Bất quá lúc này Tham
Tướng đã không hề giống với Tham Tướng ngày xưa, khí tức trên người hắn
tạp nham không chịu nổi, có đủ mùi vị của “ma giới” lẫn Thái Sơ Giới,
thậm chí không thể dựa vào khí tức để phán đoán hắn là người, ma, yêu
hay thú.
Trên lí thuyết, những phương thức tu luyện tạp nham rất
khó để đạt tới đỉnh cao, nhưng bất ngờ là uy áp từ Tham Tướng tràn ra
ngoài lại mạnh đến đáng sợ tương đương với Nhị Suy đỉnh phong.
Nói cách khác, Tham Tướng đã lọt vào top ba người mạnh nhất Thái Sơ Giới.
Tham Tướng chỉ nói một câu, sau đó hắn lại lao vào mười vạn khách mời điên cuồng giết chóc.
Nhị Suy đỉnh phong, ngoài hai vị Tiên Đế đứng đầu ra ai có thể đơn độc chống đỡ được?
Mà hai người đó lại vắng mặt, trong lúc nhất thời, mười vạn khách mời lâm vào cảnh gà bay chó chạy.
Có người quát lên:
- Mẹ nó, Ma Tộc quả nhiên nói không giữ lời. Các vị còn chờ gì nữa, chẳng lẽ đợi đến lúc bị Ma Tộc đánh tới tận cửa mới đi phản kháng sao? Thái
Sơ Giới chúng ta không có kẻ hèn nhát, Đỗ mỗ tình nguyện đi đầu tiền
tuyến chém giết Ma Tộc.
- Đỗ đạo hữu nói đúng, diệt trừ Ma Tộc là trách nhiệm của mỗi con dân Thái Sơ Giới, lí nào chúng ta lại tham sống sợ chết muốn cầm hòa với Ma Giới. Chúng đệ tử Tuyệt Tình Cốc nghe lệnh, bày Tuyệt Tình Lăng Thiên Trận cùng bổn cốc chủ trảm ma.
- Tính thêm chúng ta Huyền Đao Tông một nhà.
Có người đi đầu, những người khác cũng lần lượt bày ra trạng thái chiến
đấu, có người thì vây quanh kiềm chế Tham Tướng, có người lại chọn giết
tới vòng vây bảy ngàn Minh Tộc, mà đại quân Minh Tộc vốn đã có mối thù
từ lâu với Thái Sơ Giới bị người đánh đến liền không nhịn được phản sát
lại.
Vừa mới bắt đầu còn đỡ, chỉ qua vài hiệp đấu pháp cả hai bên đều đã giết tới đỏ mắt, mức độ hung hiểm càng lúc càng cao, trận thế
hai bên dần xuất hiện lỗ hổng, số người tử thương gia tốc một cách nhanh chóng, mùi huyết tinh nhiễm loạn cả một vùng trời.
Thực Tướng nhíu mày:
- Đây là... oán khí? Lẽ nào lão Oán đang ở gần đây?
Nộ Tướng cũng nhận ra điểm khác biệt nói:
- Quả thực oán khí đang được tích tụ, nhưng kì quái là ta không phát giác được khí tức của lão Oán, rốt cuộc đây chỉ là trùng hợp hay lão Oán
đang có âm mưu gì?
Kỵ Tướng âm trầm nói:
- Lão Oán đi theo Vương lâu nhất, những gì lão Oán làm hầu hết đều theo ý Vương, nhưng dù vậy ta sẽ không chấp nhận phương thức xem thường tính mệnh binh sĩ Minh Tộc như thế này, chúng ta mau chóng khống chế lại thế cục sau đó cho
đại quân rút lui thôi.
Ba Minh Tướng khác nhẹ gật đầu, sau sự
việc Tham Tướng phản bội thì bây giờ có thêm Oán Tướng phản bội cũng
không phải là không thể, chưa chắc gì Oán Tướng đã làm theo lệnh Vương,
trừ phi nhận được mệnh lệnh trực tiếp từ Vương, nếu không bọn họ sẽ
không để bảy ngàn người này hy sinh.
Bất quá, khống chế thế cục là như thế nào?
Đương nhiên là tham chiến giết bớt tu sĩ Thái Sơ Giới tạo ra khoảng trống để kéo đại quân về Ám Minh Giới rồi.
Một bên khác, lục đại Tiên Đế ban đầu không có ý định nhúng tay bây giờ
cũng phải nhúng tay, mặc kệ Tham Tướng có phải “thế lực thứ ba” muốn gây nên đại chiến giữa hai giới hay không thì việc Tham Tướng tàn sát bữa
bãi là không thể chối cãi, giết trước tính sau.
