Người vừa lên tiếng, không phải Lâm Phong luôn giữ thái độ im lặng từ đầu đến cuối thì là ai.
Vào giờ phút này, Lâm Phong chủ động đứng ra, chẳng lẽ hắn muốn nhúng tay ngăn cản?
Không đề cập đến có cản được hay không, chỉ dựa trên lí thuyết thì
hiện tại nhảy ra ngăn cản Minh Vương không phải là một quyết định sáng
suốt, nếu Minh Vương không đạt được mục đích thì Lâm Phong sẽ phải một
người đấu với Thiên a.
Minh Vương quay sang Lâm Phong không hiểu hỏi:
-Ngươi có ý gì?
Lâm Phong tùy ý trả lời:
-Ngươi hết giá trị lợi dụng rồi.
Hết giá trị lợi dụng?
Minh Vương hiểu ra ngay từ đầu Lâm Phong đã không muốn hợp tác với
hắn, cái Lâm Phong muốn chỉ là chờ Minh Vương hoàn thiện Thiên Âm nhị
giới tiện thể giải quyết hai kẻ cản đường là Thần Đế, Hồn Đế thôi, sau
đó Lâm Phong sẽ giải quyết hắn rồi đến Thiên.
Bất quá, lối đi này có chút quá mức phách lối a.
Minh Vương cười lạnh:
-Ngươi nắm giữ Nhất Giới Chi Lực thì như thế nào, ta thu lực lượng từ Ám Minh Giới, lưỡng giới không đồng căn đồng nguyên, không có Nhân Giới phụ trợ ngươi chỉ là một Hợp Giới Cảnh nhỏ nhoi, ngươi cản không nổi.
Lời chưa nói hết, nụ cười trên mặt Minh Vương bỗng cứng ngắc, bởi
vì... vòng xoáy dẫn đến Ám Minh Giới đã bị Lâm Phong dùng tay phải phất
một cái đóng lại.
Minh Vương không thể tin nổi thốt lên:
-Ngươi là sinh linh Thái Sơ Giới, làm sao có thể điều khiển lực lượng Ám Minh Giới?
Lâm Phong nói:
-Ngươi đoán xem?
Minh Vương hừ một cái:
-Xem ra bản Vương đã xem thường ngươi rồi, ngươi vậy mà gõ vang được
chín tiếng giải phóng Ám Minh Thần Tâm đạt được thế giới chúc phúc. Bất
quá những kẻ tu luyện Thiên Minh Phong Thần Quyết đều bị ta đánh ấn kí
vào linh hồn, thu lấy lực lượng chỉ là chuyện sớm muộn.
Lâm Phong lại nói:
-Ta biết, cho nên ta đã để bọn họ tu luyện theo một con đường khác,
mặc dù chưa hoàn toàn thoát li khỏi Thiên Minh Phong Thần Quyết nhưng
trừ phi ngươi đến trước mặt họ mới có thể thôn phệ lực lượng. Có điều,
ngươi sẽ không có cơ hội đó, chuyện này kết thúc ở đây thôi.
Quả thật, những người tu luyện Thiên Minh Phong Thần Quyết đều bị
Minh Vương thần không biết quỷ không hay đánh lên linh hồn lạc ấn, kể cả Minh Tướng, thậm chí là Lâm Phong cũng không phải sớm biết được, hắn
chỉ đưa ra suy đoán.
Vì cái gì Minh Vương không để Minh Tộc dung hợp linh hồn với nhục thân?
Trường hợp có xác suất xảy ra cao nhất hẳn là để dễ dàng thôn phệ lực lượng bằng cách kéo ra linh hồn.
Cho nên để đề phòng Lâm Phong mới rộng rãi truyền bá Trọng Huyết Tẩy
Tủy Đại Pháp cùng phương thức dung hợp linh hồn với nhục thân, hai thứ
này cộng lại không phá bỏ được lạc ấn do Thiên Minh Phong Thần Quyết cài vào nhưng Minh Vương muốn xuyên giới thu thập lực lượng sẽ rất khó
khăn.
Những chuyện này, Oán Tướng chưa trở về Ám Minh Giới nên không biết, Minh Vương vừa thoát khỏi phong ấn lại càng không biết.
