Nếu Kim ngô vệ là lực lượng thường trực tại Kinh thành thì Lý Anh Tú
muốn Cẩm y vệ là lực lượng cơ động của hắn. Thiên Long vệ là cơ cấu đặc
công trong bóng tối thì Cẩm y vệ sẽ là lực lượng ở ngoài ánh sáng. Dù
sao Lý Anh Tú cũng quy hoạch Cẩm y vệ nhất định là có những vị trí của
hậu duệ của quý tộc, đám trẻ ranh này không sợ trời, không sợ đất làm
việc cũng sẽ không kiên nể ai, nhưng nếu không phải là một người đáng
tin cậy chỉ huy quả thực rất khó có thể quản lý bọn hắn, Đinh Lễ không
thể nghi ngờ là một người như vậy, quan trọng hơn nữa chính là Đinh Lễ
còn rất trẻ.
Trong các lớp tướng lĩnh của Đại Việt hiện tại tầng lớn trên đủ đảm nhiệm thống soái một phương lại rất già cỗi. Phạm Tu
hẳn sau lần viễn chinh này trở về sẽ cáo lão từ quan, như vậy cũng chỉ
còn Lê Phụng Hiểu và Trần Quốc Tuấn, hai người này có thể đảm nhiệm được thêm mười, hai mươi năm nữa. Đinh Lễ lại khác, hắn còn rất trẻ, đang độ tuổi sung mãn, tương lai còn có thể phát triển được. Lý Anh Tú để ý
chính là việc tiếp nối thế hệ, không thể nghi ngờ Đinh Lễ chính là gạch
nối giữa thế hệ Lê Phụng Hiểu và Trần Quốc Toản, cứ như vậy ba thế hệ
Đại Việt không cần phải lo lắng về tướng soái.
Một điều nữa chính là Đinh Lễ có tư tưởng tác chiến hỏa khí. Dù sao những tướng lĩnh khác ở kiếp trước vận dụng hỏa khí cũng không nhiều, ngược lại Đinh Lễ lĩnh
quân súng pháo đã phổ biến, tiếp nhận những kiến thức mới mẻ thời đại
mới sẽ càng làm hắn hoàn thiện hơn so với những người đi trước.
- Bệ hạ đã phân phó nhiệm vụ thần nhất quyết không chối từ.
Đinh Lễ khẳng khái nói. Lý Anh Tú cười gật đầu.
- Tốt, vậy sau khi Trẫm cải cách quân bị xong sẽ lại bổ nhiệm khanh.
Mấy ngày tiếp theo kỵ binh Đại Việt rong ruổi khắp lãnh thổ của Đại Việt,
đi đến từng huyện nha, nhờ huyện lệnh đưa đến nhà của liệt sĩ, những kỵ
binh này cấp bậc thấp nhất là Võ úy, cũng đã có thể là đại diện cho quân đội được. Kỵ binh đi đến trước một căn nhà đất nhỏ, xung quanh có hàng
rào gỗ, bên trong sân có một phụ nữ đứng tuổi còn đang cho gà ăn, bên
cạnh là một lão ông đang trêu chọc một đứa bé được hai tuổi, còn con dâu của hai người có vẻ đã ra đồng làm việc. Hệ thống triệu hoán đến cư dân đôi lúc là triệu hoán lẻ loi từng người riêng biệt với nhau, có khi lại triệu hoán cả gia đình. Thường thì những người lẻ loi sẽ kết hợp lại
thành một thôn làng không có những gia đình hoàn chỉnh, gia đình này rõ
ràng thuộc trường hợp thứ hai.
Nhìn thấy quan huyện đến hai vợ chồng già đon đả đón chào.
- Bái kiến đại nhân, hôm nay rồng lại đến nhà tôm thế này. Chiến tranh đã kết thúc, con trai ta sẽ sớm trở về sao? Cháu trai ta mỗi ngày cứ mãi
ngóng đây.
