Phía Nam sông Cầu, doanh trại quân Tây Gốt. Suốt gần một tháng qua sau
trận chiến đêm đó hai bên ngược lại yên tĩnh ra sức gia cố công sự tiến
hành chuẩn bị cho một cuộc chiến tranh lâu dài. Thiết Hán Cơ rất kiên
nhẫn, hắn sẵn sàng bỏ thời gian để có thể nhai Đại Việt từ từ. Ngược lại Trần Quốc Tuấn biết rõ kéo dài chiến tranh đối với Đại Việt thiệt hại
càng lớn. Thế nhưng hắn phải chờ tin tức, một tin tức từ sau lưng địch
nhân.
- Đại nhân, có tin tức cấp báo từ Đông thành.
Thiết
Hán Cơ đang cùng Quách Nhân Quý và Lang Cư bàn bạc quân cơ một tên binh
sĩ liền chạy vào hớt hãi nói. Thiết Hán Cơ không vui nói.
- Có gì từ từ nói, làm vậy còn ra thể thống gì?
Binh sĩ bị dọa đến liền cố gắng bình ổn tâm tình từ từ nói.
- Bẩm đại nhân tin tức từ Đông thành gửi đến thành Đà Lôi, Địch Lực bị
quân Đại Việt phá hủy, bọn hắn còn đốt phá khắp đồng bằng Cửu Châu. Nô
lệ thành Đà Lôi nổi loạn giết chết Thiết Kế Hãn thành chủ, sau đó phá
thành diệt toàn bộ tộc Ái Tân Giác La, lại phá liên tiếp hai thành, lực
lượng đã tăng nhanh đến năm ngàn người.
- Cái gì? Bọn vô dụng. Chỉ một đám Đại Việt hai trăm người lại để bọn chúng tung hoành như thế.
Thiết Hán Cơ sắc mặt đỏ bừng tức giận quát lớn. Tuy hắn đem đi bốn mươi ngàn
binh sĩ nhưng tại Đông thành ít gì binh lực còn hai mươi ngàn vẫn có,
vậy mà để một chi quân đội Đại Việt đốt phá hậu phương. Phải biết Cửu
Châu chính là nơi cung ứng lương thực cho hắn, nếu Cửu Châu bị đốt phá
xem như lương thực của hắn đã bị đoạn, trận chiến tranh này không thể
đánh tiếp.
- Bẩm đại nhân, quân ta đã truy đuổi quân Đại Việt,
thế nhưng bọn chúng quá xảo quyệt, hoàn toàn không có ý giao chiến, chỉ
lo đốt phá các làng mạc, chúng ta quả thực không có cách. Huống chi nô
lệ nổi loạn cũng là một sự uy hiếp không nhỏ. Đông thành hiện tại đã
muốn cầu cứu vương quốc rồi.
Ngô Tuấn vô cùng xảo quyệt, hắn dẫn
theo gần hai trăm Thiên Long vệ và Thiếu sinh quân sau khi tập kích
thành Địch Lực xong liền bỏ qua thành Ái Tân Giác La mà chạy sâu vào
trong nội địa của Tây Gốt, đi đến đấu cướp, đốt, phá đến đó. Ban đêm đi, ban ngày thì tìm nơi ẩn nấp. Phủ quân Đông thành xuất động truy tìm bọn hắn phải chia nhỏ ra, nhưng nếu quá nhỏ liền bị hai trăm người bọn họ
diệt gọn, quân quá đông thì phạm vi tìm kiếm phải thu hẹp lại, cứ như
vậy xứ Cửu Châu bị hai trăm quan binh Đại Việt quấy cho long trời lở
đất. Không những vậy mối họa mà Ngô Tuấn để lại cho Thiết Hán Cơ tại
thành Địch Lực càng làm cho những thuộc hạ của Thiết Hán Cơ tại Đôn
thành không biết phải làm như thế nào. Bọn hắn chỉ có hai mươi ngàn
quân, vừa pải truy tìm Ngô Tuấn, vừa phải đi trấn áp nô lệ, nhiệm vụ quả thực quá nặng nề.