Minh Vương không thu được lực lượng, sắc mặt hắn càng ngày càng âm
trầm nhưng không hoảng hốt, chỉ cần thêm một chút thời gian nữa thôi,
hắn liền có Thiên Âm nhị giới làm hậu thuẫn, Lâm Phong chỉ có một giới
không thể mạnh bằng hắn.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Lâm Phong phải cho Minh Vương “một chút thời gian”.
Nhưng Lâm Phong sẽ cho sao?
Không.
Lâm Phong chỉ tay phát động công kích:
-Thế Giới Chi Lực, Nhật Nguyệt Phá Hư Chỉ.
Một chỉ này, bao gồm cả Nhân Giới Chi Lực lẫn Hỗn Độn Thế Giới của
chính Lâm Phong cộng thêm lực lượng từ Nhật Nguyệt Phá Hư Thần Đồng, ba
loại lực lượng đồng quy, uy lực vượt xa Thế Giới Chi Thủ hay Diệt Hồn
Lôi của Thần Đế.
Bởi vì...
Nhật Phá Chi Lực, không gì không phá, Nguyệt Hư Chi Lực, xuyên thấu vạn hư.
Nhất chỉ, kinh hồng.
Bị một chỉ này nhắm vào, Minh Vương cũng có chút tê cả da đầu, nhưng
hắn không phải quả hồng mềm tùy ý Lâm Phong bóp nát, mặc kệ chưa hoàn
toàn chưởng khống Thiên Âm nhị giới hắn vẫn điều động được một phần lực
lượng ngăn cản Nhật Nguyệt Phá Hư Chỉ.
-Thế Giới Chi Lực, Bất Phá Thuẫn.
Minh Vương áp súc Thế Giới Chi Lực đến trước mặt tạo thành một tấm
khiên chứa đầy thiên uy, nhìn qua vô cùng kiên cố, không hổ với cái tên
Bất Phá.
Lâm Phong hô lớn:
-Phong bế.
Đúng lúc này, tại Thiên Giới, ngũ đại Tiên Đế đã về đến Thiên của
mình, trước mặt mỗi người là một màn sáng phát ra hình ảnh Lâm Phong đối chiến Minh Vương, năm người theo lệnh Lâm Phong đồng loạt chỉ huy vô số sinh linh nổi lên ý chí khóa lại Thế Giới Chi Lực.
Ngươi mượn Thế Giới Chi Lực?
Tốt, ta kêu gọi toàn dân dùng ý chí đánh động Thế Giới Chi Linh khóa lại là xong.
Năm Thiên khóa lại, Minh Vương mất đi hơn một nửa Thế Giới Chi Lực.
Cũng cùng lúc đó, Thương Thần lão tổ bắt quyết:
-Con sâu cái kiến, đừng hòng phá hoại kế hoạch của chủ nhân, mở ra cho lão phu.
Khắp Thiên Giới, một tấm trận pháp chi võng hiển hiện cưỡng ép hút Thế Giới Chi Lực đẩy về phía Minh Vương.
Minh Vương cười lớn:
-Ngươi tưởng ta không có hậu chiêu sao? Người thắng, là bản Vương.
Lâm Phong hơi nhíu mày, đây là điều mà hắn không đoán trước được, hắn không ngờ trừ những người sở hữu Hỗn Độn Bảo Vật ra vẫn có một cá nhân
ảnh hưởng được Thế Giới Chi Lực.
Xem ra, Thương Thần lão tổ không phải người bình thường, rất có khả năng hắn là một cỗ phân thân khác của Đại Giới Chủ.
Đại Giới Chủ không hổ là Đại Giới Chủ, tầng tầng lớp lớp lá bài tẩy, vô cùng khó giải quyết.
Lâm Phong còn đang nghĩ cách, một đạo thiên lôi trắng xóa bỗng lóe
lên trực chỉ Thương Thần lão tổ, dưới đạo thiên lôi này, Thương Thần lão tổ đang tập trung khai mở Thế Giới Chi Lực căn bản không kịp phản ứng
đã bị đánh cho thần hồn câu diệt, Thế Giới Chi Lực lại bị phong bế.
