Ấn Túc Bạch thầm cười khẩy trong lòng. Cái gì mà người phụ nữ của Đàm
Diệu Minh, cái gì mà Tưởng gia, chẳng qua là đám người Thương Lăng phóng đại lên mà thôi. Nói trắng ra, nha đầu này chỉ vì đã ở bên cạnh Đàm
Diệu Minh vài năm nên tự cho mình là giỏi, cảm thấy chuyện gì cũng có
thể giải quyết sòng phẳng, thật ra là chẳng hiểu chuyện gì.
"Được thôi, yêu cầu này của Tưởng cô nương tôi vẫn có thể thỏa mãn được." Ấn
Túc Bạch cười hờ hờ: "Coi như, tôi nể mặt Đàm Diệu Minh."
Tưởng Ly không bực, chỉ mỉm cười: "Đa tạ."
Ấn Túc Bạch gọi một cuộc điện thoại ngay trước mặt Tưởng Ly, động tĩnh
không hề nhỏ, ra vẻ một đại ca. Chẳng mấy chốc Phù Dung đã tới, đi thẳng lên tầng hai, đằng sau có hai ba người đàn ông lừng lững đi theo.
Khi Tưởng Ly ngước mắt lên, cảm giác đầu tiên chính là lạnh.
Ngày tuyết rơi nặng hạt, Phù Dung mặc một chiếc xường xám màu đỏ thẫm dài
quá gối, bên ngoài là một chiếc áo khoác ngắn lông chồn, đôi chân nhỏ hở ra ngoài lạnh đến đỏ rực lên, nhìn đã khiến người ta đau lòng.
Giây phút nhìn thấy Tưởng Ly, sóng mắt Phù Dung xao động, như có gợn ánh
sáng lăn tăn. Tuy Tưởng Ly cách chị ấy một quãng, nhưng vẫn biết chị ấy
đang ngậm nước mắt. Ấn Túc Bạch thấy chị ấy đến, bèn cười: "Phù Dung,
người chị em của cô đến rồi, còn không tiến lên ôn lại chuyện cũ?"
Người phía sau đẩy Phù Dung một cái, Phù Dung đi đôi giày cao gót không đứng
vững chợt lảo đảo. Tưởng Ly thấy vậy nhanh chóng đứng lên, giơ tay vững
vàng đỡ lại người Phù Dung, động tác cực nhanh.
Ấn Túc Bạch có đôi phần thót tim, cô nhóc này quả nhiên có chút võ nghệ.
Người Phù Dung rất lạnh. Kéo tay chị ấy qua, Tưởng Ly thậm chí còn không cảm
nhận được một chút hơi ấm nào từ chị ấy. Cô theo đà nhẹ nhàng kéo cổ tay áo của chị ấy lên, lập tức nhìn thấy từng vết tím bầm trên cánh tay
trắng trẻo. Đối phương ra tay không hề nhẹ.
Giống như có một lưỡi dao cứa vào trái tim Tưởng Ly. Trước kia khi còn ở Hoàng Thiên, Phù
Dung phải nói là thương hiệu. Cho dù khách hàng có biến thái thế nào
cũng không dám để lại dấu vết gì trên người chị ấy.
Đầu kia Ấn
Túc Bạch lên tiếng, có vẻ uể oải: "Cô Phù Dung này ấy à, trước kia bị
người của Long Quỷ dồn ép đến mức không có đường đi. Nếu không nhờ tôi
kéo cô ấy một cái, thì chẳng biết bây giờ ra sao. Phù Dung, cô nói xem?"
Bàn tay Phù Dung khẽ run rẩy. Chị ấy nói bằng một thanh âm cực kỳ nhỏ: "Đúng vậy... Anh Bạch là ân nhân của chị."
Tưởng Ly nhìn chằm chằm vào mặt Phù Dung, cõi lòng dấy lên bao niềm chua xót.
