Con đường ở khu biệt thự rất u tĩnh, cây cối ven đường đều đã trồng
nhiều năm, ánh mặt trời chiếu xuống cành lá tươi tốt, bóng cây
dường như che lấp hai phần ba mặt đường, dưới tàng cây mỗi hai ba mét lại có ghế dài để nghỉ ngơi.
Nếu không phải hoàn cảnh xã
hội bây giờ không đúng, môi trường tự nhiên trong này, cũng là nơi
tình nhân ước hẹn tản bộ tốt nhất.
Ba người đi tới khu cao ốc.
Hai khu nhà cách nhau rất gần, không cần lái xe, trực tiếp đi bộ cũng
không mất bao lâu, bởi vì dọc theo đường đi cũng có Zombie tới lui,
ngồi xe ngược lại sẽ quên mất những thứ Zombie này.
Nếu bọn họ tính toán ở lại nơi này lâu dài, trong trong ngoài ngoài đều sạch sẽ mới tương đối yên tâm.
Từ khi tận thế bắt đầu đến bây giờ đã một tháng, phần lớn Zombie cũng đã
tạo thành tinh hạch trong đầu, ba người vừa đánh vừa đi vừa lấy, mà
Bạch Thất đã lên cấp đến cấp hai, nhưng trước mắt mà nói, phần lớn
Zombie đều còn là cấp một, cho nên ba người một đường đi tới, cũng
rất là dễ dàng.
Đến khu cao ốc, liền thấy Zombie tăng nhiều
hơn rõ ràng rồi, Zombie lắc lư dưới lầu ngửi thấy mùi ‘thịt’
liền lao tới chỗ ba người.
Thật ra thì, quy hoạch khu cao ốc cũng rất chỉnh tề, đi vào cửa chính là một vườn hoa rộng lớn.
Bạch Thất nhìn số lượng Zombie, nói: “Phải tìm chỗ nào có thể phòng thủ.”
Cũng may phân cách ở giữa khu cao ốc cùng khu biệt thự là song sắt lớn, phía sau song sắt còn có hàng loạt những bồn hoa. Cho nên ba người
đang ngồi ở phía sau bồn hoa, hướng về phía Zombie, phóng dị năng.
Mấy ngày qua lôi cầu của Điền Hải đã to lên không ít, mà cậu nhắm mắt lại
cũng có thể cảm nhận được dị năng của mình tinh tiến rất nhiều.
Bạch Thất đối với dị năng hệ Lôi không có nghiên cứu, nhưng anh có kinh
nghiệm ba năm tận thế, không ăn thịt heo, cũng từng nhìn thấy heo
chạy.
Thỉnh thoảng cũng sẽ chỉ điểm cho cậu mấy câu.
Zombie càng ngày càng nhiều, cơ hồ vây kín song sắt. Bọn chúng vươn đôi tay
rữa nát, chen chúc ở bên kia song sắt, cơ hồ cũng muốn nhét đầu của
mình vào.
Bạch Thất nhìn Zombie càng ngày càng nhiều, trầm ngâm nói: “Ngưng tụ dị năng hệ Lôi, đặt lên trên song sắt.”
Điền Hải gật đầu, xuất ra lôi cầu lớn lên trên song sắt. Sắt tuy là vật dẫn điện, nhưng một lôi cầu như vậy cũng không tạo nên tác dụng gì
lớn.
Bạch Thất nói: “Tiếp tục, nếu như có thể, liền hao hết toàn bộ dị năng trong cơ thể đi.”
Điền Hải làm theo.
Sau đó cậu phát hiện lôi cầu của mình biến thành lôi côn màu lam, này dòng điện màu lam sáng ngời ầm ầm tản ra trên song sắt!
Lôi điện quấn quýt tán loạn, vờn quanh trên song sắt giữa hai khu nhà,
ban ngày cũng có thể nhìn thấy ánh sáng màu lam, phát ra tiếng vang lớn!
Vô số lôi điện chuyển động trên lôi côn kia, tốc độ càng lúc càng nhanh, tất cả Zombie bên cạnh song sắt đều trong một lúc
kia bị điện đánh bay.
Theo tiếng gầm Zombie, Lôi côn cũng dần dần biến mất trong tay Điền Hải.
Điền Hải hết sức lực ngồi dưới đất, cả người mồ hôi, như thể vừa mới
vớt ra trong nước, lưng, đầu tóc, toàn bộ ướt đẫm: “Không còn dị năng.”
“A Hải, chiêu đó vừa rồi của em rất đẹp.” Đường Nhược nhanh chóng lấy
nước ra đưa tới. Nước này cũng là cất kỹ trong balo, ra bên ngoài, bọn
họ đều theo thói quen lấy đồ ra từ trong balo.
“Đúng vậy, tự em cũng cảm thấy rất đẹp, đáng tiếc không có giết chết bọn chúng.”
Điền Hải uống một hớp, hơi lấy lại chút tinh thần.
Một đám Zombie kia cũng không chết, chẳng qua là đều nằm vật xuống trên mặt đất, lấy tư thế cổ quái, làm động tác đứng lên.
“Chờ khi lên cấp, có lẽ là sẽ được thôi.” Bạch Thất thuận tay bắn chết mấy con, rồi nói với Đường Nhược, “Thử quấy nhiễu của em xem.”