Biến cố xảy ra quá đột ngột, Minh Vương cũng giống Thương Thần lão tổ không kịp trở tay, Bất Phá Thuẫn không có Thế Giới Chi Lực gia cố mờ
nhạt đi trông thấy, đạo chỉ mang Nhật Nguyệt Phá Hư Chỉ dễ dàng bắn
xuyên qua trái tim Minh Vương.
Nhật Nguyệt Chi Lực tàn phá, sinh cơ Minh Vương nhanh chóng trôi qua.
-Bản Vương... vậy mà thua?
Thân ảnh Minh Vương dần tan rã, đến khi chết hắn vẫn không thể tin được hắn lại thua trong tay một Hợp Giới Cảnh.
Minh Vương tử vong, song Đế vẫn không thoát khỏi số phận bị đồng hóa.
Có điều, Thiên Âm nhị giới không phải rơi vào tay Minh Vương mà biến thành vật vô chủ.
Nhìn Minh Vương dần dần tán đi, Lâm Phong không nói một lời, hắn chỉ âm trầm nhìn chằm chằm vào thương khung.
Một đạo thiên lôi trắng xóa kia, có mang theo hương vị của Vũ Ngưng.
Thiên lôi hạ xuống, mối liên kết giữa hắn với Vũ Ngưng đã phai nhạt
đi rất nhiều, cũng đồng nghĩa với tỉ lệ cứu ra Vũ Ngưng đã nhỏ lại càng
nhỏ.
-Thiên, đến lúc phải chấm dứt trận chiến này rồi.
Giống như đáp lại lời khiêu chiến của Lâm Phong, tại bên ngoài Nhân
Giới, vô số quy tắc ngưng tụ thành một thân ảnh giống hệt Lâm Phong, nếu không dựa vào khí tức Thiên và Nhân thì rất khó để phân biệt được ai là Lâm Phong ai là Thiên.
Thiên nói:
-Xin chào một nửa của ta.
Lâm Phong là một nửa của Thiên?
Dựa trên một khía cạnh nào đó, Ma là mặt trái của Thiên.
Lâm Phong là Ma, cũng là mặt còn lại của Thiên.
Lâm Phong lạnh nhạt nói:
-Trả lại Vũ Ngưng đồng thời mở ra Thái Sơ Giới, chúng ta sẽ rời khỏi nơi này, ngươi vẫn là tồn tại tối cao.
Thiên Đạo, vốn vô tình.
Nhưng giờ đây, trên mặt Thiên lại hiện lên vẻ trào phúng, Thiên lắc đầu:
-Ý tưởng không tệ, bất quá... ngươi có cái gì để khiến ta phải thỏa
hiệp? Nhân Giới Chi Chủ hay Nhật Nguyệt Phá Hư Thần Đồng? Cả hai đều
chưa đủ.
Lâm Phong nói:
-Nếu ta hóa Ma đâu?
Thiên cười cười:
-Không cần tự lừa mình dối trời, Ma không phải muốn hóa là hóa, nếu
có, đó không phải Ma. Kì thực, nếu ngay từ đầu ngươi không giải trừ Ma
có lẽ ta còn ngại một chút, biết đâu sẽ đồng ý, nhưng bây giờ, ngươi
không đủ tư cách đấu với ta.
Đúng vậy, trên đời này, muốn đấu với Thiên, khả dĩ nhất chỉ có Ma.
Nhân đấu với Thiên, cơ hội chiến thắng là con số 0.
Nhưng có một số việc, không thể không làm.
Lâm Phong ánh mắt sắc bén nói:
-Đã vậy, chiến đi.
-Nhật Nguyệt Phá Hư Chỉ.
Không cần nói nhiều, Lâm Phong đã ra tay là sát chiêu.
Chỉ khác ở chỗ lần này Lâm Phong không dùng Nhân Giới Chi Lực, dù sao người ta cũng là Thiên Đạo của Thái Sơ Giới, Nhân Giới Chi Lực căn bản
không có đất dụng võ ngoại trừ làm màn phòng hộ tránh đối đầu trực tiếp
với Thiên.
Một chỉ đã từng giết chết Minh Vương có làm khó được Thiên hay không?
Đáp án là...
