Nhìn địa thế nơi này Trần Quốc Tuấn không khỏi than thở tầm nhìn của Ngô Tuấn thật tốt, không phải tự nhiên mà khi phòng tuyến Như Nguyệt được
dựng lên Lý Thường Kiệt liền ở thế bất bại.
Ngô Tuấn không đáp mà liếc sang Lý Đạo Tái. Lý Đạo Tái liền nói.
- Hạ quan nhìn khí tượng, ngày mai sẽ không trăng, mây nhiều lại không có gió, đêm tối đen như mực, dòng nước cũng sẽ cạn hơn, rất thuận lợi cho
việc đánh tập kích.
Lý Đạo Tái trên thông thiên văn, dưới tường
địa lý, nghiên cứu khí tượng có một tay, Lý Anh Tú đưa Lý Đạo Tái theo
quân chính là để hắn kiến nghị, tham mưu cho chủ Soái. Dù chiến tranh cổ đại hay chiến tranh hiện đại cũng vậy, thiên thời là một yếu tốt không
thể nào bỏ qua, chỉ là thời hiện đại thì có vệ tinh, chỉ cần ở nhà coi
dự báo thời tiết, thời cổ đại thì phải dẫn theo người như Lý Đạo Tái
vậy, không phải tự nhiên ngày xưa các nhà thiên văn đều rất được trọng
vọng.
Trần Quốc Tuấn nghe liền cảm thấy có lý, dù sao thuận lợi như vậy gặp hắn hắn cũng sẽ tổ chức tập kích. Trần Quốc Tuấn lại hỏi.
- Nếu vậy chúng sẽ làm sao có thể đánh sang bờ bên này? Lại chúng sẽ đánh vào đâu?
Ngô Tuấn nói.
- Ta đoán chúng sẽ đóng bè lớn để chở quân sang sông, dù sao bắt cầu phao sẽ rất mất thời gian, đồng thời sẽ để lộ vị trí.
Trần Quốc Tuấn lại lắc đầu nói.
- Ta lại không nghĩ như vậy, nước sông cạn xuống chúng sẽ dùng kỵ binh để vượt sông, và nơi chúng tập trung đánh sẽ là vùng trung lưu này. Nơi
này khúc sông không rộng và sâu như vùng hạ lưu, lại không chảy quá mạnh như vùng thượng lưu, rất thuận lợi cho kỵ binh vượt sông.
Kiếp
trước ba lần đối mặt với kỵ binh Mông quốc Trần Quốc Tuấn biết khả năng
vượt sông của kỵ binh du mục lợi hại đến thế nào, chỉ cần khúc sông
không quá sâu, nước chảy không quá xiết, bọn hắn liền cưỡi ngựa, dùng
cung tên bắn xuống dưới sông, nơi nào mũi tên không nổi lên tức là nơi
đó cạn có thể vượt quá, gần như không một đoạn sông nào có thể chặn lại
được vó ngựa của kỵ binh Mông quốc. Dừng một chút Trần Quốc Tuấn nói
tiếp.
- Tuy nhiên chúng ta cũng cần phải chuẩn bị hai tay. Ngô bộ trưởng, ta hi vọng Thiên Long vệ có thể giám sát chặt chẽ doanh trại
địch. Ta muốn mọi hành động của bọn chúng đều không thoát được tầm mắt
của chúng ta.
Ngô Tuấn tuy đi theo quân nhưng không giống như Lý Đạo Tái làm tham mưu của đại quân, Ngô Tuấn đi theo quân với tư cách
độc lập là bộ trưởng của Thiên Long vệ. Ngô Tuấn gật đầu nói.
- Tuân lệnh tướng quân, ta sẽ lập tức cử người đi.
