Mặt trăng không quá sáng thế nhưng những tàn tích của thuyền, cầu phao bốc cháy chiếu sáng hoàn toàn cả mặt sông, những
chiếc bè chở lính của Tây Gốt như bia bắn giữa sông. Pháo Đại Việt lại
bắn theo góc lớn dọc bờ sông, từ góc độ này tỉ lệ đạn pháo trúng đích
cực cao. Pháo P3 tuy uy lực không lớn nhưng tốc độ bắn rất nhanh, tạo
thành một lưới hỏa lực điên cuồng oanh tạc những chiếc bè nổi. Một vài
chiếc bè sợ hãi đạn pháo Đại Việt lập tức quay đầu trở về bờ Nam.
Tại bờ Bắc quân Đại Việt từ hướng Đông nhất tề xung phong giết đến. Để tổ
chức cuộc phục kích này Trần Khánh Dư đã vận dụng gần như toàn bộ bốn
ngàn quân trên phòng tuyến, những binh tốt mà quân Tây Gốt thấy trên
phòng tuyến phía trung và hạ lưu thực tế chỉ là những hình nộm mà thôi.
Một ngàn năm trăm quân cùng với các ổ pháo cỡ lớn, dã pháo do Nguyễn
Hiền chỉ huy phục kích để đuổi Thiết Bảo chạy về bờ sông, nơi này hai
ngàn năm trăm quân Chương Thánh cùng với tiểu pháo và chiến tượng tổ
chức đợt phục kích thứ hai. Phải nói rằng đây là một nước cờ hiểm. Nếu
Tây Gốt không tấn công vào nơi này, nếu Tây Gốt phát hiện ra kế nghi
binh phòng tuyến Đại Việt chắc chắn sẽ bị công phá một cách dễ dàng. Thế nhưng đến bây giờ có thể nói Trần Khánh Dư đã cược thắng.
Ầm, ầm, ầm, ầm.
Hai ngàn năm trăm quân Chương Thánh chia ra làm năm khối đội hình, mỗi khối lại chia ra làm ba hàng, vừa tiến vừa thay phiên nhau bắn quân Tây Gốt
đang đứng ở phía bờ sông. Quân Tây Gốt vốn bị quân Đại Việt đánh đến
thần hồn nát thần tính bỏ chạy, hiện quân Đại Việt lại đổ ra đánh càng
khủng hoảng, vô tâm giao chiến, chỉ tranh nhau leo lên những chiếc bè
mới đến, la lối đòi trở về bờ bên kia, không ít kẻ bởi vì tranh nhau mà
đẩy cả người khác xuống sông Cầu, bị nước xiết cuống đi.
Trần
Khánh Dư kinh thương rất giỏi, nắm bắt tâm lý con người càng giỏi. Vì
sao hắn lại chờ quân Tây Gốt cử bè sang mới đổ ra đánh, chính là để quân Tây Gốt còn một con đường sống sót. Khi con người bị dồn đến đường sẽ
phát ra sức mạnh kinh người để cầu sinh, ngược lại khi có một con đường
sinh cơ trước mắt bọn hắn sẽ không để tâm đến chiến đấu mà chỉ lo tìm
đường thoát cho mình, Hàn Tín năm xưa chẳng phải nhờ vào điều này mới
thành danh sao?
Ba hàng thay phiên bắn, thay phiên nạp đạn tạo
thành một lưới lửa dày đặc, từ khoảng cách một trăm mét quân Đại Việt
bước chậm từng nhịp bước tiến lên phía trước, khói thuốc súng tỏa ra tạo thành một màn khói đen mỏng theo sau đội hình quân Đại Việt. Quân Tây
Gốt càng thảm, bọn hắn chỉ lo cầu sinh, chỉ có một số dũng cảm xông lên
liền bị Đại Việt bắn thành cái tổ ong. Thiết Bảo sắc mặt tái nhợt nhìn
quân Đại Việt đang tiến đến gần, lại nhìn quân Tây Gốt chỉ là một đống
lộn xộn tranh nhau bỏ chạy, tan tác chim muông. Hắn biết hắn bại, bại
một cách triệt để.