Cô nghĩ Phù Dung khi trước là người như thế nào? Cả Hoàng Thiên không ai
dám chọc vào chị ấy, nói không vui là không vui, thậm chí có lúc còn trở mặt với Đàm Diệu Minh, sống rất thẳng thắn phóng khoáng. Các anh em
dưới quyền Đàm Diệu Minh thật ra cũng hiểu tính khí của chị ấy và nuông
chiều chị ấy. Nói theo lời của Đàm Diệu Minh thì một cô gái ra ngoài
kiếm sống quả thực không dễ dàng. Nếu cô ấy đã dựa vào tôi, thì tôi cũng không thể để cô ấy chịu ấm ức.
Các anh em khác cũng như vậy, một khi đắc tội với Phù Dung thì lập tức lên tiếng xin bà cô tha tội. Ai ai cũng biết quan hệ giữa Tưởng Ly và Phù Dung rất thân thiết, Phù Dung mà tố cáo trước mặt Tưởng Ly thì ngày hôm sau những kẻ đắc tội với chị ấy
sẽ phải nôn mửa từ trên xuống dưới.
Bây giờ, ngang nhiên đánh gãy một cô gái cứng rắn.
Có thể khiến chị ấy sợ hãi và căng thẳng như vậy, khoảng thời gian qua nhất định không chỉ đơn giản là ăn đòn.
Phù Dung nói với cô: "Em mau đi đi, chị ở đây rất tốt."
Tưởng Ly bỏ ngoài tai những lời của chị ấy: "Tay của chị lạnh quá, để em ủ cho chị."
Phù Dung muốn rút tay về nhưng bị Tưởng Ly nắm chặt, chiếc áo choàng rộng che kín đôi tay của hai người.
Tưởng Ly khẽ hỏi: "Có ấm không?"
Phù Dung hơi sững người, ánh mắt lướt nhanh qua một bên gương mặt Ấn Túc
Bạch, sau đó lại khôi phục vẻ mặt lúc vừa bước vào, nhẹ nhàng gật đầu.
"Phù Dung chị yên tâm, em sẽ không để chị chịu tổn thương đâu." Tưởng Ly bất ngờ nói một câu.
Phù Dung thở gấp.
Ấn Túc Bạch nghe ra ý tứ đằng sau câu nói của Tưởng Ly, bèn quay người lại nhìn cô chằm chằm: "Tưởng cô nương nói vậy là có ý gì?"
Tưởng Ly buông tay Phù Dung ra.
Có lẽ cảm nhận được ấm áp, khi buông tay ra lại càng lạnh giá hơn, Phù Dung rùng mình, đút hai tay vào túi áo để sưởi ấm.
Tưởng Ly quay về ghế ngồi xuống, nhìn thẳng vào gương mặt u ám của Ấn Túc
Bạch: "Con người tôi lớn từng này rồi vẫn thật sự chưa học được thế nào
là cút, thế nên chỉ có thể khiến anh tâm phục khẩu phục."
Ấn Túc
Bạch cười khẩy, sau đó là cười lớn, đập tay lên bàn: "Tâm phục khẩu
phục? Bảo tôi tâm phục khẩu phục một con nha đầu? Cô chắc chắn cô không
xem quá nhiều phim ảnh đấy chứ?"
Tưởng Ly yên lặng đợi cho anh ta cười xong, sau đó lên tiếng: "Nếu anh đã hành xử theo kiểu cũ thì tôi
sẽ nói chuyện với anh theo kiểu cũ. Theo quy tắc giang hồ, tới cửa bàn
chuyện đưa giấy trước, tôi đã làm rồi; Sau khi nhận giấy, anh không đáp
trả lại né tránh không gặp, đây chính là hành động trái với quy tắc
giang hồ. Tôi đứng trong tuyết đợi mãi đợi mãi, đã làm quá đủ tiền lễ.
Tối vốn định đàm phán trong hòa bình, không ngờ anh không nể tình. Về
lễ, tôi đã làm đủ những việc nên làm. Tiếp theo đây, chúng ta sẽ dùng
binh."
Ấn Túc Bạch sa sầm mặt lại, trong ánh mắt cũng toát lên những tia sáng lạnh lẽo: "Cô có bản lĩnh gì đứng đây ầm ĩ với tôi?"