Thiên nhẹ nhàng xóa bỏ Nhật Nguyệt Phá Hư Chỉ nói:
-Nhân loại ngu xuẩn, biết rõ không thể thành công vẫn cố gắng đâm đầu vào chỗ chết. Nhật Nguyệt Phá Hư Thần Đồng là ngoại lai chi vật, ta
không có cách áp chế, nhưng ngươi quá yếu không thi triển hết được sức
mạnh của nó, trận chiến này, ngươi thua rồi.
-Bất quá ngươi hẳn cũng biết ta cần thôn phệ Ma để tránh bị quy tắc
“Thiên Đạo vô tình” phản phệ, cho nên ta cho ngươi một đề nghị, ngươi để ta thôn phệ, ta sẽ thay thế ngươi sống hạnh phúc với những người khác,
ta cam đoan không ai nhận ra được khác biệt.
Lâm Phong trầm mặc, giờ phút này đây hắn lại phải đối mặt với hai lựa chọn, “sống” cùng mọi người hoặc tất cả đều chết.
Cả hai lựa chọn, đều rất khó khăn.
Nhớ đến câu nói “đừng đánh mất chính mình nhé”, Lâm Phong kiên quyết nói:
-Hạnh phúc ngươi nói là thứ hạnh phúc giả tạo, ta thà chết cùng những người yêu thương còn hơn.
Đôi mắt Lâm Phong lập lòe ánh lửa, cả người toát lên một cỗ sức mạnh
siêu nhiên vượt qua hết thảy vốn hiểu biết thông thường, hắn... thiêu
đốt thần đồng.
Thậm chí, cả linh hồn lẫn Hỗn Độn Thế Giới cũng đang bị Lâm Phong
thiêu đốt để đổi lấy sức mạnh, khí thế không thua với Thiên là bao.
Lâm Phong lao ra khỏi Nhân Giới, vung quyền.
-Ma Thần Quyền.
Một quyền này, ẩn chứa toàn bộ lực lượng của Lâm Phong, cũng ẩn chứa toàn bộ tín niệm của Lâm Phong.
Thiên đồng dạng vung quyền:
-Ngu xuẩn, Thiên Đạo Chi Quyền.
Nếu xem Thái Sơ Giới là một ngôi nhà, tam giới sẽ là ba gian phòng
còn Thiên Đạo là quản gia của ngôi nhà đó, quản gia không có quyền hạn
tuyệt đối như chủ nhân của ngôi nhà nhưng cũng không kém bao nhiêu, một
quyền của Thiên lôi kéo được vô số lực lượng ập về phía Lâm Phong.
Mà Lâm Phong, hắn sống trong ngôi nhà nhưng lại tự xây lên một căn
phòng riêng biệt là Hỗn Độn Thế Giới, dưới sự điên cuồng thiêu đốt,
Thiên không áp chế được Lâm Phong về mặt quy tắc, chỉ so lực lượng.
Hai quyền va chạm, cả Thái Sơ Giới đều chấn động, Lâm Phong bị bắn
ngược đập vào giới bích Nhân Giới liên tục phun ra máu tươi trong khi
Thiên chỉ bị lui lại đúng một bước, mạnh yếu hiện rõ.
Thế nhưng, Lâm Phong giống như không biết đau đớn lập tức đứng dậy, lại vung quyền.
-Ma Thần Quyền.
-Thiên Đạo Chi Quyền.
-Oanh... oanh... oanh.
Một quyền tiếp một quyền, Lâm Phong liên tục bị đánh bay, sau mấy
chục quyền Lâm Phong rốt cuộc không thể gượng dậy nổi nữa, Hỗn Độn Thế
Giới vỡ vụn, Thần Đồng dập tắt, khí tức siêu nhiên bị xóa bỏ, sinh mệnh
dập dờn như muốn lụi tàn.
Thiên cách không kéo Lâm Phong không còn sức phản kháng đến trước mặt, hắn bóp cổ Lâm Phong nói:
-Ta đã cho ngươi cơ hội, là ngươi không biết nắm giữ, bây giờ, ngươi có thể chết được rồi.
Nói xong, Thiên hóa thành vô số sợi pháp tắc chui vào người Lâm Phong.
