Lý Anh Tú cảm thấy kỳ quái, vì sao vừa nghĩ đến Lữ Gia thì bọn hắn lại
tìm tới đây này, hơn nữa lại đi cùng với Lê Phụng Hiểu và Lê Chân, không phải là vừa mới gặp đây hay sao? Lý Anh Tú gật đầu nói.
- Để bọn hắn vào.
Đi vào bên trong Ngự thư phòng không chỉ có Lữ Gia, Lê Phụng Hiểu, Lê Chân mà còn có cả Thiếu tá Hải quân hoàng gia Anh Suckling. Đi vào bên trong bốn người hành lễ nói.
- Bái kiến bệ hạ.
- Miễn lễ, các ngươi có việc gì lại đi cùng nhau, nói đi.
Ba người nhìn nhau cuối cùng vẫn là Lê Chân nói.
- Bẩm bệ hạ, chúng thần đưa các huấn luyện viên đi thăm các trại lính
huấn luyện của quân ta, Suckling Thượng tá cho rằng vũ khí và quân phục
của quân ta chưa được tối ưu nên có đề nghị cải tiến một chút. Nên Thần
cùng Bộ trưởng gặp trực tiếp Thủ tướng để bẩm báo.
Nghe đến đây
Lý Anh Tú cũng rõ ràng, cải tiến vũ khí và quân phục liên quan đến tài
chính rất nhiều, Lữ Gia tuy có quyền quyết định nhưng cũng không có
quyền duyệt chi các khoảng ngoài định mức phát sinh như thế này. Lý Anh
Tú hứng thú quay sang Suckling hỏi.
- Như vậy Suckling thiếu tá cảm thấy quân đội Đại Việt ta như thế nào đây?
- Bẩm bệ hạ, binh lính Đại Việt của bệ hạ quả thực rất tinh nhuệ, tinh
thần sáng ngời, bắn súng lại rất thiện xạ, các thao tác không hề thua
kém bất kỳ đội quân của phương Tây nào.
Suckling không hề tiết
lời ca thán nói, Lê Chân và Lê Phụng Hiểu để hắn xem một lần các binh sĩ diễn luyện, kết quả sự tinh nhuệ của binh sĩ Đại Việt làm cho hắn phải
kinh ngạc. Người Việt bắn súng rất giỏi, điều này là không thể bàn cãi,
hơn nữa, binh lính Đại Việt được huấn luyện rất kỹ, để đào tạo ra một
binh lính Lý Anh Tú cơ hồ không tiếc tiền, tự chủ được đạn dược hắn liền để binh lính luyện tập thoải mái. Nhưng Suckling cũng nói tiếp.
- Thế nhưng quân phục và vũ khí của binh lính bệ hạ lại hơi hạn chế một
chút. Thứ nhất chính là súng, tại kíp đá lửa và cốc mồi không có nắp đậy thuốc súng, điều này làm thuốc súng bên trong dễ bị ẩm, đồng thời cũng
ảnh hưởng lớn đến khả năng sẵn sàng chiến đấu của binh lính. Nên thần
kiến nghị cải tiến súng một chút theo hướng của người Pháp, chính là
thêm vào nơi kíp đá lửa một nắp đậy thuốc súng để hạn chế ẩm, khi cần
khai hỏa chỉ cần mở nắp ra là được.
Người Pháp về khoản súng
trường gần như đi sau thế giới, thế nhưng bọn hắn về cải tiến súng ngược lại rất có một bộ. Không phải vì người Pháp không giỏi mà bọn hắn rất
tiết kiệm nếu không muốn nói là keo kiệt. Bọn hắn luôn tìm cách để tận
dụng những khẩu súng cũ để tái trang bị cho quân đội, qua đó giảm chi
phí cho quân đội, nhưng đương nhiên ngược lại khả năng chiến đấu của
những vũ khí này không đáng tin cậy bằng những vũ khí mới của nước
khác.
Nhìn Lý Anh Tú không biểu cảm gì là vui vẻ hay tức giận Suckling mới nói tiếp.
