- Đại Việt lại có công nghệ mới? Vượt qua Bravia sao?
Elina lại kinh ngạc lần nữa, dưới cái nhìn của nàng Đại Việt tuy phát triển
nhưng nền sản xuất lại tụt hậu lại so với Bravia, làm sao có thể có công nghệ vượt qua Bravia được?
- Nàng hiểu nhầm, quả thực Bravia có nền sản xuất phát triển hơn, nhưng công nghệ của Đại Việt ở đây là vấn
đề động lực. Ví dụ như máy kéo sợi cần người quay, với công nghệ Đại
Việt lại không cần người đó nữa, như vậy sản xuất có thể giảm bớt đi một người bên công việc này để làm việc khác, như vậy năng xuất sẽ cao hơn, chi phí sản xuất cũng sẽ giảm rất nhiều.
Lý Anh Tú chỉnh lại suy nghĩ của Elina. Cuối cùng tung ra một chiêu cuối cùng lấy lui làm tiến nói.
- Thực ra ý kiến của ta chỉ như vậy, vừa giải quyết được vấn đề của nàng, vừa tiết kiệm thời gian nghiên cứu cho Đại Việt, dù sao máy móc sớm
muộn Đại Việt cũng sẽ nghiên cứu ra được.
Lý Anh Tú chém gió dựa
vào Elina vẫn chưa rõ ràng về năng lực sản xuất của Đại Việt. Cải thiện
máy móc sản xuất đối với các nước khác có thể là việc dễ dàng bởi vì bọn hắn có nền tảng kỹ thuật cơ sở vững chắc, ngược lại Đại Việt lại bị tụt hậu so với các quốc gia trong vùng, vì vậy việc nghiên cứu sẽ còn gặp
rất nhiều khó khăn, nếu có thể tiếp cận được kỹ thuật của Bravia Đại
Việt ngược lại có thể tiết kiệm được khối việc.
- Nga, nếu giúp chàng không phải là không được, nhưng ta có điều kiện.
Elina suy nghĩ một chút cuối cùng nói. Lý Anh Tú nghe nàng nói vậy trong lòng liền vui mừng. Không cần suy nghĩ nhiều, chỉ cần có công nghệ là được,
còn về điều kiện, hắn là vua một nước lại không thể làm được sao.
- Nàng có điều kiện gì?
Elina lưu loát nói như đã tính kỹ từ trước.
- Thứ nhất công ty liên doanh đa quốc gia mà chàng nói không thuộc Hoa
Hồng Đen thương hội, cũng không thuộc triều đình Đại Việt mà là dùng
danh nghĩa của ta và chàng đăng ký, và ta là người đứng đầu quản lý
doanh nghiệp này. Thứ hai chàng phải đảm bảo được các ưu tiên giành cho
thương hội và doanh nghiệp, như vậy ta mới dễ dàng thuyết phục được cha
ta giúp chàng. Thứ ba về sau công nghệ cộng đồng nghiên cứu ra phải chia sẻ để đảm bảo được quyền lợi của hai bên. Chàng có chấp nhận không?
- Tốt, ta đồng ý.
Lý Anh Tú lưu loát một ngụm đồng ý xuống, những yêu cầu của Elina không
những không quá đáng, còn có điều phù hợp với ý nghĩ của hắn, còn ưu
tiên giành cho thương hội càng dễ dàng, chỉ cần một mệnh lệnh của hắn mà thôi.
- Được, chúng ta quyết định như vậy. Ta sẽ viết thư cho cha thuyết phục hắn sau đó sẽ trả lời chàng.
Trong đôi mắt Elina ánh lên sự giảo hoạt, thực ra những điều kiện vừa rồi
cũng là nghĩ đến Lý Anh Tú. Nàng xem doanh nghiệp sắp thành lập này là
vật chung của giữa hai người, nàng không muốn ai được can thiệp vào nó.
