“Đinh, bởi trong lúc hệ thống ngủ say ký chủ liên tiếp đạt được chiến
công, không thể cộng dồn vào hệ thống. Đề bù ký chủ hệ thống ban thưởng 1 lượt triệu hoán top 10 đại Boss của Đại Việt, 2 vạn dân chúng, 10 vạn
đơn vị lương thực,... 1000 quân Thiết Đột kỵ binh, 1000 Cẩm y vệ, 1000
Kim Ngô vệ, các công trình nghiên cứu khoa học trong Hàn Lâm viện tăng
lên.”
Hỏa bạo, tuyệt đối hỏa bạo. Hắn không ngờ hệ thống lại bồi
thường nhiều đến như vậy. Ban thưởng một lúc hai vạn dân cư là chưa từng có tiền lệ. Lý Anh Tú cũng vô cùng cảm thán hệ thống có nhân tính, hai
vạn dân chúng không dễ gì nuôi, nên đề bù chính là mười vạn đơn vị lương thực. Đó là chưa kể một lượt triệu hoán đại Boss đây, lần này chính là
không giới hạn thời đại, ai biết sẽ lại gọi ra người nào đây.
“Đinh, thủ phủ đổi mới, mỗi ngày triệu hoán được một ngàn cư dân. Nha môn đổi
mới, cấp thành thị mỗi ngày 100 cư dân, cấp huyện mỗi ngày mười cư
dân.”
Lý Anh Tú nghe thông báo này cũng cảm thấy hài lòng. Đại
Việt hiện tại thiếu chính là gì? Đất đai? Không phải, là dân cư. Để phát triển nhanh chóng lực lượng lao động là thứ không thể thiếu được.
“Đinh, ký chủ còn ba lượt triệu hoán danh nhân, 1 lần triệu hoán đại Boss, phải chăng sử dụng?”
Lý Anh Tú trước khi nâng cấp hệ thống chính là còn thừa một lượt triệu
hoán, cộng thêm hai lần này kéo thêm vài lượt danh nhân cũng đầy đủ. Thế nhưng nhìn sắc trời cũng đã là đêm khuy Lý Anh Tú liền bỏ đi ý niệm
này. Dù sao hiện tại gọi người đến sắp xếp cũng không tiện. Lý Anh Tú
gọi:
- Người đến.
Viên bách hộ lập tức từ bên ngoài chạy vào đứng trước mặt hắn chờ lệnh. Lý Anh Tú nói.
- Thông báo sáng ngày mai không cần thượng triều, Cơ Mật viện trực tiếp gặp Trẫm tại điện Long An.
- Tuân lệnh bệ hạ.
Sáng ngày hôm sau Lữ Gia, Lê Văn Hưu, Cao Lỗ lập tức đi vào cung. Không có
cách, Đại Việt hiện tại chức cao vọng trọng có thể nằm trong Cơ Mật viện cũng chỉ còn bọn hắn, Phạm Tu, Lê Phụng Hiểu viễn chinh vẫn chưa về, Tô Hiến Thành kháng địch ở phía Nam, Chu Văn An lại đi “du học”, thậm chí
Trần Thủ Độ cũng đi xứ Trấn Ninh, quả thực không còn quá nhiều người để
tham dự Cơ Mật viện.
- Bái kiến bệ hạ.
Ba người đi vào
liền thấy Lý Anh Tú đã ở bên trong điện, ngoài ra bên trong điện còn có
bốn người nữa. Hai nam nhân, một nữ nhân còn có một lão giả tóc đã bạc
trắng, trán cao nhìn rất thông minh.
- Bệ hạ hôm nay có chuyện vui hay sao?
Hiểu rõ Lý Anh Tú nhất chính là Lữ Gia, vừa nhìn hắn liền thấy được trên mặt bệ hạ treo đầy tiếu dung, chỉ thiếu điều viết lên chữ “Trẫm rất vui
vẻ”. Lý Anh Tú cười nói.
- Đến, Trẫm lại giới thiệu cho các khanh ba vị đồng liêu. Lê Hữu Trách, Đinh Lễ, Nguyễn Thị Duệ và Trương Thế Vinh.
Đêm hôm qua vốn Lý Anh Tú đã trở về cung, thế nhưng hưng phấn làm hắn không thể nào ngủ được, thế là một lần lại đại nào hoàng cung chạy đến bệ đá
cổ tiếng hành triệu hoán đi.
“Đinh, ký chủ xác định tiêu hao thẻ triệu hoán đại Boss?”
- Triệu hoán.
“Đinh, chúc mừng ký chủ triệu hoán thành công Thần y Lê Hữu Trác”.
