Mặc kệ quần thần đang đen mặt Lý Anh Tú lại vô cùng hào hứng đây, phải
biết rằng trước đó duyệt binh hắn cũng không được binh lính cúi chào
đây, tất cả mọi nghi lễ đều do Phạm Tu chủ trì, hiện tại cuối cùng hắn
cũng được ra sân khấu rồi. Lý Anh Tú bước lên trước một bước nói.
- Các đồng chí vất vả.
- Vì nhân dân phục vụ. Ura.
Mấy trăm học viên bên dưới đồng thanh hô lên. Lý Anh Tú gật đầu hài lòng,
miệng cười toét lên đã muốn đến mang tai. Lý Anh Tú nói.
- Tốt lắm, vậy trước tiên hãy để cho hiệu trưởng các ngươi chủ trì buổi lễ đi.
Nói rồi liền nhường lại vị trí cho Phạm Tu. Nghi thức đầu tiên trong mọi
buổi lễ vẫn là lễ chào cờ. Một đội túc vệ diễu hành theo điều nhạc từ từ mang theo Long Tinh kỳ đi về phía trụ cờ. Cả quảng trường im phăng phắt chỉ có tiếng nhạc oai hùng, tiếng dậm chân đồng loạt của đội danh dự hộ tống quốc kỳ đi lên phía trước. Lát sau mọi thứ đã vào vị trí Phạm Tu
hô lớn.
- Nhìn cờ, Chào.
Soạt.
Tất cả học viên cùng lúc đưa tay phải mình lên, bàn tay khép, ngón trỏ đặt đến đuôi chân
mày, đôi mắt hướng thẳng về phía Long Tinh kỳ đang được kéo lên.
“Cha ông đã cho chúng ta những vũ khí mạnh mẽ
Chúng ta đã mang lời thề với tổ quốc
Và chúng ta chỉ có một nhiệm vụ duy nhất:
Hiến dâng cả mạng sống cho đất mẹ trường tồn
Không làm phai màu lá quân kỳ đỏ thắm
Không phụ lòng đất nước kỳ vọng vào chúng ta
Những lời thần thánh: “Thăng Long ở phía sau lưng
Chúng ta lại nhớ về những thời kỳ Hùng vương dựng nước”
Tiếng hát quốc ca oai vệ như dội vào lồng ngực của mỗi người, nhất là mỗi học viên khóa tốt nghiệp, dù là mỗi buổi sáng thứ hai chào cờ giai điệu này lại vang lên, nhưng lần này chính là lần cuối cùng bọn hắn chào cờ tại
chính sân trường Diễn Võ, kể từ hôm nay, sau buổi lễ này bọn hắn chính
thức đi vào quân đội phục vụ tổ quốc, phụng sự nhân dân, phục tùng bệ hạ như lời của các giáo quan hằng ngày hay nói.
- Thôi.
Soạt.
Theo lệnh của Phạm Tu các học viên đồng loạt bỏ tay xuống, nhưng ai cũng
nhìn về phía điểm tướng đài với ánh mắt nóng rực, sĩ khí cao ngất. Trong lòng bọn hắn tự hào mình là con cháu Lạc Hồng, tự hào là con dân Đại
Việt, tự hào sau hôm nay bọn hắn chính là những quân nhân chân chính của Đại Việt.
Tiếp theo Phạm Tu tiếp tục phát biểu về cảm nghĩ quá
trình giảng dạy, cảm khái về cấc học viên, ai cũng chú ý lắng nghe. Phạm Tu cũng không giấu được cảm xúc nói.
- Các hài tử, qua hôm nay
các ngươi sẽ chính thức là những quan quân cấp cao của Đại Việt, ta hi
vọng các ngươi có thể giữ vững bản tâm, hết lòng phụng sự bệ hạ, phục vụ tổ quốc, như vậy mới xứng đáng là học sinh của ta, là học viên của Diễn Võ trường này.