Lý Anh Tú là một tướng quân đương nhiên sẽ không thể biết quản lý được
doanh nghiệp, nàng ngược lại tự gánh trọng trách này thay hắn, cũng có
thể nhờ vậy nàng có thể danh chính ngôn thuận ở lại lâu dài tại Đại Việt được. Còn những điều kiện sau này chỉ là lấy một chút quyền lợi cho
Bravia mà thôi. Dù sao Lý Anh Tú nói cũng đúng, công nghệ của Bravia sớm muộn cũng bị các nước khác phá giải, hiện tại nàng phải làm trước hai
bước, tiếp tục phát triển công nghệ và chiếm lĩnh thị trường.
Lúc Lý Anh Tú đi ra ngoài thì đã là buổi chiều, hắn cũng một mặt mộng bức,
không ngờ buổi hẹn hò của hắn đầu tiên là tạo ra một trò hề trước cổng
Hoa Hồng Đen thương hội, sau đó lại trở thành buổi thương lượng của hai
người về thành lập công ty. Vậy cuối cùng hắn là đi đánh nhau, đi làm ăn hay là đi hẹn hò đây?
- Đứng lại.
Đi cách không xa Hoa Hồng Đen thương hội Lý Anh Tú cùng Trần Thư lại bị một giọng nói kêu lại. Lý Anh Tú cười khổ nói.
- Lại là ngươi, chúng ta không thù không oán được không, việc gì cứ phải đi theo chúng ta. Ngươi muốn gì đây?
Người đến lại chính là Kovalov, hắn đã đi theo Lý Anh Tú từ Hoa Hồng Đen
thương hội, Trần Thư phát hiện ra từ sớm, chỉ là chưa có lệnh của Lý Anh Tú nên hắn chưa động thủ mà thôi. Kovalov chậm rãi đi đến trước mặt Lý
Anh Tú, trên mặt hắn vẫn còn vết thâm tím vì bị Trần Thư đánh khi sáng.
Kovalov đứng cách Lý Anh Tú tầm hai mét lạnh lùng rút ra một cái găng
tay trắng đưa đến nói.
- Ta, Mattelo Kovalov tại đây với tư cách là một người theo đuổi Elina, ta muốn khiêu chiến ngươi.
Lý Anh Tú mộng bức, tiếp đó liền xì một tiếng cười nói.- Ta…không đồng ý.
Kovalov nghe xong liền muốn té sấp. Hắn trước giờ chưa thấy người nào vô sỉ đến như vậy, truyền thống của Bravia vẫn tôn sùng tinh thần kỵ sĩ, thường
khi nhận được khiêu chiến, tinh thần kỵ sĩ dũng cảm, cao thượng sẽ không bao giờ từ chối lời khiêu chiến từ đối phương. Kovalov đã thách đấu quá rất nhiều người, nhưng lần đầu tiên có một tên từ chối hắn thẳng thừng
như vậy. Kovalov nổi giận nghiến răng nói.
- Tên nhát gan, ngươi lại không dám nhận lời khiêu chiến? Tinh thần kỵ sĩ của ngươi đâu rồi?
Lý Anh Tú dửng dưng nói.
- Xin lỗi, đây là Đại Việt chứ không phải Bravia, tại tòa thành này chúng ta chính là cấm ẩu đả trên đường phố. Còn ngươi nói ta nhát gan? Ok,
I’m fine. Ta đi được chưa?
Nói rồi liền quay lưng bước đi, đùa
hắn chắc, Lý Anh Tú cũng không phải loại người dễ nóng đầu óc mà đánh
nhau, ngược lại hắn là người khá lãnh tỉnh, nhưng mặt khác hắn lại dễ bị chiến trận kích động, bằng chứng là hai lần nhìn thấy đánh nhau hắn
liền xông vào và kết quả là bị thương cả hai lần. Quả nhiên là chủ tịch
giả vờ đánh nhau và cái kết…khụ khụ. Ta cũng không muốn bị độc giả đánh.