Bên bờ Nam Thiết Hán Cơ nhìn quân mình tan tác trong lòng không liền đau xót. Đây là binh sĩ của hắn, là binh sĩ mà
hắn đã dày công nuôi dưỡng suốt mấy năm qua, ấy thế mà lại bị tàn sát
bên kia bờ, trong khi hắn không thể làm gì được. Thiết Hán Cơ tức giận
quát lớn.
- Giết, toàn quân qua sông, giết hết bọn chúng cho ta.
Quách Nhân Quý vội ngăn cản nói.
- Đại nhân bình tĩnh, đại thế đã mất, quân ta không thể tiếp tục tiêu hao bên đó nữa, xin ngài mau cho lui quân. Chúng ta vẫn còn ba mươi ngàn
quân.
Bị Quách Nhân Quý khuyên nhủ Thiết Hán Cơ tâm tình cũng
bình ổn lại. Hắn cũng biết đại thế đã không còn nữa, dù hắn tăng quân
sang nữa cũng chỉ là tìm chết mà thôi. Thiết Hán Cơ cắn chặt răng như
muốn bật ra máu truyền lệnh.
- Thu binh.
Tiếng tù và phía bờ Nam vang lên, các binh sĩ Tây Gốt trên bè như được đại xa vội vã quay đầu. Binh sĩ trên bè hô lớn.
- Thiết Bảo tướng quân, nhanh chóng lên bè, nơi này đã không giữ được nữa.
- Đi!
Thiết Bảo dưới sự bảo vệ của vài binh lính lập tức leo lên bè trở về. Bởi số
lượng bè quá ít, không thể chở được toàn bộ binh sĩ của Tây Gốt, bọn hắn liền xô đẩy nhau để tranh chỗ trên bè. Những chiếc bè lại chỉ muốn rời
khỏi bờ càng nhanh càng tốt, thậm chí có chiếc vẫn chưa đầy tải nhưng đã rời bờ, bỏ lại đồng bạn đang gào khóc. Nếu có Lý Anh Tú ở đây tuyệt đối hắn sẽ liên tưởng đến bộ phim Titanic đây.
- Giết!
Không
cho quân Tây Gốt có quá nhiều thời gian, sau khi bắn mấy loạt đạn Chương Thánh quân cất đi súng ống, rút ra đại đao sau lưng hô lên một tiếng
liền nhất tề xung phong đến. Quân Tây Gốt không có chủ tướng dẫn dắt, bị đại bộ đội bỏ rơi như rắn mất đầu, quân Đại Việt như sói vào bầy dê
thỏa sức tàn sát, máu nhuộm đỏ cả sông. Thiết Hán Cơ nhìn binh sĩ bị tàn sát đến nứt cả mắt, hắn hừ lạnh một tiếng liền phất tay áo quay trở về
đại bản doanh.
- Đầu hàng không giết, đầu hàng không giết!
- Đầu hàng không giết!
Giết thỏa thuê Trần Quốc Toản mới phát ra mệnh lệnh chiêu hàng, hiện tại
binh sĩ Tây Gốt cũng chỉ còn bất quá sáu bảy trăm người mà thôi. Binh sĩ Tây Gốt hoàn toàn mất đi chiến ý, nghe đến chiêu hàng lập tức buông bỏ
vũ khí, quỳ xuống đầu hàng. Quân Đại Việt toàn thắng.
Trời vừa
sáng chiến trường cũng hoàn toàn lắng lại, xác chết hoàn toàn được dọn
dẹp sạch sẽ, chỉ có vết máu đỏ thẫm bờ Bắc sông cầu, những tàn tích của
cầu phao trôi trên dòng nước là minh chứng cho cuộc ác chiến đêm qua.
Bên trong doanh trại Đại Việt, Nguyễn Hiền mặt mũi tràn đầy khâm phục đối với Trần Khánh Dư nói.