Lão tướng quân đã ngoài bảy mươi tuổi kinh qua
biết bao nhiêu trận mạc, vậy mà lúc này khi phát biểu trước những học
sinh của mình lại không kiềm được rơi lệ. Tại thế giới này Phạm Tu không có gia đình, không có người thân, những học viên này có thể nói vừa là
học sinh, vừa là con trai của Phạm Tu mang theo nguyện vọng và ý chí của vị tướng đã già. Các quan viên phía sau cũng tràn đầy xúc động, bọn họ
hiểu tình cảnh của Phạm Tu, cũng là tình cảnh của một số vị quan có
tuổi. Nhưng quan văn còn có thể phục vụ trong triều đình lâu dài, võ
tướng như Phạm Tu đây. Nhân sinh thất thập cổ lai hy, ở đời người sống
đến bảy mươi tuổi đã là hiếm, bảy mươi tuổi còn cưỡi ngựa sa trường như
Phạm Tu lại càng hiếm, nhưng dù vậy cũng không thể chối bỏ được vấn đề
Phạm Tu đã già.
Bên dưới đám học viên cũng mắt đỏ hoe, từng lời,
từng chữ của hiệu trưởng nói đều khắc ghi trong tâm khảm bọn họ. Trần
Quốc Toản lúc này hô lớn.
- Ghi nhớ lời dạy của hiệu trưởng.
Các học viên khác cũng lập tức hô lên.
- Ghi nhớ lời dạy của hiệu trưởng.
- Ghi nhớ…
Phạm Tu nghe vậy đôi mắt liền đỏ lên vội lui xuống nhường lại cho Lê Phụng
Hiểu tiếp tục điều hành đi. Lý Anh Tú nhìn vị lão tướng an ủi nói.
- Lão tướng quân đừng sầu cảm, bọn hắn nhất định sẽ làm theo lời dạy của khanh, là một người lính tốt của Đại Việt.
Phạm Tu lau lau đi khóe mắt, khẽ cười nói.
- Bọn nhóc đó chính là niềm tự hào của thần.
Đến phần tiếp theo là phần tuyên thệ của học viên. Đại diện cho lứa học
viên này là Trần Thư người có chức vị cao nhất cũng là người thân cận
với bệ hạ nhất. Trần Thư bước lên bục đọc to.
- Chúng thần, quân
nhân của quân đội Đại Việt, lấy danh dự của một quân nhân Đại Việt, xin
thề dưới Long Tinh kỳ vinh quan của đất nước: Một, hi sinh tất cả vì tổ
quốc Đại Việt dưới sự lãnh đạo của Thừa Mệnh hoàng đế, phấn đấu vì mục
tiêu xây dựng Đại Việt thành một quốc gia hùng mạnh, dân tộc độc lập,
nhân dân ấm no, hạnh phúc.
Bảy mươi mốt học viên khóa tốt nghiệp đồng loạt dơ tay phải lên cao hô lớn.
- Xin thề.
- Hai, tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh của bệ hạ, khi nhận bất cứ nhiệm vụ
gì đều tận tâm, tận lực thi hành một cách tuyệt đối, nhanh chóng, chính
xác.
- Xin thề.
- Ba, không ngừng nâng cao lòng yêu nước,
tinh thần dân tộc, rèn luyện ý chí chiến đấu kiên quyết, bền bỉ, thắng
không kiêu, bại không nản, dù gian lao khổ hạnh cũng không sờn lòng, vào sống ra chết cũng không nản chí, nhiệm vụ nào cũng hoàn thành, khó khăn nào cũng vượt qua, kẻ thù nào cũng đánh thắng.
- Xin thề.
- Bốn, ra sức học tập, nâng cao trình độ chính trị, quân sự, văn hóa để
chấp hành điều lệnh, điều lệ, rèn luyện tính tổ chức, tính kỷ luật và
tác phong chính quy, xây dựng quân đội hùng mạnh, kỷ luật, sẵn sàng
chiến đấu.