- Thứ hai chính là quân phục của binh sĩ. Theo nhưng thần thấy các binh
sĩ của bệ hạ hiện tại vẫn theo hướng của binh sĩ của Sứ quốc (China
nghĩa là Sứ), ống quần quá rộng, rất khó cho việc cơ động, áo cũng tương tự như vậy, hai loại giáp trang bị chính cho binh sĩ là giáp da và giáp sắt đối với vũ khí lạnh vẫn còn có tác dụng, nhưng khi đối mặt với hỏa
khí lại trở nên rất mỏng manh. Theo thần đoán tương lai hỏa khí sẽ trở
thành vũ khí chủ lực trên chiến trường, áo giáp sắt trang bị cho bộ binh ngược lại sẽ hạn chế khả năng cơ động của bọn hắn nên thần đề nghị cải
tiến lại trang phục cho binh lính theo kiểu phương Tây, đồng thời cũng
không nên tiếp tục trang bị giáp sắt cho bộ binh.
Suckling cũng
rất thông minh, hắn lại dựa vào Đại Việt đang cấp tốc huấn luyện binh
lính để đoán ra các nước khác cũng bắt đầu phổ biến hỏa khí, khi đó áo
giáp của Đại Việt khả năng cũng trở nên vô dụng, ngược lại còn tăng gánh nặng lên người của binh sĩ. Đúng là trong thời đại của hỏa khí giáp sắt cũng chỉ nên trang bị cho kỵ binh, trên thế giới cũng có những đội kỵ
binh hạng nặng nổi tiếng trên thế giới, tiêu biểu chính là đội quân kỵ
binh có cánh của Ba Lan, bọn hắn là nổi khiếp sợ của bất kỳ kẻ thù nào
mãi cho đến khi bọn hắn dùng kiếm chém xe tăng của Đức quốc.
-
Thứ ba thần có thấy bệ hạ đang huấn luyện một đội quân cưỡi ngựa bắn
súng tựa như long kỵ binh, thế nhưng lại sử dụng súng của bộ binh hoặc
súng lục. Thần kiến nghị nên chế tạo riêng một mẫu súng carbine cho kỵ
binh, đồng thời cũng thay đổi quân phục cho bọn họ để tăng mạnh khả năng chiến đấu cho kỵ binh.
Nghe Suckling nói Lý Anh Tú cũng âm thầm
gật đầu. Kỵ binh bắn súng chính là một binh chủng mới mở khóa sau khi
lên thời kỳ Hậu Lê của trại huấn luyện kỵ binh. Loại kỵ binh này xuất
hiện thời Lê Trung Hưng, kỵ binh huấn luyện nên chỉ được đội mũ Đinh tự, áo Giao lĩnh, thắt đai da, súng cũng trang bị khá hạn chế. Điểm khác
biệt giữa kỵ binh và bộ binh chính là bọn hắn ở trên ngựa chiến đấu, nên dù là súng hay cung nỏ cũng phải yêu cầu ngắn và nhỏ hơn vũ khí của bộ
binh để thuận tiện hơn cho việc nạp đạn. Bởi vì mới thành lập trong mấy
ngày gần đây triều đình bận bịu với việc cải cách nên bỏ quên mất việc
thay đổi trang bị này.
Lý Anh Tú chờ Suckling nói xong cũng gật đầu nói.
- Suckling thiếu tá nói rất có lý, gần đây Trẫm bận rộn cũng bỏ quên mất
việc này, đa tạ ngươi đã nhắc nhở Trẫm. Trẫm sẽ bàn lại với nội các.
Suckling gật đầu nói.
- Đây là trách nhiệm của một huấn luyện viên, luôn muốn thứ tốt nhất cho binh lính của mình.
Suckling khẳng khái nói, Lý Anh Tú lại tuyên dương tinh thần kỵ sĩ của Suckling
một phe liền tiễn hắn đi. Hắn quay sang hỏi Trần Thư.
- Cao Lỗ đã đến hay chưa? Gọi thêm cả Hồ Nguyên Trừng đên gặp Trẫm.
