"Được rồi, được rồi, chỗ chúng tôi còn phải làm ăn nữa, cậu mau đi đi." Trưởng quầy Vương xua tay đuổi người.
Dư Mao vội vàng rút một xấp tiền từ trong túi ra nhét vào trong tay trưởng quầy Vương: "Vậy cháu để lại tiền ở đây, đợi người đó tới, chú trả cho
cô ấy."
"Không được không được, tôi nhận tiền còn ra làm sao? Vả
lại, tôi cũng đâu có biết khi nào người ta đến." Trưởng quầy Vương nhét
tiền vào túi cậu ta: "Mau đi đi, đừng ngang bướng nữa."
Dư Mao nghe xong, cúi gằm mặt xuống, lầm lũi rời đi.
"Mau ngồi, mau ngồi đi." Đối mặt với Tưởng Ly, trưởng quầy Vương lại có một thái độ hoàn toàn khác, cực kỳ nhiệt tình.
Bên cạnh cửa hàng thuốc có sắp xếp khu cho khách nghỉ, nhưng cũng khá đơn
giản, chẳng qua chỉ là hai chiếc ghế dựa vào tường mà thôi, ở giữa bày
một chiếc bàn vuông. Sau khi ngồi xuống, Tưởng Ly tò mò hỏi ông ta ban
nãy đã xảy ra chuyện gì. Trưởng quầy Vương không giấu giếm, chia cho
từng người những tách uống trà đã được rửa sạch, lấy trà khô ra bỏ vào
bình và nói: "Cũng không có gì. Thằng nhóc đó tên là Dư Mao. Mấy ngày
trước có một vị khách của tôi tìm tới nó, muốn nó dẫn đi tìm Thái tuế,
đồng thời cho nó một khoản phí dẫn đường. Kết quả vị khách kia lại không đến đúng hẹn. Tên Dư Mao này sốt ruột, sống chết đòi đợi đối phương,
không muốn lấy không tiền của người ta. Cô bảo có phải nó rất cố chấp
không? Người ta không đến tức là người ta đổi ý rồi, cũng không quan tâm chút tiền đó, chỉ có nó là coi trọng."
Tưởng Ly quan sát trưởng
quầy Vương rót nước sôi sùng sục vào trong bình trà, gật đầu. Thương
Lăng cũng được coi là một nơi tập trung các dân tộc thiểu số, thế nên cô cũng từng tiếp xúc không ít người. Họ suy nghĩ đơn giản, không có nhiều tâm tư ma quỷ. Một khi cầm được tiền của người ta, nếu không làm xong
việc sẽ thấp thỏm, bất an, con người thuần phác, đây cũng là một đức
tính cực kỳ tốt.
Trưởng quầy Vương rót trà cho cô, rồi ân cần hỏi: "Lần này cô nương qua đây là thu mua nguyên liệu hay bán nguyên liệu?"
Tưởng Ly thổi tách trà một chút rồi nói thẳng vào chuyện chính: "Đầu không
phải, tôi muốn nghe nóng thêm một số thông tin về Tần Xuyên từ trưởng
quầy Vương."
"Hả?"
Tưởng Ly cười khẽ: "Yên tâm, tôi hiểu
quy tắc ngành, không thiếu một xu đâu." Khi liên lạc với trưởng quầy
Vương, cô chỉ nói là mình sẽ đến cửa hàng, vì sợ sinh chuyện thị phi nên không nói rõ ràng ngay lúc đó.
Trưởng quầy Vương xua tay: "Không phải vấn đề tiền nong, lúc trước ở Mỹ tôi đã nói rồi, tôi thật sự không liên hệ được với người đó, tới bây giờ tôi còn chưa gặp được người đó
nữa."
"Có tìm được người đó hay không không còn quan trọng nữa."
Tưởng Ly nói: "Tôi chỉ muốn tìm hiểu xem liên quan tới Tần Xuyên, ông
còn biết những gì."
"Tần Xuyên à..." Trưởng quầy Vương thở dài: "Tôi thật sự không hiểu lắm về nơi tên Tần Xuyên đó đâu."
"Tần Xuyên không hiểu rõ, vậy Tịch Lĩnh chắc ông biết chứ?"