- Xin thề.
- Năm, gương mẫu chấp hành và vận động nhân dân làm theo các chính sách của bệ hạ, tuân thủ pháp luật của Đại Việt.
- Xin thề.
- Sáu, luôn cảnh giác, tuyệt đối giữ bí mật quân đội, bí mật quốc gia.
Nếu bị địch bắt dù phải chịu cực hình tàn khốc đến thế nào cũng cương
quyết một lòng trung thành với bệ hạ, không bao giờ phản bội xưng khai.
- Xin thề.
- Bảy, đoàn kết với nhau như ruột thịt, giúp đỡ nhau lúc thường cũng như lúc ra trận, thực hiện toàn quân một ý chí.
- Xin thề.
- Tám, ra sức giữ gìn vũ khí trang bị, không để rơi vào tay quân thù.
Luôn nêu cao tinh thần bảo vệ của công, không tham ô, lãng phí.
- Xin thề.
- Chín, khi tiếp xúc nhân dân làm đúng ba điều nên: Kính trọng nhân dân,
giúp đỡ nhân dân, tôn trọng nhân dân. Và ba điều răn: Không lấy của dân, không dọa nạt dân, không quấy nhiễu dân. Để gây dựng lòng tin cậy của
nhân dân, thực hiện quân dân một ý chí.
- Xin thề.
- Mười, giữ vững truyền thống tốt đẹp và truyền thống quyết chiến, quyết thắng
của dân tộc ta, luôn tự phê bình và phê bình, không làm bất cứ điều gì
gây hại đến danh dự quân đội và quốc thể.
- Xin thề. Xin thề. Xin thề.
Liên tiếp mỗi tiếng xin thề vang lên là mỗi lời hứa của mỗi binh sĩ đối với
bệ hạ, đối với nhân dân, đối với Đại Việt. Lời thề ngắn gọn, dễ hiểu
nhưng thể hiện sự quyết tâm cao độ với danh dự của một người quân nhân.
Các vị đại thần nghe được trong lòng cũng không ngừng trào lên tinh thần dân tộc, lòng tự hào dân tộc. Chu Văn An khẽ nói.
- Có một cỗ quân đội như thế này Đại Việt ta còn sợ chi cường địch.
Lê Văn Hưu cũng gật đầu đồng ý nói.
- Tự cổ chí kim đức minh quân thương quân, yêu dân không phải là hiếm
nhưng để gắng kết được sức mạnh của cả nước, cả quân, cả dân như bệ hạ
thì chỉ có một mà thôi.
Tiếp theo Lý Anh Tú biết chính mình sẽ
phải ra đài. Hắn nãy giờ đã bị sĩ khí của các học viên lôi kéo đến sục
sôi. Lý Anh Tú hô to.
- Các đồng chí học viên.
- Vâng, đồng chí tổng tư lệnh.
Các học viên vẫn đồng thanh hô lên. Lý Anh Tú hài lòng nói to.
- Ta chỉ muốn nói một điều mà thôi. Ta, Thừa Mệnh hoàng đế, Tổng tư lệnh
quân đội Đại Việt, ta tự hào về các ngươi, nhân dân tự hào về các ngươi, Đại Việt tự hào về các ngươi.
- Ura.
- Ura.
- Ura.
Các học viên hô lớn mội hồi dài, chờ đợi mọi thứ lắng xuống Lý Anh Tú mới nói tiếp.
- Chính vì vậy ta mong muốn các ngươi hãy xứng đáng tư cách là một người
quân nhân Đại Việt, hãy nhớ đến mười lời thề ngày hôm nay. Ta tuyên bố
kể từ giờ phút này các ngươi chính thức tốt nghiệp Diễn Võ trường, trở
thành một quân nhân chân chính của Đại Việt ta.