Đến xế chiều cuộc thủy chiến cuối cùng cũng kết thúc, xác chết trôi nổi
khắp trên mặt sông, lính liên quân có, binh sĩ Đại Việt cũng có, xác tàu vỡ bốc cháy, cọc gãy, máu loan đỏ thẫm cả đoạn sông. Tất cả những thư
đó như chứng nhân cho một cuộc chiến khốc liệt vừa diễn ra. Gần bốn ngàn liên quân binh sĩ đã nằm lại tại đây, trong gần một trăm chiếc thuyền
tham gia chiến dịch cũng chỉ có ba chiếc chở theo Phillip là chạy thoát
được mà thôi.
Binh sĩ Đại Việt nhẹ nhàng vớt lấy thi thể của
binh sĩ Đại Việt lên, thật cẩn thận, tất cả bọn họ đều là động đội, đều
là anh hùng, không thể để bọn hắn cứ như vậy theo nước triều dâng mà
trôi ra biển. Lần này Đại Việt thiệt hại nếu so với quân địch thì cũng
không phải là quá lớn nhưng cũng đã có đến sáu trăm binh sĩ hi sinh, còn chưa kể các binh sĩ cảm tử Thần Sách quân đã dũng cảm hi sinh mãi mãi
nằm lại vùng cửa sông Lục Giang không thể tìm được thi thể.
- Bọn nhóc con, đô đốc đã báo thù cho các ngươi rồi.
Phạm Cự Lượng ngồi bệch trên mặt đất, chiến bào ướt đẫm nước sông và máu đỏ. Hắn vậy mà khóc, một lão tướng sa trường như hắn vậy mà khóc. Lịch sử
đã ghi lại biết bao nhiêu trận chiến dụ địch vĩ đại, nhưng những người
lính cảm tử đi dụ địch đó lại rất ít khi được nhắc đến, thậm chí lịch sử cũng không nhớ đến họ, chỉ là một dòng quân ta giả vờ thua dụ địch vào
đâu đó. Bây giờ đến những binh sĩ mà hắn một tay huấn luyện nên hi sinh
vì nước mà Phạm Cự Lượng cũng không thể nhặt xác cho bọn hắn, chỉ có thể thay bọn hắn báo thù mà thôi.
Cách đó không xa Tuệ Tĩnh sau khi ở trạm quân y trở lại cũng chỉ huy các đệ tử an táng những đệ tử đã hi
sinh. Trận chiến này các võ tăng cũng có bảy đệ tử phật môn hi sinh, bọn hắn được mặc vào áo cà sa đặt ngay ngắn trên đống củi. Tuệ Tĩnh đọc
kinh xong liền tự tay châm lửa, ngọn lửa bùng lên ôm lấy thi thể các võ
tăng hóa bọn hắn thành tro bụi đưa về Tây phương đi.
- Người mãi ra đi trong chiến trận. Người về cửa phật niệm di đà. A di đà phật.
Tuệ Tĩnh ngâm một câu, các đệ tử sau lưng cũng ngâm lấy một câu phật hiệu.
Từ đầu chiến tranh đến giờ bốn mươi đệ tử giờ cũng chỉ còn hai mươi hai
người mà thôi.
“Đinh, chúc mừng ký chủ đánh thắng một trận lớn,
ban thưởng chín trăm điểm chiến công, cư dân (150), Thánh Dực cấm quân
kỵ binh (100), vàng (70),…Diễn võ trường (1), một lượt triệu hoán danh
nhân.”
Kết thúc trận chiến Lý Anh Tú giao lại mọi việc cho Phạm
Tu, bản thân quay về doanh trại liền nhận được thông báo từ hệ thống.
Lần này ban thưởng so với trận trước không hề ít, nhất là lại có ban
thưởng một cái công trình, phải biết trước giờ hệ thống ban thưởng công
trình đều có chức năng đặc biệt. Hắn không kiềm lòng được liền tiến vào
kiếm tra một chút.
Diễn võ trường: Là nơi dạy binh pháp cho võ
tướng, con em quý tộc cũng được triệu tập đến đây để dạy võ. Chức năng:
Đào tạo một binh lính trở thành võ tướng, tùy theo tư chất của binh lính quyết định thành tựu của chính hắn.
Hóa ra đây lại là một lò
luyện tướng. Đối với Diễn võ trường Lý Anh Tú cũng rất hài lòng. Tuy nói Đại Việt bây giờ có nhiều tướng quân tài giỏi nhưng cũng có những người theo Lý Anh Tú từ rất lâu như Trần Thư, Đỗ Cung, Trương Duy Nhất Lý Anh Tú muốn thăng chức cho bọn hắn nhưng khả năng của bọn hắn quá thấp,
xuất phát điểm quá thấp lại không đủ khả năng để đảm nhiệm được trách
nhiệm lớn, diễn võ trường lại có thể giúp hắn giải quyết vấn đề này. Còn thành tựu tới đâu thì tùy số mệnh của bọn hắn đi.
Trở lại với
Tam Điệp phòng tuyến, Crow âm thầm kỳ quái. Dù mấy hôm nay hắn khiêu
khích thế nào thì quân Đại Việt ở bên trong vẫn bình chân như vại. Bên
Phillip cũng không có tin tức gì làm hắn càng thêm lo lắng. Chẳng lẽ lại có gì bất trắc.
Ngày hôm nay Crow đặc biệt cảm thấy trong lòng
bất an, mí mắt trái của hắn vậy mà không ngừng giật. Tính toán thời gian bây giờ Phillip chắc đã đánh đến Thăng Long đi. Nhưng vì sao phòng
tuyến Đại Việt lại yên tĩnh đến như vậy?
- Công tước đại nhân, không xong rồi.
Bỗng nhiên một tên người hầu xông vào trong doanh trướng la to. Crow không hài lòng nói.
- La hét cái gì. Từ từ nói. Có bản công tước đây có gì phải sợ.
Tên người hầu nghe vậy liền hít sâu một hơi lấy bình tĩnh liền chậm rãi nói.
- Bẩm công tước đại nhân Phillip tử tước đã trở về.
Crow nghe vậy trước tiên liền vui mừng nhưng sau đó liền kỳ quái hỏi.
- Không phải ta bảo hắn đánh Thăng Long sao lại trở về rồi?
Tên người hầu vẫn chầm chậm nói.
- Bẩm công tước Phillip tử tước trở về cũng chỉ có ba chiến thuyền, lại
rất chật vật, Phillip tử tước lấy lương thực xong liền dẫn bộ hạ trở về
quần đảo Sắt rồi.
Crow đập bàn quát lớn.
- Cái gì? Tại sao ngươi không nói sớm.
Tên người hầu ủy khuất nói.
- Công tước bảo ta chậm chậm nói…
Hắn chưa kịp nói xong thì Crow đã chạy ra khỏi doanh trướng.
- Nhanh rút về An Bang. Trại cái gì không cần nhổ, trở về An Bang nhanh nhất có thể.
Crow vậy mà không kịp mặc giáp dẫn theo cận vệ của mình chạy thẳng về An
Bang. Hắn chính là bị Đại Việt dọa sợ rồi, hắn sợ hãi sau khi đại quân
Đại Việt trở về sẽ tấn công hắn, lúc đó muốn chạy liền không kịp rồi.
Động tĩnh của Crow rất lớn rất nhanh liền bị Trần Bình Trọng để ý đến. Nhìn
quân giặc rút chạy đến trại cũng không kịp nhổ hắn liền biết bệ hạ thành công rồi. Hắn đủng đỉnh nói.
- Báo cho bệ hạ, quân giặc đã rút lui. Sai thám bao theo sát bọn hắn cho ta.
Nói rồi liền dẫn theo Thánh Dực quân tiến xuống tiếp quản doanh trại giặc.
Crow chạy chính là quá vội, khí giới, lương thảo tất cả đều ném lại.
Những thứ này ngược lại là tiện nghi cho Đại Việt.
Crow trở về
đến An Bang liền thấy binh sĩ sĩ khí đê mê, không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ trong chưa đầy một ngày vậy mà hai vị lãnh chúa thay phiên nhau hốt hoảng chạy về.
- Tất cả lên tàu trở về đảo Sắt, chúng ta không ở lại nữa.
- Công tước, không phải chúng ta đang rất tốt sao lại phải trở về.
Một tên bá tước không rõ ràng hỏi, Crow liền mắng.
- Đồ ngu, tên Phillip ăn hại kia rõ ràng là bại trận, không những vậy còn đem bảy ngàn quân của ta nướng đi ròi. Ở lại chờ bọn Đại Việt đem ngươi đi chém sao?
Bá tước nghe vậy liền trợn tròn mắt, trong nháy mắt biến thành một làn khói chạy đi thu dọn đồ đạc, chỉ mấy chục phút sau
liền dẫn theo bộ hạ của mình trèo lên tàu cong đít chạy thẳng. Crow cũng dẫn dắt bộ hạ mình lên những chiến thuyền còn lại trở về đảo Sắt, lần
này không những không trộm được còn bị mất nắm gạo, sức lực của Crow gia tộc bị giảm hơn phân nửa, cần hắn trở về ổn định tình hình. Còn Đại
Việt? Hừ, cứ chờ đó đi.
Rất nhanh Lý Anh Tú cũn nhận được tin tức Crow dẫn theo tàn quân chạy khỏi thành An Bang. Hắn đọc xong chiến báo
liền không thể không cười khổ. Không phải là hắn nhân từ như Lê Thái Tổ
tha thứ cho quân giặc, nếu có thể hắn thậm chí còn muốn hủy diệt luôn
toàn bộ kẻ thù sau đó tiến quân đến đảo Sắt. Thế nhưng Đại Việt hiện tại chưa đủ lực. Sáu ngàn quân hiện tại có thể chiến bất quá hơn ba ngàn,
hơn nữa dù bị thiệt hại gần trăm chiến hạm thì chiến đấu trên biển hạm
đội địch vẫn mạnh hơn, Đại Việt lấy gì mà truy kích đây. Crow cần thời
gian dưỡng sức mà Đại Việt bây giờ cũng cần thời gian phát triển, không
thể không thả chạy bọn hắn đi.
Rõ ràng chiến cuộc Lý Anh Tú cũng
không muốn đến An Bang nữa, sống trong doanh trại quá cực khổ, huống chi Thăng Long vẫn còn người mà hắn muốn gặp ở đó đây này. Lý Anh Tú liền
xuống chiều để Tinh Thiều cùng Phạm Tu dẫn theo Hải Đông quân, Thần Sách quân đi tiếp quản An Bang, vận động dân chúng trở về quê hương, còn Lý
Anh Tú và Phạm Tu thì dẫn theo đại quân khải hoàn trở về Thăng Long.
“Đinh, quân đội ký chủ hoàn thành tiếp quản An Bang”.
“Đinh, ký chủ vừa thắng quân giặc ngoại xâm mạnh mẽ, bảo vệ bờ cõi của Đại
Việt không bị xâm phạm ban thưởng cư dân (500), Thiên Tử quân (300),…kỳ
quan Quốc Tử giám (1), lượt triệu hoán danh nhân (1)”.
Chưa về
đến Thăng Long hệ thống đã vang lên thông báo tiếp quản An Bang cùng ban thưởng. Lần này vậy mà trực tiếp ban thưởng một cái kỳ quan. Phải biết
một thời đại cũng chỉ có một cái kỳ quan mà thôi.
Quốc Tử giám:
Muốn quốc gia phát triển, lấy giáo dục làm đầu. Xây dựng nên Quốc Tử
giám tăng mạnh sự hiếu học trong dân chúng, nhân tài lớp lớp xuất hiện.
Lý Anh Tú chưng hửng, chú thích lại chỉ có bấy nhiêu. Hệ thống ngươi bước
ra đây cho ta, cam đoan không đánh chết người. Kỳ quan ít gì cũng phải
có chức năng đặc biệt a, nhìn người ta Khai Quốc tự mà học hỏi, ít nhất
gì cũng cho ra bốn mươi tên võ tăng đúng không. Hệ thống, ngươi bước ra. Kết quả hắn hô hoán cả buổi trời hệ thống cũng không hề phản ứng hắn.