Lê Hữu Trác: Danh y thời Lê Trung Hưng, tinh thông y thuật, dịch lý, văn
chương. Tính cách nhân hậu được người đời sau kính trọng, cung phụng. Tư chất (SSS). Kỹ năng: Chữa bệnh, nghiên cứu, thiên văn.
Trâu bò,
trâu bò, tuyệt đối trâu bò. Đó là những gì mà Lý Anh Tú có thể nghĩ
được, cả ba kỹ năng đều thuộc hàng cấp (SSS), Đại Việt hiện tại khả năng chưa bệnh cũng rất có hạng, chỉ có hai vị danh y thế nhưng đẳng cấp
không thể nào bằng Lê Hữu Trác được, có thể nói Lê Hữu Trác là tượng đài của nền y học Đại Việt cũng không sai. Lý Anh Tú sau đó cũng dùng nốt
cả ba lần triệu hoán còn lại.
“Đinh, chúc mừng ký chủ triệu hoán thành công Hiển Khánh Vương Đinh Lễ”.
Đinh Lễ: Khai quốc công thần của nhà Hậu Lê, tính tình cương liệt, thông
minh, giỏi đánh trận. Tư chất (SS???). Kỹ năng: Cầm binh, luyện binh.
“Đinh, chúc mừng ký chủ triệu hoán thành công Trạng Lường Trương Thế Vinh”.
Trương Thế Vinh: Tiến sĩ dưới thời vua Lê Thánh Tông, là người đặt nền móng
cho toán học trong khoa cử Đại Việt sau này. Tư chất (SS). Kỹ năng: Tính toán, sáng tạo.
“Đinh, chúc mừng ký chủ triệu hoán thành công Vua Bà Nguyễn Thị Duệ”.
Nguyễn Thị Duệ: Tiến sĩ Nho học đầu tiên và là duy nhất của Việt quốc, đỗ Tiến sĩ dưới triều Mạc. Tư chất (S). Kỹ năng: Dạy học.
Không biết có phải hệ thống đề bù cho hắn không mà lần này triệu hoán ngoại
trừ Hải Thượng Lãn Ông ra thì ba người còn lại đều là danh nhân của thời đại. Đinh Lễ không cần phải nói cùng với Lý Triện là đệ nhất danh tướng của khởi nghĩa Lam Sơn, nhìn tư chất Lý Anh Tú có thể đoán rằng nếu
không bị giặc giết thì quả thực thành tựu của Đinh Lễ còn có thể vượt Lý Triện, Nguyễn Xí, thậm chí là Đinh Liệt – em trai của hắn.
Trương Thế Vinh lại không cần phải nói, Việt Nam có đủ loại trạng, nào có
trạng nào tầm thường, từ Tràng Ăn, Trạng Trình, Trạng Bịu, Trạng
Lường,... kẻ nào không phải là quái kiệt. Trương Thế Vinh tài giỏi về
toán học, thế nhưng Lý Anh Tú vẫn ấn tượng nhất chính là khả năng ứng
dụng toán học đó vào thực tiễn, khi công nghệ kỹ thuật còn chưa phát đạt Trương Thế Vinh đã có thể nghĩ cách để đo lường những vật to lớn. Toán
học là một môn học rất diệu kỳ, nó không thể ứng dụng to lớn trong thực
tế, nhưng lại là nền tảng cho các bộ môn khoa học khác phát triển. Có
Trương Thế Vinh, khoa học Đại Việt nhất định sẽ được tiến lên một bước
lớn.
Nguyễn Thị Duệ so với hai người trước lại khiêm tốn hơn
không ít, nhưng dù sao nàng cũng là nữ tiến sĩ nho học duy nhất của Việt quốc, cũng vô cùng tài giỏi mới có thể nhận được sự yêu tài của cả vua
Mạc và chúa Trịnh.
- Bái kiến ba vị đại nhân.
Bốn người lập tức hướng ba vị đại thần của Cơ Mật viện hành lễ. Lữ Gia lập tức dẫn đầu hư đỡ ba người nói.
- Chư vị khách khí, sau này là đồng liêu cùng phụng sự bệ hạ, phụng sự
Đại Việt. Các vị có thể đến giúp sức chúng ta cũng có thể đỡ được phần
nào.
Lý Anh Tú chợt đen mặt, sao lời này quen đến vậy, dường như
hắn có nói qua nha. Mấy người khách sao một chút liền đi vào chính đề.
Lý Anh Tú nói.