Không ngờ Lý Anh Tú lại dửng dưng bỏ đi Kovalov liền la lớn.
- Đồ nhát gan, ngươi không xứng là thủ hộ kỵ sĩ của Elina. Elina thật mắt mù mới lựa chọn ngươi. Người như ngươi không xứng ở bên nàng. Hãy cút
đi.
Lý Anh Tú bước chân bỗng nhiên dừng lại, đôi bàn tay nắm chặt lại, sắc mặt bỗng đỏ lên. Trần Thư âm thầm hô không tốt, bình thường bệ hạ tính cách vô cùng lãnh tĩnh, nhẫn nại, nhưng Elina chính là vảy
ngược của bệ hạ, nhắc đến nàng tuyệt đối có chuyện.
- Chủ nhân…
- Trần Thư, đưa kiếm cho ta.
Lý Anh Tú lạnh lùng cắt ngang lời Trần Thư, đôi mắt liếc sang làm lòng
Trần Thư siết lại. Lần này bệ hạ chính thức động chân nộ, chuyện lớn
không tốt sắp xảy ra rồi. Thế nhưng Trần Thư cũng hiểu ý bệ hạ đã quyết
dù chín trâu hai hổ cũng không thể suy chuyển được, hắn đành đưa thanh
Spadroon cho bệ hạ. Lý Anh Tú cầm lấy kiếm lạnh lùng nói.
- Ở ngoài lược trận, thành quản đại đội đến liền cản lại cho ta.
Nói rồi liền cầm kiếm đi đến trước mặt của Kovalov giật lấy chiếc găng tay nói.
- Ta, Lý Anh Tú, tại đây chấp nhận lời khiêu chiến của ngươi.
Kovalov thân người còn cao hơn cả Lý Anh Tú một cái đầu vậy mà lại bị khí thế
của Lý Anh Tú hù đến. Nhưng dù sao cũng là tướng quân trải qua hàng chục trận Kovalov rất nhanh điều chỉnh lại tâm thế của mình khinh thường
nói.
- Sao? Không phải định làm con rùa rút đầu sao?
Lý Anh Tú long nhãn vẫn trừng trừng nhìn lấy Kovalov lạnh lùng nói.
- Ta chấp nhận khiêu chiến không phải vì ngươi xỉ nhục ta, mà là những
lời ngươi nói như vậy chính là xúc phạm đến Elina. Hôm nay ta sẽ cho
ngươi biết như thế nào gọi là họa từ miệng mà ra.
- Bớt gáy lại đi.
Vừa dứt lời cả hai người liền kéo rộng khoảng cách ra đến mười mét đồng
loạt rút kiếm. Dân chúng hai bên đường thấy vậy liền nháo nhào né tránh, tuy nhiên họ không bỏ đi mà lại đứng thành một vòng trò làm thành một
sàn đấu cho hai người. Dân chúng Việt tộc vừa gan dạ, nhưng lại vừa tò
mò, cũng hay đánh nhau. Nhớ kiếp trước dân buôn ma túy bắn nhau với cảnh sát nhân dân còn vây đứng xem như xem phim hành động nói chi đây chỉ là chém nhau trên đường phố. Trước kia người trong làng đánh nhau là
chuyện thường đây. Thế nhưng từ khi bệ hạ lập quốc, Thánh Chân công chúa theo lệnh bệ hạ thành lập Giác Long thành đã cấm chỉ tuyệt đối ẩu đả
trên đường. Ấy vậy mà chỉ trong ngày hôm nay thành đông đã có đến hai
vụ, bọn họ còn muốn xem kịch hay đây. Quá đáng hơn nữa là có một số
người lại leo lên tầng lâu mở cửa sổ ra, tay còn cầm hạt dưa cắn chuẩn
bị thách đấu. Quả thực là quá đáng đến cùng cực mà.