Người ta nói không ai hiểu con gái bằng cha. Pavong hiểu rất rõ tính
cách của Elina, nàng thẳng thắng, cứng rắn nhưng cũng rất dễ tổn thương, tuy sống trong môi trường kinh thương nàng rất giỏi, nhưng về mặt chính trị, cung đấu nàng rất dễ bị thua thiệt. Pavong cũng không muốn con gái mình bị cuốn vào vòng xoáy chốn cung đình, đó cũng là lý do vì sao khi
biết thân phận của Lý Anh Tú hắn cũng khá khó chịu.
Ỷ Lan nhìn
Pavong một chút như để hiểu rõ được ý nghĩ của Pavong. Tuy không ngờ
rằng Pavong sẽ nói thẳng ra như vậy, nhưng dù sao vấn đề danh phận của
Elina nàng và Lý Anh Tú đã thảo luận từ rất lâu nên cũng không bị động. Ỷ Lan nói.
- Không giấu gì Thân vương, ta và Anh Tú cũng đã nói
chuyện rất kỹ về vấn đề này. Ý của Anh Tú vốn là để Elina làm Hoàng hậu. Thế nhưng ngài cũng biết làm Hoàng hậu chính là bậc mẫu nghi thiên hạ,
chịu rất nhiều sự ràng buộc, nàng rất rõ ràng không thích hợp. Mặt khác
bên trong triều đình ngài cũng đã rõ có một lực lượng không nhỏ không
muốn Elina lên ngôi Hoàng hậu. Nên ta và Anh Tú đã quyết định cùng trao
cho hai nàng chức vị Hoàng hậu. Trong đó An Tư chưởng quản hậu cung,
Elina vẫn có thể tiếp tục làm những việc mình thích. Đây là Đại Việt,
khác hẳn với những nơi khác, không bị ràng buộc bởi các quan hệ quý tốc, phe nhóm khác, tại Đại Việt Thừa Mệnh hoàng đế vẫn là người quyết định. Có Anh Tú Elina tuyệt đối sẽ không chịu oan ức.
- Ta tuyệt đối sẽ bảo vệ nàng ấy. Không để nàng ấy chịu đựng thương tổn.
Lý Anh Tú lập tức làm ra cam kết. Thực tế tình hình của Lý Anh Tú tốt hơn
nhiều so với các vị vua trong lịch sử. Thứ nhất Đại Việt mới lập quốc
bốn năm, giai cấp quý tộc không phải là lớn mạnh, do đó Lý Anh Tú có thể thực hiện nhiều cải cách mà không gặp quá nhiều cản trở, kể cả việc lập hậu. Thứ hai, cũng là quan trong nhất chính là tại Đại Việt này lời nói của hắn mới tính là đúng đắn, dù là quyền thần quyền lực đến cỡ nào
cũng không thể thay thế, lấn áp được quyền hành của Thừa Mệnh hoàng đế.
Pavong nhìn thật sâu vào Lý Anh Tú nói.
- Nếu ngươi để nàng bị thương tổn, dù Nikolai quốc vương không muốn va chạm với Đại Việt ta cũng tuyệt đối không tha cho ngươi.
Nói như vậy xem như Pavong đối với phương án của Lý Anh Tú cũng là đồng ý.
Hắn không quan tâm đến Elina sẽ nắm quyền lực gì, chỉ cần nàng không bị
ức hiếp, không phải chịu oan ức là được, hạnh phúc của con gái, hắn chỉ
có thể làm được đến như vậy.
Lý Anh Tú cũng nghe hiểu rõ mặt chữ của Pavong lập tức cam kết.
- Việc đó ngài có thể yên tâm, ta dám lấy danh dự và tính mạng của mình ra thề sẽ dùng hết sức mình để bảo vệ nàng ấy.
Pavong đối với việc này cũng yên lòng, lúc này mới nói.
- Nikolai đệ tứ muốn mời ngươi đến làm khách để thắt chặt tình bang giao
hai nước. Nếu có thể, lúc đó ngươi đến liền bàn chuyện kết hôn.
Quan niệm của người Bravia thực khác biệt với phương Đông, đối với bọn hắn
quốc vương giữa các nước đi thăm nhau là chuyện bình thường, không phải
liên quan gì đến địa vị giữa hai nước. Cùng lúc Lý Anh Tú đến từ thời kỳ hiện đại cũng không hề đến vấn đề này. Hắn nói.
- Được, nếu thuận lợi tháng tám ta có thể đi sang Bravia một chuyến.
Hắn âm thầm nghĩ đến lúc đó Elina cũng đã từ phương Đông trở về rồi đi. Pavong hài lòng nói.
- Ta sẽ chuyển cáo lại với Nikolai quốc vương.
Ngừng một chút hắn mới nói tiếp.
- Anh Tú, thực không giấu gì ngươi, mục đích đi sứ lần này chính là mong
muốn mua được kỹ thuật chế tạo động cơ chạy bằng sức nước của Đại Việt. Ý của ngươi như thế nào?
Pavong cuối cùng cũng không nhịn được nói về công việc. Điều làm Lý Anh Tú bất ngờ chính là hắn vậy mà hỏi ý kiến của Lý Anh Tú chứ không phải là đang đàm phán. Lý Anh Tú thay vì uống
rượu lại uống một ngụm nước nói.
- Việc này ngài hoàn toàn có thể nói chuyện với bộ ngoại giao. Đại Việt và Bravia là đối tác chiến lược
toàn diện, có thể gọi là đồng minh, môi hở răng lạnh, có việc gì ngài có thể từ từ bàn thảo bên đó.
Lý Anh Tú ý nói việc này là có thể,
tùy theo mức độ Bravia trả giá như thế nào thì phải bàn lại với bộ ngoại giao, còn lại hắn không quan tâm, việc này cũng là để bảo vệ Elina.
Pavong gật đầu tỏ vẻ đã hiều liền không nhắc lại nữa.
======================Ta là đường phân cách==================
Mario nhận được một tin nhắn liền đi ra khỏi Hàn Lâm viện. Từ lúc từ An Bang
trở về hắn liền được Thừa Mệnh hoàng đế bố trí tại Hàn Lâm viện, mỗi
ngày nghiên cứu Thần thư, thỉnh thoảng một tuần hai lần Thừa Mệnh hoàng
đế sẽ đến Hàn Lâm viện đích thân giảng giải cho hắn. Mario cảm thấy mình thật hạnh phúc, cuộc sống ở đây quá tốt đẹp, hắn cảm thấy như mặt trời
chân lý đã chói qua tim mình, Mario với khối lượng kiến thức tích góp
được từ trước kia cũng giúp ích cho các quan viên Hàn Lâm viện rất
nhiều, nhất là trên phương diện ngôn ngữ và địa lý, dưới sự giúp đỡ của
Mario Đại Việt cuối cùng cũng phát thảo được bản đồ vùng viễn Tây của
Lục địa. Nơi đó gọi là Tây Hải, nơi đó có những cổ quốc phát triển hàng
ngàn năm, bọn hắn chính là chủ lực trong cuộc chiến tranh Đông – Tây từ
hai mươi năm trước. Thế nhưng theo bởi không theo kịp thời đại các cổ
quốc này dần dần lụi bại tách ra thành hàng chục các nước nhỏ hơn. Nói
chung khu vực Tây Hải khá loạn.
Mario nhận được tin tức chính là
đến từ Thần giáo. Bởi Mario đi đến Đại Việt thật lâu không có phản hồi
Thần giáo tiếp tục gửi đến một đơn Thần sứ nữa, lần này đi đến là hai
người đồng nghiệp của hắn là Thần sứ Opisna và Leno. Bọn hắn gặp mặt
nhau ở một quán rượu tại Thăng Long. Mario đi vào quán đi lên phòng
Thượng hạng đã được đặt sẵn, trong phòng hai vị Thần sư mặc áo đen đã
ngồi ở đó, nhìn thấy hắn liền tỏ vẻ niềm nở nói.