Trưởng quầy Vương sững người, rất lâu sau mới "Á" lên một tiếng.
"Nói về Tịch Lĩnh đi."
Mặt trưởng quầy Vương hơi đổi sắc, khi lên tiếng đã ấp a ấp úng: "Nơi đó
đầy tà khí, ai cũng nói nhắc nhiều đến nơi đó, bản thân mình cũng xúi
quẩy theo."
Tưởng Ly từng nghe nói đến lời đồn này, bằng không
tối qua đã chẳng ngại rước họa vào thân mà moi tin từ đám Vi Dung. Theo
lời của Ấn Đường Đen, Tần Xuyên là tên cũ, đừng nói là người ngoài, ngay cả những người ở trấn Thất Xá cũng hiếm có người biết, nhưng nhắc đến
Tịch Lĩnh thì khá rõ.
"Trưởng quầy Vương là người từng vượt qua sóng gió, lẽ nào còn tin mấy lời đồn này sao?" Tưởng Ly nhẹ nhàng xoay tách trà.
Bị cô nói như vậy, trưởng quầy Vương cũng không còn thể diện. Thật ra ông
ta cũng chẳng sợ mấy lời đồn đại, chỉ là không muốn nói mà thôi. Sau khi từ Mỹ trở về, ông ta đã mơ hồ cảm thấy có điều bất thường, thế nên vô
thức muốn tự bảo vệ mình trước..
Nghĩ vậy nên cũng thôi, ông ta
nói: "Thật ra tôi cũng không biết nhiều. Tịch Lĩnh tà khí, chủ yếu là
chỉ thôn bản đằng sau Tịch Lĩnh. Họ sống cách biệt với thế giới, người
trong bản không bao giờ lộ mặt. Họ bảo vệ cả một dãy núi thuốc khổng lồ, à, cũng chính là Tịch Lĩnh. Có người nói thật ra họ là con cháu của
Biển Thước, còn có người nói họ là cả đám người đã giao linh hồn cho ác
quỷ, là nô bộc của ác quỷ, chuyên ăn thịt uống máu người, cực kỳ tàn
nhẫn."
"Con cháu của Biển Thước?" Cách nói này Tưởng Ly mới lần đầu nghe đến.
"Có phải hay không ai mà biết được, thật ra, ở đây có bao nhiêu dân tộc
thiểu số thì thôn nào, bản nào cũng có một bác sỹ phù thủy, ai cũng tự
nhận mình là con cháu của Biển Thước." Trưởng quầy Vương nhấp một ngụm
trà: "Nhưng chuyện những người đi vào Tịch Lĩnh sẽ vô duyên vô cớ mất
tích thì có vẻ là thật. Cứ lấy ví dụ như trấn Thất Xá của chúng tôi, vẫn thật sự có những người không sợ chết muốn vào Tịch Lĩnh hái thuốc, kết
quả không bao giờ quay lại nữa."
Tưởng Ly cầm tách trà lên, khẽ nhấp, nhưng những suy nghĩ trong đầu thì lan tràn dữ dội.
Lát sau, cô bất ngờ hỏi trưởng quầy Vương: "Ông vừa mới nói, có người muốn
nhờ cậu nhóc đó dẫn đi tìm Thái tuế, muốn dẫn đường nào?"
"Chính
là tới Tịch Lĩnh đó." Trưởng quầy Vương thở dài: "Dư Mao từ nhỏ lớn lên
trong núi, bình thường sống dựa vào nghề hái thuốc. Cũng không thể nói
cậu ta quá thông thuộc Tịch Lĩnh, nhưng chỉ cần đi loanh quanh cũng hái
được không ít thuốc quý. Tôi đoán chừng người đó cuối cùng cân nhắc lại, cảm thấy Tịch Lịch nguy hiểm nên không đi nữa, tìm Thái tuế cứ nhất
định phải lên Tịch Lĩnh hay sao?"
Suy nghĩ của Tưởng Ly như sống lại, cô gạn hỏi: "Người tìm Thái tuế trông như thế nào?"
