Vừa rồi anh ta luôn đứng bên trong mặt kính thủy tinh, cẩn thận quan sát thói quen và các động tác của Đường Nhược.
Chuyện cũ của Tào Mãn chỉ nói sơ lược, cho nên cuối cùng hai người chỉ ở cùng nhau có nửa giờ.
Mà nửa giờ này, người ngoài có thể nhìn không ra, nhưng với hai người ở cùng nhau từ nhỏ tới lớn, đã quá đủ.
“Nhất định không phải là Tiểu Nhược.” Phạm Vân Giang lẳng lặng nhìn khối trụ
bị miếng vải đen trùm lên kia, “Cô ấy bây giờ và lúc trước khác nhau quá nhiều, không chỉ một ít thói quen, ngay cả ngoại hình cũng có chút
không giống trước.”
Tướng do tâm sinh.
Thói quen của một người, biểu cảm và tính cách cũng có thể thay đổi hình thái của người đó.
Tào Mẫn xoay mạnh người lại, hai mắt nhìn chằm chằm vào Phạm Vân Giang:
“Anh khẳng định cô ấy không phải Đường Nhược mà anh quen biết từ nhỏ?”
Phạm Vân Giang cười khổ một tiếng: ” Tiến sĩ Tào, bây giờ sống chết của tôi
đều phụ thuộc hết vào cô, tôi cần gì phải nói dối, cô ấy thật sự không
phải là Tiểu Nhược, nếu như trước đó trên đường tới nhà máy điện hạt
nhân làm nhiệm vụ tôi không có quan sát kĩ thì bây giờ tôi thật sự nhìn
rõ ràng rồi.”
Anh ta tiếp tục giải thích: “Trước tận thế, ở
trường học tôi và tiểu Nhược xa cách, về sau cô ấy trở lại thành phố H
để đính hôn, theo như tính cách của tiểu Nhược, cô ấy nhất định sẽ không đính hôn với Bạch Ngạn đấy... Hơn nữa dựa vào tính tình nóng nảy của
tiểu Nhược, tôi cảm thấy cô ấy nhất định không thể hòa hợp được với con
người lạnh lùng như Bạch Ngạn... Nhưng tôi cũng không biết được trên
đường đi cô ấy gặp chuyện gì, lại khiến cho tính tình thay đổi lớn như
vậy.”
Tào Mẫn nhìn chằm chằm chân anh ta, nói: “Chân của anh bị
Zombie cắn bị thương, lượng vắc xin phòng bệnh lần trước tôi cho anh đã
là cực hạn, anh vẫn còn sống là do anh mạng lớn, nếu như tăng thêm một
lượng thuốc lớn cho anh, không biết anh còn có thể chịu đựng được hay
không?”
Phạm Vân Giang cũng nhìn chân mình nói: “Tôi đã chết qua
một lần, cái này mạng cũng là do tiến sĩ Tào cô cứu đấy, có thể làm cho
tôi còn sống đã rất cảm kích rồi, không cần biết là dùng phương pháp gì, tiến sĩ cứ việc thử là được...”
Tào Mẫn nói: “Anh không cần cảm
ơn tôi, cứu anh cũng là vì thí nghiệm mà thôi, mỗi người chúng ta đều cớ lợi ích của riêng mình, không có ơn mà cũng không cầm nói cảm ơn.”
Lông mày Phạm Vân Giang khẽ nhíu lại, nhìn chằm chằm vào cái khối trụ bị
miếng vải đen bao trùm lên: “Thứ cho tôi lắm miệng hỏi một câu, tiến sĩ
Tào cứu chúng tôi, để cho chúng tôi thử nghiệm thứ thuốc kia, chính là
vì để cứu cái người ở trong bình thủy tinh này sao?”
Anh ta và
Đổng Cầm Cầm đều là người còn sống sau khi bị Zombie cắn, đối với hiệp
nghị thí nghiệm của Tào Mẫn, bọn họ không muốn cũng không thể không kí
kết rồi.
Đối với bọn họ mà nói, không ký thì cái đợi bọn họ chính là chết, mà tiến sĩ Tào nghiên cứu thành công, nhóm người mình còn có
một đường sống!
Con sâu cái kiến còn sống tạm bợ, huống chi bọn họ vẫn người!
Bất luận là phương pháp gì, chỉ cần còn có một đường sinh cơ, cũng nên thử qua một lần.
Nhưng thời điểm mình được Tào Mẫn cứu, mặc dù thân nhiễm độc bệnh nhưng vẫn
còn sống đây, mà người đàn ông bên trong... Bây giờ tim còn đập, mạch
còn đập hay sao?!
Giữa hai người, một người chỉ coi đó như là tạp bệnh khó chữa, một lại coi đó là cải tử hồi sinh.
Cải tử hồi sinh?!
Trong lòng Phạm Vân Giang khẽ run lên.
Hai người phảng phất như mỗi người đều có suy nghĩ riêng, đồng đều trầm mặc không nói gì, trong phòng ngẫu nhiên lại truyền đến tiếng chuông lớn
rung, hồi lâu, Tào Mẫn rủ mắt xuống nói: “Tôi không muốn nói cho anh
biết, cũng không cần nói cho anh biết.”
Phạm Vân Giang cũng biết
bản thân nhiều lời rồi, giờ phút này tầng hầm truyền đến cảm giác mát
nhẹ, theo tiếng chuông lắc lư thật giống với phim truyền hình chiếu phim ma, hắn nói một câu, làm phiền rồi. Sau đó tự mình đẩy xe lăn đi vào
buồng trong.
Sau khi Phạm Vân Giang rời khỏi không lâu, Tào Mẫn nâng tay phải lên, nhìn kĩ vật trong lòng bàn tay.