Linh Đế nói:
- Chắc các vị cũng nhìn ra được tứ đại Minh Tướng không có ý định giết
sạch người ở đây, vậy nên việc thương thảo để cho ta, còn năm người các
vị cùng nhau giết tên quái dị kia càng sớm càng tốt, ta có linh cảm rất
xấu về người này.
Nghe vậy, ngũ đại Tiên Đế liếc nhìn nhau rồi
lao thẳng ra vòng chiến với Tham Tướng, tuy bọn họ không rõ lắm mối quan hệ giữa Linh Âm với Lâm Phong ra sao nhưng không một ai nghi ngờ Linh
Đế cả, bởi vì người khác có thể phản bội Thái Sơ Giới còn Linh Đế chắc
chắn sẽ không.
Người tu luyện Thiên Diễn Đại Pháp có lợi thế là
tiên đoán thiên cơ, thuận thiên mà đi, tu luyện ít gặp bình cảnh, nhưng
tiên đoán càng nhiều thì mối liên hệ giữa ngươi với thiên sẽ càng nhiều, nếu nổi lên tâm tư phản nghịch khẳng định sẽ bị công pháp phệ, kết quả
là thân vẫn đạo tiêu.
Dưới sự gia nhập của Tiên Đế, trận hỗn
chiến ngay lập tức được chia thành hai vòng chiến khác nhau, một vòng
chiến là ngũ đại Tiên Đế đánh giết Tham Tướng, vòng chiến còn lại là
Linh Âm liên hợp với tứ đại Minh Tướng kéo dãn khoảng cách giữa hai phe.
Tuy vậy, thương vong là điều không thể tránh khỏi, nhưng ít nhất tốc độ nhân sĩ tử vong đã giảm xuống đáng kể.
…............
Tại một ngôi đại điện đầy uy nghiêm, một người mặc đế bào, đầu đội đế quan
ngồi trên ngai vàng, trên thân tản mát ra khí thế quân vương, nhưng nếu
để ý kĩ sẽ phát hiện xen lẫn trong đó là một cỗ mục nát như có như
không, tựa hồ sinh mệnh của hắn đang chập chờn.
Bỗng, một vòng
xoáy không gian đen ngòm xuất hiện giữa đại điện, hai bóng người từ bên
trong bước ra, hai người này... không phải Lâm Phong với Thanh Ngọc thì
là ai.
Lâm Phong ôm lấy Thanh Ngọc, ánh mắt cẩn thận đánh giá
xung quanh, khi nhìn đến người ngồi trên ngai vàng hắn hơi bất ngờ, bởi
vì dung mạo của người nọ không khác gì thế thân Đế Quân nhưng Lâm Phong
dám chắc người này không mạnh bằng thế thân Đế Quân.
Thế thân Đế Quân ít nhiều gì cũng đã gần bước vào Nhất Suy, còn người này cùng lắm chỉ ngang với Hợp Giới viên mãn thôi.
Bản thể yếu hơn thế thân?
Xâu chuỗi lại những gì đã xảy ra, Lâm Phong trào phúng nói:
- Chẳng trách Thọ Suy của ngươi đến quá sớm, hóa ra không phải ngươi chủ
động gọi ra Suy Kiếp mà là nhận di chứng của việc vay mượn Thiên Đạo Chi Lực không thể không độ kiếp, nếu ta đoán không sai, ngươi đang áp chế
Thể Suy không thể vận dụng thực lực Suy Kiếp.
Đế Quân không phản bác, hắn chầm chậm đứng dậy nói:
- Chỉ cần chiếm được thần đồng, ta sẽ không còn bị Thiên Đạo phản phệ.
Lâm Phong cười nhạt:
- Dựa vào trạng thái này của ngươi cũng muốn đấu với ta?
Đế Quân mặt không biểu tình nói:
- Ta biết ngươi có thế lực hùng hậu, cũng biết ngươi có một đầu ma thú
khủng bố, nhưng ở nơi này, ngươi chỉ là một tên nửa bước Tạo Giới Cảnh
không hơn không kém. Giải quyết ngươi, chỉ cần vận dụng tu vi Hợp Giới
viên mãn là đủ rồi.
Nghe vậy, Lâm Phong thử liên lạc với Siêu
Khuyển thì đúng như lời Đế Quân nói không cách nào triệu hồi Siêu Khuyển ra được, thậm chí ngay cả Tô Linh Nhi cư ngụ trong thức hải cũng đã bị
phong bế, nói cách khác, Lâm Phong chỉ có thể dựa vào chính mình đấu với Đế Quân.
Nửa bước Tạo Giới Cảnh đấu Hợp Giới viên mãn, Lâm Phong có cơ hội thắng sao?
