Khi Hạ Trú tới phòng thực nghiệm, Lục Đông Thâm và Nhiêu Tôn đang gặp nhau ở phòng trà.
Nếu rơi vào mắt người khác, đây được coi là một cuộc hội ngộ hiếm có. Dẫu
sao thì dù là Lục Đông Thâm hay Nhiêu Tôn cũng đều là hai Thái tử gia
nổi bật nhất của hai tập đoàn, bất luận là về xuất thân hay điều kiện
ngoại hình đều một chín một mười. Tuy rằng hai người họ hiện tại đang
trong quan hệ hợp tác, nhưng một núi không thể có hai hổ, hai người cùng xuất sắc ắt sẽ tranh đấu xem ai hơn ai, nên việc chấm dứt chiến tranh
chỉ là tạm thời.
Phòng trà tuy nằm ở nơi phồn hoa nhưng lại thuộc về một thế giới khác, tiếng nước chảy róc rách, hương trầm bay thoang
thoảng đan cài với hương trà.
Có vệ sỹ đứng canh bên ngoài cửa phòng VIP, ngay cả nhân viên bưng trà vào cũng được chỉ định đặc biệt.
Sau khi trà được nấu xong, người phục vụ bị Nhiêu Tôn xua ra ngoài.
Còn hai người họ thì bắt đầu bàn bạc về dự án hợp tác trước mắt. Cuối cùng
chạm tới miếng bánh nguồn năng lượng quốc tế, Lục Đông Thâm nhấp một
ngụm trà, im lặng mỉm cười. Sau khi Nhiêu Tôn nói xong, anh mới nói:
"Hiện giờ Hoa Lực đang được Tôn thiếu cầm trịch, chỉ mỗi năng lượng sao
có thể thỏa mãn dã tâm của Tôn thiếu được? Tuy rằng lúc trước đã chịu
thiệt thòi trên nguồn cổ phiếu năng lượng, nhưng lần sau sẽ không thể có chuyện lại khiến Tôn thiếu chịu thiệt nữa. Ngoài mặt Tôn thiếu nói muốn chiếm thị trường năng lượng quốc tế, e là bên trong đang có ý với nguồn gen sinh vật."
Nhiêu Tôn chậm rãi xoay tách trà, cười khẽ: "Lục
Môn sở hữu đội nghiên cứu phát triển kỹ thuật gen sinh vật hàng đầu thế
giới, tôi có ý là chuyện quá bình thường. Trên trường quốc tế, không
phải Lục Môn không có kẻ địch mạnh, phát triển tại thị trường Trung Quốc cũng là phương thức bổ sung hai cánh chống lại kẻ địch. Dẫu sao thì lực tiêu thụ của người Trung Quốc thực tế là vậy, thị trường không thể làm
giả, thế nên cũng không thể bỏ qua. Đương nhiên, đối diện với thị trường quốc tế, Lục Môn vẫn cần một đối tác làm ăn đủ sức mạnh, vừa có nguồn
lực trong nước vừa gấp rút muốn phát triển thị trường quốc tế, hình
thành sự bổ sung lẫn nhau mới có thể hợp tác lâu dài."
Lục Đông
Thâm mím môi cười khẽ: "Thị trường quốc tế không đơn thuần chỉ có thị
trường Trung Quốc. Có một số dự án khai thác đặt tại Trung Quốc chưa
chắc đã có sức mạnh. Thế nên, đối tác mà Lục Môn lựa chọn không nhất
thiết phải ở Trung Quốc..."
"Nhưng tổng giám đốc Lục đang ở Trung Quốc." Nhiêu Tôn nói trúng tim đen: "Nghe nói ông Lục đang bị bệnh?"
Lục Đông Thâm ngước mắt nhìn anh ấy, cười mà như không cười: "Xem ra ở
trong mắt Tôn thiếu, Lục Môn cũng không hoàn toàn kín như bưng."
"Nếu đã muốn hợp tác với Lục Môn thì dĩ nhiên phải tỏ rõ thành ý mới được."