Trong tay cô đang cầm một sợi tóc, sợi tóc đó là tóc của Đường Nhược.
“Trên đời thật sự có chuyện mược xác hoàn hồn sao?” Cô thì thào, nhìn chằm
chằm vào sợi tóc trong tay một hồi lâu sau, sau đó quay đầu nâng miếng
vải đen đang che khuất bình thủy tinh lên, “Phú Sinh, anh chờ một chút,
chỉ cần chờ một chút, em nhất định để cho anh thấy lại ánh mặt trời.”
Sự yên lặng của ban đêm này cũng không duy trì được bao lâu, một lát sau, căn cứ vang lên tiếng cảnh báo.
Sau đó là tiếng loa phóng thanh vang lên: “Tất cả những người trong căn cứ
đang ở ngoài đường mời trở về phòng, tất cả những dị năng giả và công
dân bình thường của căn cứ đã bị muỗi đốt mời đến phòng trị liệu gần
đây.”
Tiếng loa phát thanh lặp đi lặp lại, khiến cho tất cả mọi người trong căn cứ đều sững sờ.
Lúc Đường Nhược và Bạch Thất nghe thấy tiếng loa phát thanh thì vẫn đang đi cùng nhau trên đường số 1, nhìn nhau, Đường Nhược nói: “Sao thế nhỉ?”
Bạch Thất cũng không biết, nhưng từ nội dung của bài phóng thanh thì có thể
nghe ra một chút tin tức: “Có công dân trong căn cứ bị con muỗi đốt...”
Nói xong anh quay đầu nhìn xung quanh, bằng mắt thường có thể nhìn thấy đúng là có một vài con muỗi đang vo ve bên cạnh.
Thể tích con muỗi đã to bằng con ruồi rồi, có một số con còn lớn bằng con bướm.
Đêm nay, tâm trí anh chỉ đặt lên người Đường Nhược, mà tâm tư Đường Nhược
lại đắm chìm trong câu chuyện xưa của Tào Mẫn, hai người thật đúng là
không chú ý tới vấn đề con muỗi.
“Đốt?” Đường Nhược vươn tay,
nhưng con muỗi đang vo ve bên cạnh lại không tới gần cô, “Có thể
chúng không đốt chúng ta, bây giờ em cũng không sử dụng tinh thần lực.”
Đây cũng là nguyên nhân quan trọng nhất mà bọn họ không chú ý tới con muỗi, bởi vì không có bị đốt.
Khí lạnh của Bạch Thất tỏa ra xung quanh, xử rớt luôn con muỗi đang vo ve
bên cạnh hai người, kéo tay của cô về, nói: “Đó là bởi vì dị năng của em mạnh mẽ, con muỗi cảm giác được tầng sóng dị năng trên người của em,
nên không dám tới gần mà thôi.”
Đây là chuyện anh đã biết rõ từ kiếp trước.
Ở kiếp trước, dị năng của anh ở trong căn cứ chỉ có thuộc vào hạng trung bình, nhưng cũng không sợ bị con muỗi đốt.
Nhưng những công dân không có dị năng hoặc dị năng giả bạc nhược yếu kém
trong căn cứ... bị con muỗi như thế này đốt dĩ nhiên sẽ bị lây nhiễm
virus trên đó.
Đường Nhược lát sau cũng hiểu ra: “Anh nói là,
chúng ta không bị đốt, nhưng những người khác có thể đã bị đốt thành đầu heo rồi hả?”
Cô ví von mặc dù hơi khuếch đại một tí, nhưng cũng khẳng định là thật, Bạch Thất gật đầu: “Hẳn là vậy.”
Đường số 1 yên lặng như trước, nhưng trông thấy phía xa xa, đám người ở đường số 2 cũng bắt đầu di chuyển như thủy triều.
Đường Nhược vẫn cảm thấy kì quái: “Sao lúc xảy ra Zombie triều, đám muỗi này
không đến, mà khi không có Zombie, chúng lại tụ tập lại...”
Hơn nữa thời tiết khác thường như vậy, con muỗi có thể sinh sôi nảy nở đến mức này hay sao?!
Bạch Thất đi cùng cô đến đại viện, trên đường đi giải đáp từng thắc mắc của
cô: “Con muỗi cũng e ngại mùi hôi và virus trên người Zombie, cho nên
những địa phương mà Zombie chen chúc thì không có muỗi, lần Zombie triều này, Zombie tụ tập ở xung quanh căn cứ rất nhiều, khiến cho số lượng
Zombie ở nơi cách căn cứ hơn mười km rất thưa thớt, chính nơi tốt để
chúng hoạt động.”
Hôm nay vừa đánh xong chiến dịch Zombie triều, lại vừa vặn là lễ tình nhân...
Buổi tối, tất cả mọi người chè chén say sưa, lại gặp phải chuyện con muỗi độc...
Ông trời không chịu đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi thì cũng thôi đi, sao lại còn thêm dầu vào lửa, tạo cho nhân loại hết khó khăn này đến
khó khăn khác như vậy!
Hai người nói xong, cũng đã đi tới đại viện.
Lưu Binh đã đợi ở cửa ra vào, trông thấy hai người trở về, trực tiếp chạy
tới: “Bó tay rồi, chúng tôi vừa mới trở về, đã nhìn thấy đám người ông
Tần bị con muỗi đốt thành tổ ong vò vẽ rồi!”
“Sao lại như vậy?”
Trong lòng Đường Nhược kinh hãi, lôi Bạch Thất nhanh đi vào, “Một mình
chị Lê rất bận rộn, có cần phải đi mời dị năng giả hệ trị liệu của đoàn
đội khác tới giúp không?”
Ông Tần thân là cha vợ của Phan Đại Vĩ, tuổi đã già, lần này bị đốt thành như vậy...