Dù sao bọn họ sống trong thôn làng Bồ chính đã là rất
lớn nói gì đến quan huyện, đầu năm nay quan huyện đều đổi mới cả, những
Bồ chính không còn được giữ chức vụ trên huyện, đều thay bằng những
người trẻ tuổi, có học thức. Quan huyện nhìn hai vợ chồng tâm tình cũng
bị xao động đến, hắn khó khăn nói.
- Chào hai lão, vị kỵ binh này đến từ Binh bộ đến đây có lời muốn nói với hai người.
Nghe đến Binh bộ hai vợ chồng lại nhìn viên kỵ sĩ, tâm tình trở nên không
ổn, con trai bọn hắn đi tòng quân bọn hắn không mong hắn lập được công
lao lớn gì, chỉ mong con bọn hắn có thể bình an trở về, thế nhưng...
Người phụ nữ thậm chí đã bật khóc đến.
Kỵ binh hít sâu một hơi bình ổn tâm tình nói.
- Con trai hai vị, Lương Vân là một binh sĩ tốt, hắn đã chiến đấu rất
dũng cảm, xứng đáng là một quân nhân của Đại Việt. Rất tiếc khi phải nói hắn đã hi sinh vì nước.
- Con trai ta...
Kỵ binh vừa dứt
lời người phụ nữ liền khóc lớn, lão ông đôi mắt cũng rưng rưng, hàm răng nghiến chặt để bản thân không phát ra tiếng nấc. Khung cảnh trở nên
ngột ngạt, chỉ còn tiếng khóc thê lương của người mẹ già thương con trai đã hi sinh. Lão ông hỏi.
- Quân gia có biết con trai ta đã chết như thế nào không?
- Xin bớt đau buồn. Lương Vân thực sự rất dũng cảm. Đêm đó quân Tây Gốt
tràn qua bờ sông đánh úp, hắn đã dũng cảm cùng chiến hữu chống chọi với
kỵ binh địch cho đến khi viện quân đến và hi sinh trong đêm đó. Hắn là
anh hùng. Đây là tro cốt của hắn.
Nói rồi kỵ binh lấy từ trên
ngựa xuống một tờ giấy báo tử và một hủ tro cốt nhỏ, phần lớn tro cốt
sau khi hỏa táng đều thả xuống dưới sông, chỉ chừa lại mỗi người một
bình gốm này mà thôi. Lão ông chìa đôi tay run gầy gò run rẩy nhận lấy
hủ gốm ôm chặt vào lòng, lão thấy như con trai mình đã trở về trong vòng tay của lão. Lão quay sang vợ mình quát.
- Không nghe thấy quân gia nói sao. Con trai ta hi sinh vì nước, nó là anh hùng... khóc cái gì khóc.
Thế nhưng bản thân lão cuối cùng cũng không kìm được hai hàng lệ chảy dài.
Huyện lệnh và kỵ binh cũng chỉ biết lắc đầu thở dài rút lui. Kỵ binh
nói.
- Bệ hạ có mệnh lệnh gia thuộc liệt sĩ phải được chăm sóc
cẩn thận, hưởng mọi chế độ theo quy định. Chuyện này huyện nha phải lo
liệu chu đáo, hằng năm phải báo cáo lên triều đình.
Huyện lệnh lập tức nói.
- Quân gia yên tâm, việc này ta sẽ làm tốt.
Mấy ngày hôm đó trên cả lãnh thổ Đại Việt có người vui sướng, có người đau
khổ. Những gia thuộc không nhận được giấy báo tử đương nhiên vui mừng và ngược lại. Thế nhưng người Việt tộc quanh năm đối mặt với chiến tranh,
đối với sinh tử đã sớm quen thuộc, mặc dù không thể như người mẹ Spatar
giao tấm chắn cho con trai và nói: “Hoặc là cầm, hoặc là nằm ở phía
trên” nhưng cũng không đến mức bi thương, bi lụy. Bọn họ xem việc con
trai mình hi sinh vì nước đó là một vinh dự.