Thiết Hán Cơ càng nghe sắc mặt càng trắng. Bấy lâu nay quốc vương chính là đang muốn hợp nhất lại quyền lực, thế nhưng một mực không có cớ nhúng tay vào Đông thành, nếu hiện tại cầu cứu
chẳng phải là hai tay dâng Đông thành dâng lên cho quốc vương, cơ đồ của Thiết Hán Cơ hắn cũng sẽ đổ sông đổ biển.
- Không được, lệnh toàn quân lập tức nhổ trại. Chúng ta trở về Đông thành.
========================Ta là đường phân cách==================
- Thượng tướng quân, quân địch rút lui, quân địch rút lui rồi.
Thám báo nhìn thấy quân Tây Gốt nhổ trại lập tức chạy về núi Diệu Linh báo
cáo. Trần Quốc Tuấn lập tức chạy xuống phòng tuyến, từ bên này sông có
thể nhìn thấy các trạm gác bên bờ sông đề bị dở bỏ. Nguyễn Hiền đi đến
nói.
- Thượng tướng quân, có phải Ngô Tướng quân đã thành công?
Trần Quốc Tuấn gật đầu híp mắt nói.
- Theo tình hình thì có lẽ là vậy, không những vậy còn là thắng lớn thì
bọn hắn mới vội vã lui lại như vậy. Truyền lệnh toàn quân lập tức qua
sông.
Mệnh lệnh được phát đi truyền về đại bản doanh và ba cứ
điểm, những thuyền cá trưng dụng, những tấm bè lớn đã được kế sẵn lần
lượt được đem ra chở mười hai ngàn quân Đại Việt qua sông, không những
vậy voi cũng được đem ra, còn có một bầy trâu đông đến hàng ngàn con lũ
lượt bơi qua sông. Trần Quốc Tuấn mệnh lệnh đại pháo toàn bộ bỏ lại, chỉ đem theo pháo P3, mộc pháo.
Đến khi quân Đại Việt chạy đến đại
bản doanh quân Tây Gốt đã trống không, bọn chúng rút vội vàng đến mức
khá nhiều đồ quân nhu vẫn còn vứt bỏ lại. Trần Quốc Tuấn ra lệnh.
- Kỵ binh Mông quốc toàn lực truy kích, kéo chân địch.
Mấy hôm sau Thiết Hán Cơ mới chạy đến thành Tân Bình. Hắn thực sự cảm thấy
khó chịu vô cùng. Mấy ngày qua mấy trăm kỵ binh Đại Việt vậy mà cứ bám
đuôi đại quân của hắn, khi quân Tây Gốt nghỉ ngơi liền xông đến tập kích thả vài mũi tên, lúc quân Tây Gốt truy đuổi bọn chúng liền bỏ chạy, sau đó lại tiếp tục mò đến, cứ như vậy quân Tây Gốt bị quấy đến gà bay cho
chạy, bị tổn thương cũng không ít. Quách Nhân Quý nói.
- Đại nhân, cứ rút lui như thế này không phải là cách, cứ như vậy chúng ta sẽ chậm trễ trở về Đông thành.
Lang Cư nói.
- Đại nhân, đằng sau nhất định Đại quân Đại Việt nhất định đang truy
đuổi, nếu không chúng ta quay lại đánh với bọn chúng một trận. Lần này
không có con sông bảo vệ chúng nhất định sẽ bị đánh tan.
Thiết Hán Cơ suy nghĩ một chút liền nói.
- Tốt, cho binh sĩ nghĩ ngơi, ngày mai chúng ta liền quyết chiến với chúng.
Sáng hôm sau, cách thành Tân Bình hai dặm về phía Nam, nơi này tương đối
rộng lớn, địa thế cũng bằng phẳng, hai quân cuối cùng cũng chạm mặt nhau một lần trên một chiến trường chính quy. Bên phía quân Tây Gốt đầy đủ
hai mươi ngàn người, bên kia Đại Việt cũng đầy đủ mười hai ngàn quân.