- Lê khanh, khanh đã không muốn nhận chức quan,
như vậy Trẫm liền tặng khanh một học vị Bác sĩ, đảm nhiệu viện trưởng
danh dự của bệnh viện đa khoa Đại Việt vẫn có thể chứ.
Bác sĩ ở
đây là một học vị dành cho người có hiểu biết nhiều, có cống hiến nhiều
với đất nước, Lê Hữu Trác không ham quyền lợi, không muốn vào triều làm
quan tựa như Tuệ Tĩnh, nhưng cũng dâng lên Lĩnh Nam bản thảo và Hải
Thượng y tông tâm lĩnh liền đủ để nhận được chức danh này. Lê Hữu Trác
cũng không chối từ nói.
- Tạ ơn bệ hạ.
Lý Anh Tú nói tiếp.
- Hiện tại chiến sự phía Nam đang căng thẳng, không những tướng sĩ mà còn có dân chúng xứ Thuận Hóa cũng rất cần đến y sĩ, Trẫm muốn Lê khanh đi
xuống xứ Thuận Hóa trợ giúp quân dân nơi đó liền có thể chứ?
Lê Hữu Trác cung kính đáp.
- Bệ hạ quá lời, đó là bổn phận mà thần phải làm, như vậy thần bây giờ trực tiếp lên đường.
Lê Hữu Trác đi rồi Lý Anh Tú mới hướng Lữ Gia nói.
- Ngày hôm nay Đại Việt sẽ chuẩn bị đón nhận một lượng lớn vật tư và dân
cư đến, Cơ Mật viện cần cùng các bộ đề ra kế sách chuẩn bị ứng phó.
Lữ Gia nhíu mày cẩn thận hỏi.
- Bẩm bệ hạ, không biết tổng cộng bao nhiêu người?
- Tổng cộng liền có gần bốn mươi ngàn người, chưa kể đến xúc vật, trâu
bò, mọi thứ đều phải chuẩn bị hoàn tất. Hơn nữa về sau dân số sẽ càng
tăng mạnh, Cơ Mật viện cũng cần phải lên kế hoạch chuẩn bị ứng phó. Lệnh phía dưới vấn đề hộ khẩu phải làm rõ ràng, không được bỏ sót bất cứ
người nào.
Nghe đền gần bốn mươi ngàn người Lữ Gia quả thực bị
dọa đến phải biết dân số hiện tại của Đại Việt nhiều lắm cũng chỉ hơn
một trăm năm mươi ngàn người chưa kể xứ Trấn Ninh, tăng gần bốn mươi
ngàn chính là gần bằng một phần ba dân số. Lữ Gia nói.
- Bẩm bệ
hạ, sự tình quả thực quá gấp gáp, vấn đề lương thực, nhà ở, ruộng đất,
công việc,... quả thực rất khó khăn để phân phối.
Để an dân không phải là vấn đề đơn giản. Chỉ riêng xứ Thuận Hóa được hai mươi mấy ngàn
người xếp đặt cũng là vấn đề đây. Dân cư đến thời gian đầu tuyệt đối là
chưa thể sinh ra lợi ích đây. Hệ thống gì cũng tốt, chỉ là những lần như thế này tăng dân số đột ngột, Đại Việt muốn đối phó cũng không kịp. Lý
Anh Tú nói.
- Trẫm cũng không có cách. Vấn đề lương thực khanh
không cần quá lo lắng, quốc khố có thể lo liệu. Lệnh xuống cho các phủ
trấn trước tiên làm một khu vực xây dựng cho cư dân mới, sau đó nếu bọn
họ đi khai hoang triều đình liền xuất tiền. Nếu ai có nhu cầu muốn vào
nhà máy liền đưa đi đào tạo, dù sao nhà máy vẫn còn thiếu nhân công
đây.
- Như vậy sẽ tốn không ít tiền đây. Quả thực là tiền tiêu như nước.
Lê Văn Hưu tiếc rẻ nói. Mặc dù mọi thứ Đại Việt đều có thể tự cung tự cấp, thế nhưng tiền công, tiền nguyên vật liệu xây dựng, tiền nông cụ cấp
phát,... tất cả đều là tiền, triều đình còn phải duy trì cho cuộc chiến ở phía Nam, thực không biết quốc khố có thể bám trụ trong bao lâu.
Lý Anh Tú đắng chát nói.
- Không có cách, chỉ phải làm như vậy. Trẫm sẽ giảm bớt chi phí từ quân
đội đưa đến, xem thử có thể cầm cự được bao lâu. Hi vọng nhà máy có thể
sớm đi vào hoạt động, như vậy mới có thể mau chóng cầm lấy được lợi
nhuận.