Thiên Long vệ là đơn vị thiện chiến, tinh nhuệ nhất của Đại Việt, được huấn
luyện theo phương pháp hiện đại, được trang bị những vũ khí, khí tài
hiện đại nhất của Đại Việt, vũ khí lạnh của bọn hắn cũng được làm từ
thép tốt nhất, áo giáp thì được làm bằng vảy của Leviathan đao thương
bất nhập, thậm chí có thể đỡ được đạn của súng bắn, thế nhưng để tạo
được một bộ giáp này khó khăn vô cùng cũng chính bởi vì vảy của
Leviathan quá cứng. Ngô Tuấn phái một tiểu đội mười người vào chiều tối
chọn một khúc sông vắng lặng lẽ vượt sông giám sát chặt chẽ doanh trại
địch. Dựa vào các kỹ năng, cộng với ống nhòm hiện đại hơn nhiều so với
quân Tây Gốt, Thiên Long vệ có thể giám sát từ xa mà không sợ quân địch
phát hiện.
Ngày hôm sau, bên phía bờ Nam, qua mấy ngày nghỉ ngơi
quân Tây Gốt cuối cùng cũng hồi phục được sĩ khí, ngày hôm qua quân
lương vừa được gửi đến, có thể để quân Tây Gốt không lo ăn, lo uống suốt một tháng. Đội vận lương có thể đến nhanh như vậy không thể không kể
đến công lao của Đại Việt, bọn hắn làm đường quá tốt rồi, xe lương đi
rất dễ, không phải dính sình lầy, tiến lên rất nhanh. Thiết Hán Cơ đột
nhiên nghĩ nếu có thể đánh hạ toàn bộ Đại Việt cũng không phải là tệ, dù sao cơ sở vật chất của Đại Việt quá tốt, biến Tử Vong rừng rậm không
phải quá hiểm trở như xưa.
Quách Nhân Quý từ bên ngoài vén rèm đi vào nói.
- Bẩm đại nhân, tất cả đã chuẩn bị xong.
Thiết Hán Cơ khẽ hé ra đôi mắt gật đầu nói.
- Tốt lắm, cho triển khai kế hoạch đi.
Đến buổi chiều tối hôm đó một thành viên của Thiên Long vệ đã trở về núi
Diệu Linh đứng trước mặt bộ chỉ huy của quân Đại Việt báo cáo.
-
Bẩm các vị tướng quân, quân Tây Gốt đang bắt đầu dựng cầu phao tại vùng
thượng lưu. Tuy nhiên chúng ta phát hiện ra bọn chúng chuẩn bị rất nhiều bè gỗ, mỗi bè chở được đến năm trăm quân, đang hướng đến vùng trung lưu để tập kết.
Ngô Tuấn và Trần Quốc Tuấn khẽ mỉm cười, trong mắt hai vị siêu cấp đại Boss ánh lên vẻ thống nhất đến kỳ lạ.
Ầm, ầm, ầm, ầm.
- Giết!
Đêm tối, vùng thượng lưu sông Cầu, tiếng kêu giết vang lên động trời, quân
Tây Gốt lập cầu phao xông qua bờ Bắc, quân Đại Việt kêu giết đánh trả,
tên lửa bay đầy trời, thỉnh thoảng lại có kẻ bị đạn pháo bắn trúng đến
tan xác. Quân Tây Gốt vừa qua đến nửa sông liền bị quân Đại Việt đánh
đến bật chạy trở về.
Tại doanh trại quân Tây Gốt, Lang Cư đi vào Soái trướng nói.
- Bẩm đại nhân, quân Đại Việt phản kháng rất quyết liệt, tập trung tại cứ điểm ước chừng có đến bốn năm, ngàn quân, quân ta vừa sang đến giữa
sông liền bị đánh bật lại, không thể tiến thêm nửa bước.
Thiết Hán Cơ và Quách Nhân Quý trong đôi mắt liền hiện lên vẻ vui mừng. Thiết Hán Cơ nói.
- Tốt lắm, truyền lệnh toàn quân, chuẩn bị vượt sông.
Thiết Hán Cơ chính là dương Đông, kích Tây, đánh tại vùng thượng lưu tuy hô
hào dữ dội nhưng thực chất cũng chỉ có hai ngàn quân, vừa đánh vừa nhử
quân Đại Việt mà thôi, thực chất đại quân chính là do Lang Cư trực tiếp
thống lĩnh đánh vào cứ điểm tại giữa sông Cầu.