Nói thật, Lâm Phong không có nắm chắc bao nhiêu phần thắng, dù sao Đế Quân
cũng là một trong cửu đại Tiên Đế, dù có bị suy yếu xuống Hợp Giới viên
mãn thì chiến lực của hắn so với những Hợp Giới viên mãn bình thường vẫn phải nhỉnh hơn một hai.
Nhưng chuyện đến nước này những thứ khác đều vô nghĩa rồi, chỉ có đánh đến cuối cùng mới biết ai là người giành được thắng lợi.
Lâm Phong dìu Thanh Ngọc sang một bên bố trí trận pháp bảo vệ nàng khỏi ảnh hưởng của chiến đấu, lúc này Thanh Ngọc đầu óc đã hoàn toàn mơ màng như một con rối không có ý thức chỉ biết nghe theo Lâm Phong an bài ngồi
tại một góc.
Làm xong hết thảy, Lâm Phong nhìn thẳng vào Đế Quân nói:
- Hy vọng ngươi đừng làm những trò không cần thiết, nếu không dù có phải tự bạo thần đồng ta cũng sẽ không để ngươi có được nó.
Đế Quân thản nhiên nói:
- Ngươi yên tâm, nàng đối với ta vẫn còn tác dụng, ta sẽ không để nàng chết.
Sau đó, không thấy Đế Quân vận dụng tu vi, chỉ thấy hắn bộc phát ra một
loại khí thế bễ nghễ thiên hạ, với địa thế ở trên cao nhìn xuống, Đế
Quân giống như một vị quân vương đang nhìn hạ dân Lâm Phong, giọng nói
mang theo ý tứ không thể kháng cự nói ra:
- Quỳ xuống.
Ai ngờ, Lâm Phong không hề bị khí thế Đế Quân áp chế, ánh mắt Lâm Phong hóa lăng lệ nói:
- Bớt thăm dò đi, ngay cả Thiên Đạo ta còn không để vào mắt, ngươi tính là cái thá gì?
Dứt lời, Lâm Phong tế xuất Đạo Kiếm tùy ý chém ra một nhát, Đế Vương chi khí trong nháy mắt tán loạn.
Bất quá, Đế Quân không cảm thấy ngoài ý muốn chút nào, hắn cách không duỗi
ra ngon tay điểm một chỉ về Lâm Phong lạnh lùng nói ra:
- Chỉ Điểm Giang Sơn.
Dưới một chỉ này, Đế Vương Chi Khí đang tán loạn lại ngưng tụ thành một bàn
tay đang nắm với ngón trỏ hướng ra ngoài đâm tới Lâm Phong, uy lực sánh
ngang Hợp Giới viên mãn nhất kích, có thể thấy Đế Quân cũng muốn đánh
nhanh thắng nhanh.
Cách biệt hơn một đại cảnh giới, Lâm Phong
biết ngạnh kháng là không được, muốn chống đỡ Chỉ Điểm Giang Sơn phải
đoạn đi Đế Vương Chi Khí giảm bớt uy lực của nó, Lâm Phong dung nhập
Sinh Tử Chi Lực vào Đạo Kiếm quát lên:
- Ta theo đuổi là tự do, sinh tử do ta không do trời, càng không phải do ngươi, phá cho ta.
Đạo Kiếm mang theo Sinh Tử Chi Lực uy lực không bằng Chỉ Điểm Giang Sơn,
nhưng về mặt ý cảnh lại khắc chế Đế Vương Chi Khí, từ xưa đến nay, Đế
Vương không phải không thể bị lật đổ, có những người... Đế Vương không
quản được.
Có thể nói, Tự Do Chi Đạo của Lâm Phong ở trên Đế
Vương Ý Chí của Đế Quân một bậc, đây cũng là một trong những lợi thế ít
ỏi của Lâm Phong khi đối đầu với Đế Quân.
- Rầm rầm.
Song
chiêu va chạm, Chỉ Điểm Giang Sơn xuyên phá được kiếm mang, nhưng không
có Đế Vương Chi Khí gia trì thì uy lực đã giảm bớt không ít, dựa vào
nhục thân cứng cỏi cộng thêm Khô Mộc Phùng Xuân thì Lâm Phong chỉ bị
đánh bay đập vào bức tường đại điện, chiến lực không hề bị ảnh hưởng.
Cũng không biết đại điện này làm bằng chất liệu gì mà không hề vỡ nát, Lâm
Phong lắc người bước ra, hắn lấy tay lau đi vết máu nơi khóe miệng nói:
- Nửa bước Tạo Giới Cảnh không làm gì được ngươi, vậy còn Tạo Giới Cảnh thì sao?