Nhiêu Tôn dựa người ra sau ghế, nhàn nhã tự tại: "Lục Môn đích thực
không chỉ có thị trường Trung Quốc, nhưng trước mắt nơi tổng giám đốc
Lục tiện mượn sức nhất chính là thị trường Trung Quốc. Nói thẳng ra luôn đi, chiếc ghế cao nhất của Lục Môn, tổng giám đốc Lục ắt phải giành
lấy. Nhưng phóng tầm mắt nhìn khắp Lục Môn, những người muốn ngồi lên
ghế đâu chỉ mình tổng giám đốc Lục. Nhất là khi ông Lục đổ bệnh thì trên người trong Lục Môn lòng người cũng loạn rồi. Ở nhà họ Lục anh là con
trưởng, tuy rằng các em phía dưới không có tâm tư làm ăn, nhưng con cái
của các chú bác khác thì ai nấy cũng đều xuất sắc, giống như Lục Khởi
Bạch, Lục Khởi Nguyên, Lục Cảnh Phong, Lục Cảnh Dao, Lục Tông Khởi, Lục
Tông Huyền, Lục Nguyệt, Lục Tử Nghiệp... Thậm chí có lẽ còn có những
người ngang hàng với bố anh muốn được chạm tay lên chiếc ghế ấy cũng
không chừng. Những người này tuy trước mắt chưa chen chân hết vào Hội
đồng quản trị của Lục Môn, nhưng cũng đang nắm giữ một lượng tài sản
nhất định ở khắp các quốc gia trên thế giới, làm ăn cũng rất thịnh vượng phát triển. Thật ra trong số những người này, tôi đánh giá cao tổng
giám đốc Lục đây và Lục Khởi Bạch, bởi vì cả hai người đều thông minh
lựa chọn mảnh đất Trung Quốc này để đào tài nguyên. Vậy thì phải xem ai
hành động nhanh hơn. Xưa nay có tài nguyên là có thiên hạ, đạo lý này
tổng giám đốc Lục hiểu mà Lục Khởi Bạch càng hiểu hơn."
Lục Đông Thâm từ tốn nói: "Quả nhiên là đã dồn nhiều tâm sức."
"Nói thật với tổng giám đốc Lục vậy, tôi không thích tay Lục Khởi Bạch đó.
Càng là người muốn giấu giếm mục đích thì càng lộ liễu. Trông cậu ta có
vẻ không tranh với đời, nhưng có lẽ cũng lại là kẻ thủ đoạn thâm hiểm
nhất. Đương nhiên, thủ đoạn của tổng giám đốc Lục đây cũng không lương
thiện hơn là bao. Nhưng nhìn người nhìn bản lĩnh. Hiện giờ Lục Môn lòng
người rối ren, nỗi lo của Lục Đông Thâm anh rõ ràng đặt ở Mỹ nhưng vẫn
vững lòng việc kinh doanh, tìm kiếm cơ hội trong nguy nan, tính toán
từng bước, đây chính là bản lĩnh của anh. Huống hồ, anh còn là người đàn ông mà Hạ Hạ yêu, tôi tạm thời tin vào mắt nhìn người của cô ấy."
Lục Đông Thâm lấy ngón cái nhẹ nhàng vuốt lên mép tách trà, cười nói: "Tôn thiếu đúng là Tôn thiếu, cậu rất tự tin."
"Tôi chẳng có lý do gì để tự ti cả." Nhiêu Tôn nói: "Cho dù hôm nay gạt Hạ
Hạ ra không tính, chỉ nói tới chuyện hợp tác, tôi cũng có tư cách này."
Lục Đông Thâm thu tay về, ánh mắt vững vàng: "Nếu Tôn thiếu đã thẳng thắn
nói ra thì tôi cũng không ngại cho Tôn thiếu biết một sự thật. Được Lục
Môn lựa chọn làm người cùng hội cùng thuyền không phải chuyện đơn giản.
Chí ít thì trước mắt Hoa Lực muốn đặt mình vào hàng ngũ những đối tác
hợp tác quốc tế, ắt sẽ có không ít tiếng nói phản đối trong Hội đồng
quản trị. Cậu động vào miếng phô-mai của người bên cạnh, người đó chắc
chắn sẽ nghĩ đủ mọi cách để ngăn cậu tiến lên. Nhưng, điều này không có
nghĩa là Hoa Lực không có cơ hội."
Nhiêu Tôn rất hứng thú: "Cơ hội mà tổng giám đốc Lục nói đến là?"
Ánh mắt Lục Đông Thâm tuy ngậm người nhưng lại ẩn chứa một nguồn sức mạnh
hoang dã, trầm ổn mà nhẫn nại nhưng cũng đầy nguy hiểm: "Ngày tôi ngồi
lên chiếc ghế cao nhất ấy chính là ngày Lục Môn được xây dựng lại hoàn
toàn mới, Tôn thiếu có muốn cùng tôi đi đến ngày đó không?"
Sau khi nghe xong, Nhiêu Tôn nâng tách trà lên, lấy trà thay rượu, ý tứ sâu xa: "Tình nguyện bầu bạn."
***
Đến quá nửa đêm, Hạ Trú vẫn không ngủ được, cô lật qua lật lại, cơ thể mệt mỏi tột cùng nhưng tinh thần lại vô cùng hưng phấn.
Lục Đông Thâm nằm bên cạnh thở đều đều, có lẽ anh đã ngủ say rồi. Cô không dám nhúc nhích nhiều, sợ quấy nhiễu giấc ngủ của anh.
Hôm nay Lục Đông Thâm trở về khá sớm, mùi hương trên người sạch sẽ. Anh
không đi tiếp khách, nên không có mùi rượu cũng không có mùi thuốc lá.
Cô ngược lại khá bất ngờ khi anh về sớm. Lục Đông Thâm nói rất tự nhiên: Ngày mai kết hôn rồi, về sớm chuẩn bị một chút.
Chẳng qua chỉ đăng ký thôi mà? Chuẩn bị gì chứ?
Họ ăn một bữa tối thoải mái ở nhà, Lục Đông Thâm cùng xuống bếp phụ cô,
trông anh rất vui vẻ, thấy anh vui vẻ lòng cô cũng ngọt ngào. Cô lại lấy ra loại rượu hoa quả Nguyễn Kỳ tự ủ, nếm mấy ngụm nhỏ. Lục Đông Thâm
vẫn không thích uống, nói đó là trò của mấy cô gái.
Hạ Trú cảm
thấy vị của nó rất ngon. Đúng như Nguyễn Kỳ nói, những hương vị pha tạp
của hoa quả không còn nữa, chỉ giữ lại cảm giác ngọt ngào. Nhưng cô vẫn
nếm ra được, trong này có mười loại hoa quả.
Lúc ăn cơm, Lục Đông Thâm bình thản bàn bạc với cô vấn đề sau khi kết hôn sẽ có con khi nào. Hạ Trú không kịp nuốt nốt miếng cơm, mắc nghẹn lại trong cổ họng, lên
không lên được, xuống không xuống được. Một lúc lâu sau, cô mới nói:
"Anh sốt sắng muốn có con như vậy làm gì chứ?"
Nói xong câu này,
mặt cô lại đỏ bừng lên. Cô cứ cảm thấy việc có con với Lục Đông Thâm
khiến mình vừa xấu hổ vừa sốt sắng. Nhưng ngay sau đó cô lại giơ tay lên quạt quạt: "Loại rượu này của Nguyễn Kỳ nặng phết đấy."
"Không
thể cứ tránh mãi được." Lục Đông Thâm mỉm cười, kéo tay cô qua: "Sau khi cưới, anh muốn có một đứa con chẳng phải là chuyện quá bình thường
sao?"
Hạ Trú trả lời cũng không được, không trả lời cũng không xong.
Sau khi tắm rửa xong, nằm lên giường, hứng thú của Lục Đông Thâm lại tới,
còn hừng hực hơn cả bình thường. Hạ Trú chống hai tay liều mạng ngăn
lồng ngực rắn chắc của anh lại. Cô nói với anh: "Em nghĩ mãi vẫn cảm
thấy nên... tạm tránh đã."
Nói thật lòng, cô không nỡ từ biệt thế giới hai người chút nào. Có lúc Lục Đông Thâm ở bên cạnh cô, cho dù anh không nói gì, cũng khiến cô cảm thấy anh đang chiều mình. Chỉ nhìn anh
như vậy thôi cũng là một niềm hạnh phúc. Cô không biết, có con rồi cuộc
sống tương lai sẽ ra sao. So với một tương lai mơ hồ, cô càng tham lam
sự ấm áp của thực tại.
Có lẽ một cô nhi như cô không dám ảo vọng
quá nhiều hạnh phúc. Cô luôn có cảm giác quá tham lam thì cô sẽ phải
chịu sự trừng phạt của ông trời.
Lục Đông Thâm đè cô xuống, hơi
thở nóng rẫy phả vào gò má cô. Bàn tay lớn của anh vòng ra sau gáy cô.
Anh thì thầm: "Em không muốn sinh con cho anh à?"
Sao lại không muốn?
Cô chủ động vòng tay qua cổ anh, nói với anh: "Em thấy được anh thương chưa đủ."
Câu nói này khiến Lục Đông Thâm ấm lòng, anh cười khẽ: "Cũng đúng, bản thân em vẫn còn là một đứa con nít mà." Anh hôn nhẹ lên khóe môi cô: "Tất cả đều nghe em."
Anh nói rất dịu dàng, nhưng nụ hôn rơi xuống lại có phần mạnh mẽ. Anh cắn đau môi lưỡi cô, rồi lan xuống cổ.
Khi anh no nê rồi, cô cũng sức cùng lực kiệt.
Nhưng đến tận bây giờ, một người vốn dĩ đã buồn ngủ díu cả mặt lại là cô bỗng dưng sống chết không ngủ được. Trước kia bị Lục Đông Thâm giày vò như
vậy, cô đã ngủ như chết khi còn chưa đợi được anh đi tắm trở về.
Cô lại lật người.
Người đàn ông phía sau vòng tay qua ôm cô vào lòng, làm cô giật nảy mình.
"Đừng sốt ruột như vậy." Lục Đông Thâm nghiêng người qua, tay kia đặt lên eo
cô, mơ màng nói: "Tuy rằng ngày mai khiến người ta chờ đợi, nhưng cũng
phải có tinh thần đầy đủ. Em ngoan đi, đừng suy nghĩ gì cả, yên lặng một lúc là ngủ được thôi."
Hạ Trú thích nhất tông giọng hiện giờ của anh, uể oải lại gợi cảm. Cô quay người lại, chân trái và quá nửa người
đã sắp gác cả lên người anh. Cô ngẩng đầu, hơi nheo mắt, dùng đầu ngón
tay chọc khẽ lên khuôn cằm lún phún râu của anh: "Anh biết không, người
mất ngủ sợ nhất là người bên cạnh ngủ nhanh hơn mình, bực điên lên."
Lục Đông Thâm lấy cằm cọ cọ lên má cô, nhắm mắt cười khẽ: "Vậy em yên ắng một lúc, khi nào em ngủ, anh ngủ tiếp."
Hạ Trú vắt cả cánh tay trái lên người anh, bám riết như một con lười. Cô
vùi mặt vào hõm cổ anh một lúc lâu, sau đó ngẩng đầu hỏi: "Trước kia lúc mất ngủ anh phải làm sao?"
Lục Đông Thâm quả nhiên không ngủ tiếp nữa, nghe xong khẽ đáp: "Làm việc."
Hạ Trú thở dài, nhạt nhẽo.
Cô chợt nhớ đến lời hôm nay Nguyễn Kỳ nói: "Có chuyện này không biết có
phải em nhạy cảm không, nhưng đúng là có vấn đề. Liên quan đến Cảnh
Ninh." Cô thuật lại cho anh một lượt những gì Nguyễn Kỳ nhìn thấy.
"Anh bảo, người đàn ông đó có thể là ai? Vì sao Cảnh Ninh lại tới phủ Thân vương trước cả anh chứ?"
Lục Đông Thâm vẫn nhắm nghiền mắt, không lên tiếng.
Lục Đông Thâm giơ tay nắm lấy ngón tay không yên phận của cô: "Đừng lo lắng vớ vẩn, Cảnh Ninh sẽ không có vấn đề gì đâu."
"Nhưng mà..." Hạ Trú ngập ngừng nửa chừng. Thật sự không có vấn đề gì hay anh
không muốn nói? Đối với Cảnh Ninh, anh hiểu nhiều hơn cô, có lẽ anh cũng biết rõ con người của Cảnh Ninh chăng. Nghĩ đi nghĩ lại cô vẫn không
nhịn được: "Anh tin tưởng cô ấy đến vậy à?"
"Không phải là tin
tưởng mà cho dù Cảnh Ninh xuất hiện trong phủ Thân vương cũng không nói
lên điều gì. Lúc đó công ty sắp khai thác phủ Thân vương, cô ấy là trợ
lý, tới đó là chuyện bình thường. Còn về người đàn ông kia, khi chưa
nhìn rõ đối phương là ai, chúng ta đích thực không thích hợp đưa ra phán đoán chủ quan."
Hạ Trú khẽ ngồi dậy: "Em nhớ lần đầu tiên em gặp Cảnh Ninh là ở trà lầu của Đàm gia, khi đó cô ấy đi theo anh, em đã cảm giác cô ấy giấu tâm sự trong lòng."
Mùi hương cơ thể sẽ vạch
trần mọi thứ, từ sinh lý tới tâm lý. Chứng minh lâm sàng cho thấy, con
người ta vào lúc căng thẳng hoặc hưng phấn, khi cảm xúc thay đổi, cơ thể cũng sẽ tiết ra những mùi khác nhau, chỉ là mũi của người bình thường
không ngửi được mà thôi. Bí mật trong lòng con người không thể giấu giếm được, sự kết tụ trong tâm lý ảnh hưởng tới sự thay đổi mùi hương cơ
thể.
Tình hình hôm đó Hạ Trú nhớ rất rõ ràng. Cô vạch trần bí mật của Cảnh Ninh. Lúc đó Cảnh Ninh cố tỏ ra điềm tĩnh, nhưng sự hoảng loạn nơi đáy mắt cùng mùi hương cơ thể đều đã bán đứng cô ấy.
Còn về việc đó là bí mật gì thì Hạ Trú không rõ.
Lục Đông Thâm mở mắt ra, giơ tay, ngón tay gầy khẽ luồn qua mái tóc cô:
"Anh biết mũi em nhạy bén, chuyện của Cảnh Ninh anh sẽ để ý, yên tâm
đi."
Hạ Trú "ừm" một tiếng, người ta đã nói như vậy rồi, cô cũng không tiện tiếp tục thăm dò.
Cô lại nằm xuống, tay và chân lại gác lên người Lục Đông Thâm. Lục Đông Thâm cũng tiện thể ôm cô chặt hơn một chút.
Cứ như vậy, hai người họ không nói chuyện nữa, chỉ còn tiếng thở đan cài.
Đêm rất yên ắng, trong phòng càng yên ắng hơn, chỉ nghe được tiếng kim đồng hồ đang nhảy trên đầu giường.
Chẳng biết đã qua bao lâu, Hạ Trú lại ngẩng đầu lên, thở dài nặng nề: "Em vẫn không ngủ được, phải làm sao đây?"
Lục Đông Thâm một lần nữa mở mắt ra, ánh mắt nhìn cô trong bóng tối có phần phiền muộn. Lát sau, anh thì thầm: "Vậy thì làm việc đi."
"Em có bị điên đâu? Em không phải kẻ cuồng công việc." Hạ Trú nâng mặt anh
lên: "Nhà tư bản không thể bóc lột người ta như vậy được."
Lục
Đông Thâm bất thình lình lật người đè cô xuống, bàn tay luồn vào trong
eo cô. Ban nãy chỉ đơn thuần là đặt lên, lúc này anh có thêm nhiều sự
mơn man vuốt vẻ, giọng nói cũng có thêm vẻ uể oải: "Em không phải nhưng
anh phải. Nếu em đã trằn trọc khiến anh tỉnh giấc thì tiếp tục hầu hạ
anh một lần đi."
Hạ Trú chực khóc: "Lục Đông Thâm, anh gần trung niên rồi, không thể "dục cầu vô độ" như vậy được..."