Thiên... muốn chiếm lấy Lâm Phong.
Một khắc sau, Thiên tiến nhập một vùng không gian trắng xóa, hắn có chút ngạc nhiên tự hỏi:
-Nơi này là...?
Một âm thanh vang lên trả lời:
-Chào mừng ngươi đến với Hư Vô Giới.
Bóng hình Lâm Phong, đồng dạng hiện ra trong thế giới trắng xóa.
Hư Vô Hỗn Độn, Hỗn Độn Thế Giới bị nát, quy về Hư Vô.
Mặt ngoài nhìn như Lâm Phong bị đánh tàn phế, nhưng linh hồn hắn vẫn
lớn mạnh vô cùng, thậm chí xây lên được một mảnh thế giới để chiến với
Thiên một trận cuối cùng, trận chiến đoạt xá.
Thiên nói:
-Ngươi còn muốn phản kháng?
Lâm Phong cười cười:
-Vì cái gì ta phải từ bỏ? Dù sao ngươi không phải Thiên, có đúng không, Đại Giới Chủ?
Thiên hờ hững nói:
-Ngươi tự thuyết phục bản thân là như thế sao?
Lâm Phong không phản bác, hắn nói:
-Ta không để ý ngươi là Thiên hay Đại Giới Chủ, trong mắt ta ngươi
chỉ là kẻ muốn đoạt xá, còn ta thì lại chờ cho ngươi đoạt xá để phản
đoạt xá. Có điều nếu xem ngươi là Đại Giới Chủ thì ta có lợi thế hơn
nhiều, cần gì phải đặt mình vào thế khó đâu.
-Hơn nữa, ta suy đoán không phải không có căn cứ, trong kế hoạch của
ngươi có một lỗ hổng rất lớn, đó là nó quá hoàn mỹ. Trăm vạn năm trước,
ngươi lôi kéo Ám Minh Giới vào vòng xoáy hỗn loạn này rồi xông ra Thái
Sơ Giới, đây là bước đầu tiên để ngươi đoạt xá Ma.
-Trăm vạn năm sau, ngươi cố tình để thần niệm đoạt xá Minh Vương thất bại, Minh Vương lại có ý định muốn rời Thái Sơ Giới tìm đến ngươi, tất
cả chỉ để hướng thế nhân tới một suy nghĩ, đó là Đại Giới Chủ đã không
còn ở Thái Sơ Giới.
-Đại Giới Chủ không ở, vậy người mạnh nhất dĩ nhiên là Thiên, về phần những kế hoạch nhắm vào ta cũng sẽ tự động chuyển lên đầu Minh Vương,
kẻ vừa là Minh Vương vừa là Đại Giới Chủ chứ không quan hệ gì tới bản
thể Đại Giới Chủ.
-Ngoài ra, ngươi còn thu thập Đan Mạch chờ đến ngày ta dung hợp Đan
Mạch Chủ mới bộc phát làm ra bộ dáng ngươi ta đồng căn đồng nguyên, ta
mạnh lên ngươi cũng hoàn chỉnh, cuối cùng là để ta hóa Ma, Thiên Ma hợp
nhất, động cơ rất hợp lí.
-Trên hết là, ta hóa Ma dẫn đến cái chết của Tang Thụ, tồn tại duy
nhất biết rõ ngươi đã bị xóa bỏ, cái này chẳng phải quá hoàn mỹ sao? Đến mức Ma cực trí đều bị ngươi gạt, nhưng ta thì không giống, ta không
dùng lí trí để cân nhắc, ta chỉ muốn hoàn thành lời hứa với những người
ta yêu thương.
-Cho nên, ta không thể từ bỏ. Bất quá ngươi rất mạnh, ta không đọ sức với ngươi được chỉ có thể đánh cược ngươi sẽ tiến vào Hư Vô Giới, nơi
cả ta và ngươi không ai có lợi thế ngoại trừ chấp niệm, ta tin tưởng
chấp niệm của ta là mạnh hơn ngươi.