Vài ngày tiếp theo,
các kỵ binh lần nữa chạy đến các huyện nha, lần này chỉ cầm theo một cái hộp giao cho huyện lệnh để bọn hắn giao cho những gia thuộc. Bên trong
hộp là những viên huân chương bằng đồng hình ngôi sao ở giữa có hình một con rồng trắng đang giương năm vuốt. Mỗi liệt sĩ đều được truy tặng một huân chương chiến công hạng ba hoặc hạng hai xem như là công nhận công
lao của bọn hắn đối với đất nước.
Chiến tranh kết thúc được nửa
tháng đại quân cuối cùng cũng trở về đến Thăng Long. Bên trong Thăng
Long đã sớm giăng hoa chào đón đoàn quân chiến thắng trở về, người dân
kinh đô tất cả đều tràn ra đường chào đón bọn hắn, hoa rải ngập đường,
vài thiếu nữ bạo gan lại hướng về các binh sĩ thả thính làm tâm hồn
thanh niên huyết tính rung động không thôi.
Đội quân đi đến
trước của cung liền diễu hành một vòng, Ỷ Lan dẫn theo Lữ Gia cùng đại
quan các bộ đia ra trước chào đón, tuyên giương một hồi liền để bọn hắn
trở về binh doanh, chúng tướng thì ở lại được triệu vào hoàng cung. Trần Quốc Tuấn kỳ lạ hỏi.
- Bẩm Thái hậu, không biết bệ hạ xảy ra chuyện gì hay sao?
Thông thường thì đoán quân chiến thắng trở về thì bệ hạ mới là người chủ trì
mới đúng, lần này lại là Thái hậu cũng các đại thần thay mặt. Ỷ Lan cười khổ nói.
- Không giấu gì Trần khanh, bệ hạ chính là bị bệnh, nên ai gia không cho hắn ra ngoài.
Lý Anh Tú suốt một tuần liên tục tăng ca làm việc, hiện tại nhân tài đều
phái đi hết, chiến hậu nguyên một đống công việc đều cần hắn đích thân
quyết định, đến ngày thứ tám Lý Anh Tú cuối cùng chịu không được lên cơn sốt rồi.
- Nên lần này lễ khánh công cũng sẽ do Lữ đại nhân chủ trì. Mong các tướng quân thông cảm.
- Chúng thần không dám, long thể của bệ hạ là quan trọng.
Chúng tướng vội vàng bày tỏ thái độ. Không phải sao, đại ca lâm bệnh bọn hắn
tặng quà còn không kịp nói gì đến bắt đại ca đi làm việc đây. Ỷ Lan lại
nói tiếp.
- Bất quá các ngươi yên tâm, trước khi lâm bệnh bệ hạ
cũng đã giải quyết xong mọi việc hậu chiến, ban thưởng đều đã có, nhất
định không làm các binh sĩ phải lạnh tâm.
Cuối cùng trong đêm lễ
khánh công mỗi binh sĩ đều nhận được huân chương chiến công hạng ba, ban thưởng một số tiền, lụa. Chúng tướng nhận được huân chương chiến công
hạng hai, Trần Khánh Dư, Trần Bình Trọng, Trần Quốc Tuấn nhận được huân
chương chiến công hạng nhất. Chỉ là Trần Bình Trọng còn ở tại Hải Vân
quan còn chưa trở về được.
Sau đó Binh bộ đưa ra việc trưng cầu ý kiến, binh sĩ nào muốn trở về quê liền trở về, muốn ở lại làm binh thì
đưa đi đào tạo. Tân binh tuyển ban đầu có tám ngàn thì chỉ có năm ngàn
người là hoàn hảo trở về, trong đó chỉ có một ngàn người bày tỏ mong
muốn ở lại, còn lại bốn ngàn quân giải ngũ. Mấy ngàn thương binh không
thể tái nhập ngũ cũng nhận được lệnh giải ngũ, triều đình đưa bọn hắn về địa phương giao cho quan phủ sắp xếp chăm lo.