- Thần sư Mario, cuối cùng ngươi cũng đã đến.
Thế nhưng Mario lắc đầu nói.
- Xin đừng gọi ta là Thần sư Mario, hãy gọi ta là đồng chí Mario.
Opisna và Leno:...
Được hơn nửa giờ Opisna và Leno lập tức rời đi, Mario chừng năm phút sau mới đi ra. Vừa đi ra trước cửa quán rượu lập tức có hai người mặc Cảnh phục đi đến trước mặt hắn nói.
- Xin chào, chúng ta là người của Bộ quốc an, mời đi cùng với chúng ta một chuyến.
Mario cười khổ, ở Đại Việt lâu như vậy làm sao hắn không biết Bộ quốc an đây. Xem ra lần này chạy trời không khỏi nắng. Mario cũng không phản kháng
mà tự mình phối hợp đi cùng với hai nhân viên Ám bộ.
Bên trong
Ngự thư phòng Lữ Gia đang báo cáo với Lý Anh Tú tình hình thi của hệ
thống sông nội địa, trải qua năm tháng tích cực thi công các đoạn sông
từ Giác Long đến Thăng Long cũng đã nối được với nhau, kéo dài mãi đến
sông Lục Ngạn. Hiện tại công trình bắt đầu bước vào giai đoạn hai chính
là nối những đoạn sông từ Thăng Long đến Thuận Hóa, việc này xem chừng
hơi khó khăn một chút bởi tại Thuận Hóa địa hình đa số đều là đồi núi,
các con sông nhỏ, hẹp, như sông Cầu rộng cũng không quá một trăm mét,
cần phải sử dụng một lực lượng nhân công lớn cho công trình này. Đồng
thời cũng không tránh khỏi những thương vong. Lý Anh Tú nói.
-
Làm việc cần thận, bảo vệ an toàn cho công nhân. Trẫm còn thời gian,
công trình này xác định không thể hoàn thành trong một hai năm, Trẫm đợi được. Nhấn mạnh các quan phủ địa phương cần phải phối hợp chặt chẽ với
Công bộ, tạo những điều kiện tốt nhất để bọn hắn làm việc. Lệnh cho Ám
bộ giám sát chặt chẽ, nếu tại nơi nào phát hiện ăn chặn tiền, lương của
Công nhân lập tức bắt trở về giao cho Hình bộ.
Để công trình có
thể bắt kịp tiến độ và không gây quá nhiều hệ lụy Lý Anh Tú quyết định
sử dụng biện pháp cứng rắn, sẵn sàng thanh trừng bất kỳ con sâu mọt nào, bất kể nhỏ hay lớn. Lữ Gia đương nhiên vâng mệnh. Lúc này Trần Thư bên
ngoài đi vào trình lên cho Lý Anh Tú một bản tấu chương nói.
- Bẩm bệ hạ, bên Bộ quốc an gửi đến cho bệ hạ một bản báo cáo, mời bệ hạ xem xét.
Lý Anh Tú kỳ quái cầm lấy tấu chương, đúng ra thì bản báo cáo này phải
trình lên thủ tướng trước mới đúng. Lý Anh Tú mở ra đọc một lần, gương
mặt từ chuyển sang đỏ, khí tức đế vương dần dần tỏa ra làm cho nhiệt độ
không khí bỗng chốc như hạ xuống. Năm phút sau Lý Anh Tú ném đi bản tấu
chương, hắn tức giận vỗ bàn một cái quát lớn.
- Đám Thần giáo này thực sự quá xem thường Trẫm.
Lý Anh Tú quay sang nói với Trần Thư nói.
- Ngươi lập tức đi gọi Lê Phụng Hiểu, Ngô Tuấn, Trần Thủ Độ đến đây gặp Trẫm. Nhanh chân lên.
Trần Thư không hiểu vì sao thế nhưng hắn biết lần này bệ hạ bị động đến chân nộ. Theo bệ hạ đến nay đã hơn ba năm, lần đầu tiên hắn thấy bệ hạ tức
giận đến như vậy.