Nghe Lâm Phong giải thích, Thiên bỗng cười:
-Ha hả, ngươi quả thực là một đối thủ rất có ý tứ. Ngươi đoán không
sai, ta chính là Đại Giới Chủ, ta chưa từng rời khỏi Thái Sơ Giới, nhưng ta cũng là một phần của Thiên Đạo. Nói đúng hơn, ta bị Thiên Đạo đồng
hóa vì phá vỡ quy tắc Siêu Thoát.
-Ta muốn thoát khỏi Thiên Đạo trói buộc nên mới nghĩ ra phương thức
đoạt xá ngươi. Có điều linh hồn của ngươi chứa Ma nên rất mạnh, để đoạt
xá thành công chỉ có cách khiến cho ngươi tuyệt vọng chủ động từ bỏ,
đáng tiếc ta lừa được Ma lại không gạt được ngươi.
-Hữu tình a, có đôi khi so với vô tình phải đáng sợ hơn nhiều lắm. Trận chiến này, ta thua.
Đại Giới Chủ mặc dù tham vọng to lớn nhưng cũng là một đấng kiêu hùng dám chơi dám chịu, chuyện đến nước này rồi hắn rất thẳng thắn nhận
thua.
Ngoại giới, Lâm Phong mở mắt ra, toàn bộ quy tắc Thái Sơ Giới bỗng
tràn hết về phía Lâm Phong, hắn có thể cảm nhận rất rõ Tam Giới Chi Linh cùng ba món Hỗn Độn Bảo Vật không biết từ lúc nào đều đã ở trong người
mình, hơn nữa bọn chúng đều đã nhận hắn làm chủ.
Thế Giới Chi Linh nhận chủ, Thiên Đạo cũng trở nên “ôn hòa” hơn với Lâm Phong.
Lâm Phong lẩm bẩm:
-Thì ra là vậy, ba món Hỗn Độn Bảo Vật là kết tinh của Tam Giới Chi
Linh, năm xưa Đại Giới Chủ chỉ chiếm được “vật” chứ không chiếm được
“linh” nên mới không được Thái Sơ Giới công nhận đột phá lên Siêu Thoát.
-Còn ta chưa từng có ý nghĩ đoạt giới đồng thời giải quyết Đại Giới
Chủ coi như vì Thái Sơ Giới trừ đi một mối họa nên mới được công nhận,
nói cách khác, ta đã thành Thái Sơ Giới Chi Chủ rồi? A? Còn cần phải
dung hợp ba món Hỗn Độn Bảo Vật thành Thái Sơ Linh Thai?
Vừa nghĩ như thế, ba món Hỗn Độn Bảo Vật lập tức hòa vào nhau tạo
thành một “cục bông” trắng trắng mềm mềm, từ “cục bông” tản mát ra khí
tức nguyên sơ đến tột cùng, tựa hồ nó là một đứa trẻ vừa mới được sinh
ra trong thế giới.
Nó là... Thái Sơ Linh Thai.
Nắm giữ Thái Sơ Linh Thai, đồng nghĩa Lâm Phong là chúa tể Thái Sơ Giới.
Hắn quét một ánh mắt liền thấy được vị trí Vũ Ngưng đang ở - Thiên Đạo phòng tối.
Quả nhiên, Đại Giới Chủ chỉ lấy đi Không Linh Chi Hồn chứ không làm hại nàng.
Lâm Phong thở phào một hơi, hắn mở ra Thiên Đạo phòng tối ôm lấy Vũ Ngưng nói:
-Ngưng nhi, mừng nàng trở về.
Vũ Ngưng thoát khỏi Thiên Đạo phòng tối, nàng được Lâm Phong “đánh
thức” khỏi trạng thái “ngủ đông” khẽ chớp chớp mí mắt đầy lười biếng,
khi nghe đến thanh âm quen thuộc kia nàng lập tức mở to mắt ra, ánh mắt
hơi ẩm ướt, khóe miệng mỉm cười hạnh phúc:
-Ừm.
Sau đó, Lâm Phong thông qua Thái Sơ Linh Thai dựng dục cho Tuyết một
bộ thân thể, hắn không ngại phản phệ bức ra Đan Mạch Chủ ẩn chứa linh
hồn của Tuyết đánh vào cỗ thân thể mới, sau khoảng ba phút Tuyết bỗng
nhiên giật mình ngồi dậy, nàng nhìn Lâm Phong kích động nói: