"Cô đã sớm biết tôi và lông đào không chỉ đơn
thuần là bị dị ứng đúng không." Hạ Trú tựa người ra sau, một tay đặt lên tách café, ngón tay nhẹ nhàng xoay nó đi: "Thế nên cô ám thị Nguyễn Kỳ
tôi thích uống rượu thịt quả. Vì cô từng uống rượu do Nguyễn Kỳ ủ nên
biết rõ vò rượu được quấn bằng dây vỏ qua. Tôi bị dính lông đào, mũi xảy ra vấn đề, cũng sẽ không ngửi ra vấn đề trong thuốc lá của Lục Đông
Thâm. Quý Phi, nước cờ của cô đúng là không sai một ly, nói cô ác độc
không quá đáng."
Quý Phi cúi gằm xuống, nhìn chằm chằm cốc café, miệng mấp máy: "Không phải... Không phải như vậy."
Hạ Trú nhìn cô ta, mặt không cảm xúc.
"Tôi thừa nhận tôi đã ám thị Nguyễn Kỳ, hại cô mất đi khứu giác, nhưng tôi
không động tay động chân vào thuốc lá." Quý Phi ngẩng lên, cảm xúc có
phần kích động: "Phải, đúng là tôi đã sớm biết cô không chỉ đơn giản là
bị dị ứng lông đào, cũng biết cô dính phải một ít lông đào sẽ mất đi
khứu giác trong một thời gian ngắn. Tôi chỉ muốn lợi dụng khoảng thời
gian đó để khiến mọi người biết cô chưa chắc có năng lực sáng tạo ra mùi hương mới, nhân cơ hội đó để phương án của tôi được lựa chọn mà thôi.
Chỉ đơn giản như vậy, tôi không nghĩ là Cận Nghiêm lại đến..."
"Thế ư?" Hạ Trú cười khẩy.
Trong ánh mắt Quý Phi có thứ gì rất kiên định. Cô ta nhấn mạnh: "Hạ Trú, việc đã đến nước này tôi không cần phải lừa dối cô!"
Hạ Trú không nói nữa, hơi nheo mắt nhìn cô ta, trong lòng ít nhiều có phần suy nghĩ.
"Tôi ghen tỵ với tài năng của cô, cũng sợ hãi tài năng của cô. Nhất là sau
khi cô tới Lục Môn nhận chức, tôi gần như không ngủ ngon giấc ngày nào." Quý Phi siết chặt cốc nước: "Cô mãi mãi không hiểu được cảm nhận của
tôi, vì tài năng của cô là bẩm sinh, cô không phải nỗ lực, không phải
giành giật, hoàn toàn không hiểu được đánh mất có mùi vị gì."
"Thế nên, cô thà làm mấy việc mèo mả gà đồng để đạt được mục đích của mình?" Hạ Trú nghiến răng kèn kẹt.
Quý Phi cười khổ: "Ý cô chỉ chuyện bí kíp ư?"
Hạ Trú bỏ tay ra khỏi tách café, vì dù có ủ thế nào, đầu ngón tay vẫn cứ
lạnh ngắt. Cô đút hai tay vào trong túi áo: "Nếu cô đã chủ động nhắc
đến, vậy thì nói đi."
"Chuyện này chung quy vẫn phải kết thúc."
Nụ cười của Quý Phi đắng chát: "Nhưng mà Hạ Trú, cô thật sự tin tưởng Tả Thời đến vậy sao?"
***
Lục Đông Thâm đẩy một xấp tài liệu cho Dương Viễn. Dương Viễn đón lấy, lật giở tập đầu tiên nhìn qua rồi
sửng sốt: "Cử tôi tới Thương Lăng?"
"Nhà máy mới xây dựng bước
đầu cần người phụ trách trông coi, trọng điểm tiếp theo của tôi chính là công nghệ gen. Mảnh đất năng lượng cần cậu tiếp quản. Diệc Trang đã đi
vào quỹ đạo, Thương Lăng vẫn cần một thời gian nữa." Lục Đông Thâm nói.
Dương Viễn lật qua tập tài liệu bên dưới, toàn là các tài liệu về dự án nguồn năng lượng. Nội dung cũng không phải lần đầu anh ấy được đọc, nhắm mắt
anh ấy vẫn có thể đọc vanh vách. Thế là anh ấy gập tài liệu lại, xoa xoa cằm, mỉm cười nhìn Lục Đông Thâm.
"Nhiệm vụ tiếp theo của cậu không cần nói tôi cũng biết rõ. Quan trọng là sao lại cử tôi tới Thương Lăng chứ?"
Lục Đông Thâm nhìn thẳng vào nụ cười nửa chính nửa tà của anh ấy, nói: "Bảo cậu đi thì cậu cứ đi, nói nhiều lời như vậy làm gì?"
Dương Viễn cười khẩy: "Lục đại công tử, để tôi phân tích xem sao nhé?"
Lục Đông Thâm im lặng nhìn anh ấy, không ngăn cản hành vi thái quá ấy.
Dương Viễn vắt chân lên, bật lửa cái tách châm một điếu thuốc: "Dự án
năng lượng trong nước, cậu đặt trọng điểm tại Thương Lăng. Nhưng cần
phải có Chính phủ đứng sau ủng hộ, nên cậu một lần nữa hợp tác với Hoa
Lực, để Hoa Lực dính vào một chân cũng rất bình thường, thời đại Win-Win mà. Về lý mà nói, bày ra một bàn cờ lớn như vậy, cậu và Nhiêu Tôn nên
nắm tay nhau, cùng hát cùng ca đi về phía Đông, sao Nhiêu Tôn thì có dự
định trụ lại Thương Lăng, còn cậu thì không đi chứ? Cậu nói xem, vì cậu
cảm thấy tôi anh dũng thiện chiến đối phó được với các thế lực ngầm đang mai phục tại Thương Lăng hay đơn thuần chỉ muốn tránh mặt Hạ Trú?"
Lục Đông Thâm mặc kệ bộ dạng ra vẻ cao siêu của Dương Viễn, nhàn nhã nói: "Tôi chỉ thấy phiền Nhiêu Tôn thôi."
"À, hiểu rồi." Dương Viễn kéo dài giọng, nhả ra một làn khói: "Cậu đúng là
không phân thân được nên đành cử tôi ra trận. Tôi, cộng thêm Nhiêu Tôn,
một khi tất cả tập trung ở Thương Lăng thì đó là sẽ nơi trở về an toàn
nhất của Hạ Trú. Nhưng điều tôi không hiểu là làm sao cậu chắc chắn Hạ
Trú nhất định sẽ quay về Thương Lăng? Lỡ cô ấy cứ ở lại Bắc Kinh thì
sao?"
Lục Đông Thâm đang định lên tiếng thì di động trong túi rung lên. Anh đứng dậy đi ra trước cửa sổ, cầm di động lên xem.
Một tin nhắn Wechat: Ở sân bay, gặp Quý Phi.
Bên dưới là một tin khác, một bức ảnh chụp trộm.
Lục Đông Thâm cúi đầu nhìn bức ảnh này.
Người trong ảnh chỉ có bóng nghiêng, nhưng chỉ cần nhìn như vậy thôi anh cũng biết cô đã gầy đi. Ngón tay anh lướt qua gò má trên bức ảnh, mải miết
nhìn cô, lòng đau nhói.
Đằng sau, Dương Viễn cố tình ho: "Này này này, chuyện gì đây? Di động mới? Của riêng? Khi nào thế hả, sao chưa
báo số mới cho tôi biết?"
Lục Đông Thâm cất kỹ di động đi, đi tới quầy bar, rót một ít rượu, mặc kệ Dương Viễn. Dương Viễn sao có thể cam tâm? Anh ấy cũng đi tới quầy bar, giật lại ly rượu của Lục Đông Thâm,
ngón tay kẹp điếu thuốc chỉ vào túi áo anh: "Là công cụ bảo đảm thứ ba
của cậu?"
Lần này cuối cùng Lục Đông Thâm cũng để ý tới anh ấy,
lấy một ly rượu mới, vừa rót vừa nói: "Tôi thích những người thông minh
như cậu."
Dương Viễn lại không cảm thấy lời này quá tốt đẹp. Anh
ấy đặt ly rượu lên quầy bar, càm ràm Lục Đông Thâm: "Nhưng thật sự khiến lòng tôi lạnh đấy Lục Đông Thâm, vì một cô gái mà cậu thật sự tốn bao
tâm sức."
"Cô ấy không phải một cô gái." Lục Đông Thâm nhấp một ngụm rượu nhấn mạnh: "Cô ấy là cô gái của tôi."
"Vậy tôi còn là anh em của cậu đấy." Dương Viễn chua xót: "Hạ Trú cùng lắm
còn có võ bên mình, tôi có cái gì? Cậu không nghĩ cách bảo vệ tôi đi?"
"Cậu sợ Lục Khởi Bạch à?" Lục Đông Thâm cười hỏi.
"Sợ chứ, sao lại không sợ?" Dương Viễn cố tình bày ra vẻ hoảng hốt: "Mạng
người có là gì trong mắt họ đâu, cậu bảo tôi không sợ sao được?"
"Như vậy không được đâu." Lục Đông Thâm cười khẽ: "Sau này, cậu còn phải thay tôi một mình gánh vác nữa."
"Một mình gánh vác không phải là không được..." Dương Viễn sát lại gần anh,
dùng bả vai mình huých vào vai Lục Đông Thâm: "Nhưng tôi cũng cần sự
quan tâm của bạn bè. Nói trắng ra, đấu với Lục Khởi Bạch tới cuối cùng
có thể là liều mạng. Tôi thay quân vương giành giang sơn, quân vương
không thể quên công thần chứ."
"Cậu định nói gì?" Lục Đông Thâm liếc xéo anh ấy.
Dương Viễn nhướng mày: "Cậu nói xem, mạng của người anh em này so với cô gái của cậu ai nặng ai nhẹ."
Lục Đông Thâm uống cạn ly rượu, rồi đặt cốc xuống: "Cô gái của tôi mà chết, tôi ở vậy cả đời. Anh em của tôi mà chết, tôi lập bia cho họ." Dứt lời, anh cố nhịn cơn đau trên vết thương, giơ tay vỗ mạnh lên vai Dương Viễn rồi trở về bàn làm việc.
Dương Viễn nhấp rượu từ từ, trong lòng
cảm động lắm. Nói hay thật. Nhưng, khoan đã... Không đúng, khiến người
ta cảm động là câu đầu tiên, đó là nói cho người con gái của cậu ta
thôi, đâu phải nói cho anh ấy!
Anh ấy quay đầu phẫn nộ nhìn Lục Đông Thâm, quả nhiên là đồ trọng sắc khinh bạn...