- Trần tướng quân liệu sự như thần. Trận này chúng ta thắng quá đã, để xem bọn chúng còn dám xem thường chúng ta hay không?
Nguyên một đêm Đại Việt gần như toàn diệt hai ngàn quân tiên phong của Tây
Gốt, lại diệt thêm hơn ngàn kỵ binh ngay trên sông cầu. Toàn bộ quân Tây Gốt sang sông quay về nhiều lắm cũng chỉ còn ba bốn trăm mà thôi. Trần
Quốc Toản ngược lại cười nói.
- Ta lại mong bọn chúng tiếp tục khinh thường chúng ta, tiếp tục khinh địch đây. Như vậy chúng ta càng dễ chiến thắng.
Trần Khánh Dư gương mặt so với mấy ngày trước cũng dãn ra. May mắn hắn cược
đúng, thắng được trận này bọn hắn có thể tranh thủ được ít nhất hai
ngày. Thành quả tốt nhất của trận chiến mang lại không phải là diệt địch bao nhiêu, mà chính là Đại Việt đã đánh quân Tây Gốt sĩ khí hạ thấp đến cực điểm, quân Tây Gốt muốn tấn công lần nữa cũng phải để cho sĩ khí
lên cao một chút cái đã. Trần Khánh Dư nói.
- Tranh thủ lúc này chúng ta bổ cứu đoạn chiến lũy còn lại đi.
Đoạn phòng tuyến thượng lưu bố phòng sơ sài chỉ là để dụ địch, hiện tại cần
phải xây dựng lại kiên cố để đề phòng quân Tây Gốt lại tấn công. Trần
Quốc Toản nói.
- Ta lập tức phái người đi thu xếp.
Nói rồi liền đi thẳng ra ngoài. Nguyễn Hiền lúc này chợt nói.
- Đúng rồi, đêm qua thuộc hạ có bắt được một tên tướng địch đây. Tên này
rất dũng mãnh, hơn mười binh sĩ ta đem vây quanh vậy mà cũng không làm
gì được hắn.
Trần Khánh Dư nghe vậy hứng thú nói.
- Hắn ở đâu? Dẫn ta đi gặp một chút.
Thiết Hùng bị giam giữ bên trong một chiếc lều, tay chân hắn đều bị cột chặt
ném vào một xó, bên ngoài còn có hai binh sĩ trông giữ. Mặc dù không có
người đánh đập hắn nhưng trên người quả thực cũng đủ thảm, vết thương
khắp nơi, quân y cũng không chữa trị cho hắn, đùa sao? Thương binh còn
rất nhiều đây, ai lại rảnh chữa trị tốt cho tù binh đây.
Môi của
Thiết Hùng trở nên khô khốc, sắc mặt tái nhợt vì mất máu nghiêm trọng,
hắn dường như không cảm thấy đau đớn gì, trong miệng luôn gầm gừ tiếng
nhỏ, đôi mắt đỏ ngầu long lên như một con thú dữ đang bị thương, nếu
không phải thể chất so người thường mạnh mẽ hơn nhiều thì quả thực hắn
đã đi gặp chiến thần rồi. Thiết Hùng biết kết cục của hắn cũng sẽ không
tốt lành, trên thảo nguyên chiến tranh tù binh nào có kẻ nào có kết cục
tốt đâu?
Chợt tấm màn lều trại được vén lên, Thiết Hùng khẽ liếc mắt, là một thiếu nữ thân hình thấp bé mặc áo xanh, phía ngoài mặc một
cái tạp dề màu trắng, chính giữa có hình một chữ thập đỏ, chiếc tạp dề
rất bần, lại còn dính máu, trên gương mặt trắng trẻo của thiếu nữ cũng
không thiếu máu, thế nhưng đôi mắt lại sáng ngời tinh anh. Thiết Hùng
nhìn thẳng vào đôi mắt đó, thật sáng, đã bao lâu rồi hắn chưa thấy được
một đôi mắt như vậy đây?