Thiết Hán Cơ tự tin đầy mình, với gần hai mươi ngàn kỵ binh trên mặt đất bằng phẳng này hắn sẽ băm quân Đại Việt ra thành mảnh vụn. Từ bên này
nhìn sang Thiết Hán Cơ có thể nhìn thấy hai mươi chiến tượng Đại Việt
như hai mươi tòa núi nhỏ đứng sừng sững giữa đội hình quân Đại Việt.
Thiết Hán Cơ nói.
- Lát nữa xung phong nếu thấy những quái vật to lớn kia của Đại Việt xông lên thì cứ nhằm vào mắt chúng mà bắn. Chúng
da dày, thịt béo nhưng mắt là điểm yếu, chỉ cần bắn trúng chúng sẽ lồng
lộn lên mà chạy về phía Đại Việt, lúc đó chúng ta có thể thừa thắng truy kích.
- Tuân lệnh đại nhân.
Bên này mười hai ngàn quân
Đại Việt giàn quân thành ba phương trận, đa số là bộ binh, chỉ có ba
ngàn kỵ binh bảo về hai bên cánh, ở giữa trung tâm vẫn là Chương Thánh
quân làm nòng cốt, bọn hắn lưỡi lê đã lắp, đạn đã nạp nòng, sẵn sàng
chiến đấu. Lần này lĩnh quân gần như đầy đủ tướng lĩnh của Đại Việt tham chiến phía Nam. Trần Quốc Tuấn dẫn đầu, sau đó là Trần Khánh Dư, Trần
Bình Trọng, Nguyễn Hiền đều đầy đủ.
- Tấn công.
Thiết Hán Cơ bên đầu này phát lệnh tấn công trước, toàn bộ hơn hai mươi ngàn quân Tây Gốt đồng loạt xung phong, rõ ràng với lợi thế là kỵ binh Thiết Hán
Cơ muốn chiếm lấy tiên cơ. Nhìn thấy địch nhân đã xung phong Trần Quốc
Tuấn quát lớn.
- Toàn thể binh sĩ, đánh xong trận này chúng ta sẽ thu hồi lại quốc thổ, đuổi cổ bọn giặc ra khỏi nước ta. Giết!
- Giết!
Mười hai ngàn binh sĩ Đại Việt quát lớn, khí thế không kém gì quân Tây Gốt. Trần Quốc Tuấn ra lệnh.
- Khai pháo.
- Khai pháo.
Ầm, ầm, ầm, ầm.
Lệnh truyền xuống, hai mươi ổ pháo trên lưng voi đồng loạt nổ vang rơi vào
trong đội hình dày đặc của Tây Gốt. Thế nhưng so với hai mươi ngàn quân, hai mươi viên đạn pháo quả thực như là đá rơi vào biển, không tạo nên
sóng gió gì.
- Phóng tên.
- Khai hỏa.
Mệnh lệnh
liên tiếp truyền xuống, vô số tên, đạn bay về phía quân Tây Gốt. Kỵ binh Tây Gốt dưới sự chỉ huy của Thiết Hán Cơ liền tản đội hình ra một chút
làm tỉ lệ sát thương của vũ khí tầm xa Đại Việt bị giảm cực thấp. Thiết
Hán Cơ cúi người sát vào cổ ngựa để tránh tên bay đạn lạc quát lớn.
- Bọn chúng cũng chỉ có thế. Toàn quân, giết sạch chúng cho ta, hãy dùng sự phẫn nộ của các ngươi trừng phạt bọn chúng.
Quân Tây Gốt khi thế hùng hổ lao đến, vó ngựa dậm xuống làm mặt đất trở nên
rung động, các binh sĩ đứng trước của Đại Việt hai tay nắm chặt lá chắn, lúc này bọn hắn thậm chí có thể nhìn rõ được từng gương mặt của kỵ binh Tây Gốt. Thế nhưng đứng giữa trung quân nhìn hàng chục ngàn kỵ binh Tây Gốt đang cao tốc xông đến nụ cười trên môi của Trần Quốc Tuấn càng thêm sáng lạng.
- Thượng tướng quân, bọn hắn đã đến.
Nguyễn Hiền chạy đến bên cạnh Trần Quốc Tuấn nói. Trần Quốc Tuấn gật đầu phất ra một lá cờ đỏ quát lớn.