Trưởng quầy Vương không giấu giếm: "Cũng được coi là một khách hàng quan trọng của tôi đấy, là một cô gái. Tôi cũng không biết cô ấy tên gì, cũng
không có phương thức liên lạc. Toàn là cô ấy tìm tới tôi, hành tung
phiêu diêu bất định."
Sau khi Tưởng Ly ra khỏi cửa hàng thuốc,
Lục Đông Thâm đang ngồi trên chiếc ghế gỗ bên ngoài, một con chó ta to
bằng nửa con chó trưởng thành đang nhảy nhót xung quanh anh.
Tuy
rằng ra ngoài anh đã kiềm chế hơn nhiều, nhưng không có nghĩa anh có thể chơi đùa với những loài động vật có lông. Tưởng Ly đứng nhìn ngay gần
đó, biểu cảm của Lục Đông Thâm có phần thận trọng, cố gắng trốn con chó
nhỏ. Nhưng con chó nhỏ có vẻ rất quý anh, anh đi tới đâu nó theo tới đó, thậm chí còn muốn cọ cọ vào người anh, làm Lục Đông Thâm sợ hãi đứng
bật dậy.
Tưởng Ly phì cười.
Lục Đông Thâm nghe thấy tiếng
động bèn quay đầu lại nhìn cô. Trong giây phút ấy, con chó đã bổ nhào
vào chân anh một cách mãnh liệt. Lục Đông Thâm loạng choạng lùi sau mấy
bước. Tưởng Ly một tay đỡ lấy hông anh, giúp anh đứng vững.
Cô đang định trêu chọc thì nhìn thấy Lục Đông Thâm nhìn chằm chằm về một hướng nào đó nhíu mày, ánh mắt có vẻ trầm tư.
Tưởng Ly giật mình, nhìn theo phía anh đang quan sát. Đó là một con ngõ hẹp,
những người bày bán sạp hàng đã chiếm trọn hết cả ngõ. Tiếng ồn ào huyên náo hòa lẫn với tiếng chân đi qua đi lại. Không nhìn ra có điều gì khác lạ, Tưởng Ly hỏi Lục Đông Thâm có chuyện gì.
Nét mặt Lục Đông
Thâm đã trở lại vẻ thản nhiên. Anh nói không có gì, sau đó xua tay đuổi
con chó đi. Anh vừa giậm chân vừa quát nó, ai dè con chó không chút sợ
hãi, còn dính chặt lấy Lục Đông Thâm.
Tưởng Ly thấy vậy lắc đầu: "Anh đúng là to mồm run miệng, chỉ được cái hào nhoáng bên ngoài. Đợi đó."
Dứt lời, cô đi vào cửa hàng nhỏ bên cạnh, khi đi ra trong tay đã có thêm một chiếc lạp xưởng.
"Anh tưởng nó quấn lấy anh vì nó thích anh à." Tưởng Ly lấy móng tay bóc một đường nhỏ trên chiếc lạp xưởng ra rồi kéo tuột lớp vỏ ngoài xuống, đặt
lên một mỏm đá nhỏ bên cạnh. Chú chó kia lập tức nhào tới bên chiếc lạp
xưởng.
"Đó, nó có ý đồ khác."
Lục Đông Thâm cười khẽ:
"Phàm là yêu thích đều mang theo ý đồ khác, đây cũng không phải chuyện
gì xấu xa, ví dụ như tình yêu, chẳng phải có ý đồ sống đến trọn đời
sao?"
Tưởng Ly sững người.
Sống đến trọn đời...
Thật là một từ ngữ tuyệt đẹp.
Cô hít sâu một hơi, ngước mắt lên liền va phải đôi mắt cười của Lục Đông
Thâm, trái tim vô cớ ấm áp hơn. Cô hắng giọng, chuyển chủ đề: "Ban nãy
anh đứng ở cửa suốt, có nhìn thấy cậu thanh niên mặc đồ dân tộc Dao
không?"
Lục Đông Thâm không phân biệt được đồ của người Dao là
thế nào, nhưng cậu thanh niên từ trong cửa hàng thuốc đi ra thì anh
thấy. Anh bèn hất cằm về phía Tây Nam: "Cậu ta đúng không? Sau khi ra
khỏi cửa hàng thuốc cứ ngồi đó mãi."