- Tuân lệnh bệ hạ.
Trần Thư lập tức rời đi, chỉ lát sau Cao Lỗ đã đến, đợi thêm chút nữa Hồ
Nguyên Trừng cũng vào cung. Lý Anh Tú để Lê Phụng Hiểu trình bày lại một lần nữa về cải cách súng đạn. Hồ Nguyên Trừng vừa lắng nghe, vừa ghi
chép lại, suy nghĩ một lúc liền nói.
- Bẩm bệ hạ, việc thiết kế súng mới xin cho phép thần một tháng để thiết kế và thử nghiệm.
Lý Anh Tú gật đầu cầm lấy bản kỹ thuật chế tạo nòng và kỹ thuật khoan khương tuyến đưa cho hắn nói.
- Cứ từ từ thí nghiệm, Trẫm cho ngươi thời gian, tính toán cẩn thận sao
cho phù hợp nhất cho quân đội. Tính mạng của các binh sĩ chính là dựa
vào trang bị Công bộ trao cho bọn hắn.
Hồ Nguyên Trừng nhận lệnh
Lý Anh Tú cũng yên tâm, dù sao cũng là siêu cấp đại Boss, phải có chỗ
dựa vào thì Hồ Nguyên Trừng mới dám tuyên bố trong vòng một tháng thiết
kế ra súng mới. Lý Anh Tú lại quay sang Cao Lỗ hỏi.
- Việc xây dựng xưởng may đã đến đâu rồi?
- Bẩm bệ hạ, máy móc vẫn đang chế tạo, nhà xưởng về cơ bản đã xây dựng
hoàn thành, dự kiến mười ngày nữa tầm năm mươi máy sẽ đi vào hoạt động.
Cao Lỗ nói. Trước nay việc may quan phục, quân phục vẫn là do Lễ bộ đảm
nhiệm. Nhưng từ khi Lý Anh Tú có ý tưởng cải tổ bộ máy thì việc này đã
được chuyển sang cho Công bộ, thêm việc Cao Lỗ theo gợi ý của Lý Anh Tú
chế tạo ra máy may cơ làm Lý Anh Tú quyết định xây dựng một xưởng may để phục vụ cho quân đội và triều đình trước. Cao Lỗ lại nói tiếp.
- Bẩm bệ hạ, thần có đem đến hàng mẫu bản trang bị mới cho binh lính, mời bệ hạ xem qua.
Việc thay đổi quân phục Lý Anh Tú đã bàn với Cao Lỗ từ năm ngoái. Lý Anh Tú
đương nhiên biết tầm quan trọng của một bộ quân phục đối với một người
lính là như thế nào. Suckling nói rất có lý, nhưng Lý Anh Tú cũng không
muốn binh lính của mình chỉ mặc áo vải ra trận như lính phương Tây thế
kỷ XVII - XVIII. Dù sao Đại Việt hiện đang đi trước các nước khác rất
nhiều, các nước khác muốn phổ biến hỏa khí cũng phải mất đến năm năm,
cho đến lúc đo giáp sắt vẫn có tác dụng vô cùng lớn.
Cao Lỗ đem
đến có hai loại áo trang bị mới co binh sĩ. Đúng vậy, loại áo trang bị
này chính là được may theo nguyên mẫu của vest chiến thuật hiện đại. Ở
giữa ngực giáp lót bên trong chính là một lớp thép tấm, đủ bảo vệ trước
ngực và sau lưng cho binh sĩ, các dây móc của áo được nối lại với nhau
bằng một khóa bấm bằng đồng, phía trước bụng và bên hông là các túi
trang bị có thể bỏ đạn dược, dao găm, hoặc nhét một thanh súng ngắn.
Những túi dùng để chưa đạn dược được bọc bằng da vừa tăng lớp phòng ngự, vừa chống cháy. Phải biết hiện tại binh sĩ dùng chính là đạn giấy thuốc nổ đen rất dễ bắt lửa, Lý Anh Tú cũng không muốn binh sĩ mình biến
thành ngọn đuốc sống.