"24 tiếng đồng hồ."
Ấn Túc Bạch sững người: "Gì cơ?"
Giọng Tưởng Ly lạnh hẳn đi, nhìn hắn nói rành mạch từng chữ: "Sau 24 tiếng
đồng hồ, tôi sẽ cho anh biết người của Đàm gia có bản lĩnh gì. Chỉ là
không biết, anh có dám giơ tay đón tiếp không thôi?"
Ấn Túc Bạch
cảm thấy vô cùng nực cười: "Được thôi, ông đây sẽ cùng cô chơi một ván.
Nếu cô thắng, chuyện nơi này sẽ dễ thương lượng. Còn nếu cô thua, tôi sẽ khiến mấy người đi ngang ra khỏi Thương Lăng."
Trái tim Tưởng Tiểu Thiên đập thình thịch, Phù Dung cũng cảm thấy toát mồ hôi hột.
Tưởng Ly rướn môi: "Quyết định như vậy."
***
Lâm khách lầu về đêm vẫn chưa yên tĩnh hoàn toàn.
Chuyện Tưởng Ly đối đầu với Ấn Túc Bạch chẳng mấy chốc đã lan đi khắp đầu
đường cuối ngõ. Có những vị khách ngồi lỳ trong Lâm khách lầu không đi,
một nửa là muốn thăm dò thêm chút tin tức, một nửa là muốn hỏi ý kiến
Tưởng Ly, đại khái là đều muốn giúp đỡ.
Những người dân bình thường làm sao có thể giúp đỡ? Tưởng Ly không muốn lôi kéo người vô tội vào nên lần lượt cảm ơn.
Không cần nói, tin tức này truyền đi nhanh nhất định là do người của Ấn Túc
Bạch làm, thậm chí còn có một số người ầm ĩ khắp phố rằng Tưởng Ly không biết tự lượng sức mình, chẳng qua là một chiêu đả kích sĩ khí mà thôi.
Tưởng Ly hoàn toàn bỏ mặc, cô gọi Tưởng Tiểu Thiên và bốn người đám Răng trắng đến dặn dò một lượt rồi kêu họ ra về.
Sau đó, Dương Viễn đến.
Sau đó nữa, Nhiêu Tôn cũng đến.
Nhiêu Tôn có thể nói là người đầy bụi bặm, nghe nói là hôm nay anh đi nơi
khác họp cả một ngày, gặp lãnh đạo cả một ngày, còn chưa về nhà thay
quần áo đã tới Lâm khách lầu. Ngồi xuống, câu đầu tiên của anh cùng một
tông với Dương Viễn: "Nói đi, em cần bao nhiêu người? Cần bao nhiêu anh
sẽ điều tới tưng ấy!"
Tưởng Ly lại nấu rượu đỏ.
Xem ra
Dương Viễn đã đến một thời gian rồi, cốc rượu đỏ trước mặt anh ấy đã
uống quá nửa. Sau khi Nhiêu Tôn ngồi xuống, Tưởng Ly rót cho anh một bát rượu đỏ rồi thêm cho Dương Viễn một ít.
"Cần nhiều người như vậy làm gì? Đánh hội đồng à? Tiểu thiếu gia, bây giờ là xã hội hòa bình,
đánh nhau trước mặt quần chúng nhân dân có ngốc không? Anh bị ngốc hả?"
Tưởng Ly ngồi bên bếp lò, thêm gỗ sồi vào trong, còn cho thêm một ít lá
thông nữa.
Gỗ sồi dễ cháy, lại không làm mất đi mùi lá thông, một khi cháy lên sẽ khiến cả phòng khách có một mùi thanh nhã.
Nhiêu Tôn thấy cô bình thản, bèn sốt ruột, đến rượu cũng không buồn uống một
hớp: "Hay là cứ tìm thẳng một cớ để đóng cửa chỗ ấy cho xong. Loại người sống trong giang hồ như Ấn Túc Bạch, làm gì có chuyện sạch sẽ? Đối phó
với loại ấy không cần lãng phí thời gian chứ?"