Mười ngàn đại quân chia làm hai bộ phận, sáu ngàn quân bộ liền chèo thuyền sang, còn bốn
ngàn kỵ binh liền cưỡi ngựa trực tiếp qua sông đúng như dự đoán của Trần Quốc Tuấn. Mười ngàn quân khác lại làm một đội dự bị chờ tiếp viện.
- Nhanh lên, yên tĩnh thôi.
Đêm nay không trăng, trời nhiều mây, quả thực rất tối, đưa tay ra không
thấy được năm ngón, chỉ có những ngọn đuốc lẻ tẻ bên phòng tuyến của
quân Đại Việt như một hoa tiêu làm chuẩn cho quân Tây Gốt tiến đến.
Bọn chúng không biết rằng tại bờ Bắc bên này rất nhiều quân Đại Việt đã nằm phục sẵn dưới các công sự. Lần này tổ chức phục kích nằm trúng đoạn của mấy ngàn Chương Thánh quân phòng ngự, không những vậy Trần Quốc Tuấn
như dự đoán trước còn tăng thêm cho cứ điểm thêm hai ngàn quân, tất cả
đều được trang bị súng.
- Trinh Nương, chút nữa chiến đấu chú ý cúi thấp đầu xuống, cũng đừng xông lên quá cao, đừng quá sính cường.
Trần Thư nhỏ giọng đối với người thiếu nữ bên cạnh quan tâm nói. Trong số
quân tăng cường cho cứ điểm còn có thiếu sinh quân đến từ Diễn Võ
trường, bởi chưa tốt nghiệp, bọn họ chưa đủ tư cách để nắm giữ một chức
vị quan quân cơ sở mà được tổ chức thành một đội do Trần Thư chỉ huy.
Thiếu nữ gọi Trinh Nương tuy đêm tối, trên mặt nàng còn bôi đầy nhọ nồi, thế nhưng chỉ nhìn từ góc cạnh gương mặt có thể nhìn ra dung nhan của
nàng liền không đến nỗi nào, thân hình yểu điệu, đẹp đẽ ẩn hiện trong bộ quân phục bó sát làm người ta không kiềm được nuốt một ngụm nước miếng. Thế nhưng không chỉ có Trần Thư mà nguyên cả Diễn Võ trường đều biết
đây tuyệt đối không phải là yểu điệu thục nữ, mà tuyệt đối là khủng long mẹ. Không biết bao nhiêu lần đám thiếu sinh quân thấy Trinh Nương đánh
Trần Thư răng rơi đầy đất tại diễn võ trường. Thế nhưng Trần Thư dường
như có máu ưa ngược đãi, bị đánh xong tỉnh dưỡng vài ngày lại chui đến
học viện để bị đánh lần nữa, điều này khiến các học viên không khỏi khâm phục, tán gái đến mức độ này thì Trần Thư học trưởng phải làm cả thiên
hạ bái phục.
- Câm miệng, tuy ngươi là chỉ huy nhưng đừng có quá đáng, kẻo ta lại đánh ngươi thành đầu heo.
Trinh Nương nghiến răng nói, nếu không phải hiện tại đang phục kích tuyệt đối Trinh Nương sẽ bật dậy nắm cổ áo Trần Thư ném luôn xuống sông. Kể từ
lúc nàng từ Giác Long về đến Thăng Long, vào học viện cứ cách vài ngày
Trần Thư lại chạy đến tìm nàng, tên này nhìn bề ngoài nghiêm túc nhưng
lại rất dai, chọc đến nàng không thích liền bị đánh một trận, thế nhưng
hắn da dày, thịt béo, lại được miễn phí điều trị tại bệnh viện nên vài
ngày lành lặn lại xông đến tìm nàng. Lần này không biết vì sao bệ hạ lại đặc phái hắn làm thống lĩnh thiếu sinh quân, hơn nữa lý do rất rõ ràng: “Trẫm thấy Trần Thư là thủ khoa tốt nghiệp khóa đầu của Diễn Võ trường, đối với các học viên có uy tín rất lớn, vì vậy đặc phái Trần Thư làm
đội trưởng thống lĩnh thiếu sinh quân theo quân đi đánh giặc”. Bệ hạ
chắc không biết Trần Thư bị nàng đánh mấy trận danh tiếng đã sớm thối
hoắc đi.