Đường Nhược vừa rồi đã nóng lòng muốn thử, thấy Bạch Thất nói như vậy,
lập tức gật đầu, hướng về Zombie phía trước phóng tinh thần lực của cô
ra.
Zombie ngoài song sắt vẫn đông đúc như cũ, bị dị năng hệ Lôi của Điền Hải kéo ở chung một chỗ cũng chưa có tản ra, bất quá sau khi bị điện giật qua, cũng an phận hơn rất nhiều, có điều động tác dị
thường chậm chạp chen đến bên này.
Tinh thần lực của cô giống
như một tấm lướt tinh mịn, dọc theo người đến trước mặt Zombie. Tiếp
theo, bao lấy cả người Zombie, để loại lực lượng vô hình này điều
khiển, khiến cho bọn chúng thay đổi phương hướng.
Những con
Zombie bị điện giật thiếu chút nữa tử vong này, quả thật yếu hơn rất
nhiều, bình thường chỉ có thể quấy nhiễu ba, bốn con, nhưng bây giờ
lại có khả năng quấy nhiễu tận mười mấy con.
Chỉ thấy hơn
mười con Zombie vặn vẹo đứng lên, đi tới phương hướng ngược lại với bọn họ. Bởi vì đình viện trống trải, cảnh tượng thế này lập tức có
thể phát hiện.
Bạch Thất nhìn, nói tiếp: “Sử dụng hết toàn bộ dị năng đi, xem có thể phát sinh chuyện gì.”
Đường Nhược cũng không tiết kiệm dị năng, buông toàn bộ tinh thần lực đến trên người Zombie.
Tấm lưới tinh mịn kia càng thêm dày đặc, bao lấy Zombie càng ngày càng nhanh, khiến cho Zombie đều đứng cũng không vững......
Bộ
dạng Zombie phía sau song sắt tựa hồ hết sức thống khổ gầm nhẹ, bọn
chúng ngã trái ngã phải, thậm chí còn va đập mãnh liệt vào song
sắt......
Thật giống như nào có bàn tay vô hình nào đó vật lộn, dùng sức đè ép bọn chúng.
Đường Nhược căng thẳng im lặng, Bạch Thất cũng không nói nửa chữ, khống chế tinh thần lực cần hết sức chăm chú, tập trung tinh thần.
Mặc dù
Điền Hải không biết Đường Nhược là dị năng gì, nhưng khi cậu nhìn hai
người đều đang bày trận sẵn sàng đón quân địch nêncũng không đặt câu
hỏi, chỉ lẳng lặng ở bên cạnh nhìn mọi thứ phát sinh.
Song, quấy nhiễu tinh thần lực không trải qua được bao lâu thì Đường Nhược ôm đầu ngồi xuống, lập tức lấy bình ra uống nước.
Đầu cô đau, đã nói lên dị năng toàn bộ tiêu tốn hết.
Loại cảm giác dị năng hao tổn hết này thật sự rất chán ghét, thật giống như một loại cảm giác bị áp bách khổng lồ hướng tới thần kinh,
xuất hiện cảm giác chóng mặt nghiêm trọng.
Ba người đi ra
ngoài, hai người dị năng tiêu tốn hết, tất cả Zombie vừa rồi bị Đường Nhược quấy nhiễu cũng chưa chết, sau khi tấm lưới kia tiêu tán,
Zombie liền thoát khỏi trói buộc, tiếp tục lắc lư tới đây.
Kế hoạch ban đầu chỉ muốn hai người luyện tập dị năng, nếu không còn dị năng, cũng không cần thiết phải ngốc ở trong này.
Bạch Thất nhanh tay lẹ mắt trực tiếp bắn ra năm lưỡi dao, nhanh chóng giải
quyết sạch sẽ Zombie còn dư lại. Anh đỡ Đường Nhược dậy nói: “Chúng ta đi về nghỉ ngơi trước.”
Trên đường, Điền Hải rốt cục nghi ngờ đặt câu hỏi: “Chị, chị có thể...... Khống chế không khí?”
Đối với Điền Hải, Đường Nhược cũng đã lựa chọn không kiêng dè: “Không, là một loại tinh thần lực.”
Điền Hải chưa từng nghe tới loại dị năng này, cho nên Đường Nhược cũng chỉ đem những lời Bạch Thất nói qua với cô, thuật lại một lần nữa cho
hắn nghe.
Trở về tự nhiên là ăn cơm, tắm.
Nước suối
không gian khiến cho dị năng tinh tiến, nhưng điều kiện tiên quyết để
sử dụng phải là dị năng mãnh liệt tiêu hao.
Cho nên, bắt đầu từ bây giờ, ba người chuẩn bị mỗi ngày đều phải tắm hai lần.
Điều này dẫn đến, buổi tối Đường Nhược ở trong không gian nấu nước càng thêm cần mẫn.
Trở về ăn xong cơm trưa, ba người hấp thu tinh hạch, lại chạy vội tới khu
cao ốc tiếp tục áp dụng kế hoạch đánh quái buổi sáng.
Hành
động buổi chiều thuận lợi hơn buổi sáng rất nhiều, hiểu đại khái vị
trí cùng kết cấu hai khu nhà, cũng biết thủ pháp luyện tập sử dụng dị năng, nếu như không có gì xảy ra, cuộc sống sau này cũng có thể
trôi qua như vậy.