Hôm sau, tin tức Thai Quốc Cường lâm bệnh qua đời đã được lan truyền ra
ngoài. Dù sao cũng là một đời ông lớn trong kinh doanh, sự ra đi của ông ta cũng tạo nên một cơn chấn động không hề nhỏ cho giới thương trường.
Tuy rằng trong năm nay có không ít những câu chuyện bên lề liên quan tới Trường Thịnh, nhưng đều không nóng hổi và bất ngờ bằng tin tức Thai
Quốc Cường từ trần.
Người chèo lái con tàu Trường Thịnh đã không
còn, những đối tác đang hợp tác hoặc chuẩn bị hợp tác làm ăn dĩ nhiên
cũng sẽ có sự tính toán lại. Thai Tử Tân làm việc dứt khoát, lập tức
tuyên bố thời gian tổ chức buổi họp báo công khai, dáng vẻ như đã trở
thành người trụ cột.
Mà ngay buổi chiều hôm đó, có phóng viên đã
vây lấy chặn đường Thai Nghiệp Phàm, trong lúc hỏi về tình hình hiện tại của Trường Thịnh, họ cũng đề cập tới cả việc Ngô Trùng. Ban đầu Thai
Nghiệp Phàm còn tỏ ra khách khí, nói rằng trước mắt chỉ muốn để bố mình
được yên nghỉ. Nhưng khi nghe câu nói của phóng viên: Đáng lẽ hai người
phải mang họ Ngô mới đúng, phải không? Câu nói này đã thực sự chọc giận
Thai Nghiệp Phàm, lập tức vung nắm đấm.
Thế nên, suốt cả ngày
trời, khắp Trường Thịnh đều "ồn ào náo nhiệt", từ tin tức Thai Quốc
Cường qua đời, sau đó lại tới tin cậu ấm văn dốt võ dát Thai Nghiệp Phàm ra tay đánh bị thương người ta.
Về địa điểm tử vong của Thai
Quốc Cường, Thai Tử Tân đã giữ đúng lời hứa, không nói với bên ngoài là
tại phủ Thân vương. Nhưng có tay phóng viên thần thông quảng đại nào đó
hình như nghe được ít tin phong thanh, từ đầu tới cuối vẫn kiên trì cố
gắng có được quan hệ, giành được tin tức đầu tiên trước khi người nhà họ Thai triệu tập buổi họp báo.
Cảnh Ninh bị nhận hình phạt trừ
tiền thưởng nửa năm và tiền lương tháng đó, đồng thời thông báo khắp tập đoàn Lục Môn về việc phê bình một lần. Đây được coi là hình thức phạt
rất nghiêm trọng đối với nhân viên, nghiêm trọng nhất là đuổi việc. Tiền thưởng và tiền lương thì còn dễ, dẫu sao thì ngồi ở vị trí của Cảnh
Ninh cũng không thiếu gì tiền. Nhưng việc thông báo phê bình thì khác,
đó thuộc về hình thức ghi sổ, hơn nữa còn là tập đoàn Lục Môn, coi như
đã có một vết bẩn trong sự nghiệp công việc. Cho dù rời khỏi Lục Môn,
vết bẩn này cũng sẽ luôn đi theo mình.
Đích thân Lục Đông Thâm
đưa ra hình thức xử phạt. Cảnh Ninh thừa nhận mình vì quá bận rộn công
việc mà quên không báo cáo. Nhưng từ đầu đến cuối, cô ấy không thừa nhận chuyện Julia đã nhắc lại với mình, đồng thời nói, nếu Julia đến tìm cô
ấy thì cô ấy nhất định sẽ vì biết tình thế cấp bách mà lập tức báo lại.
Thế nên, lần này người bị phạt không chỉ có Cảnh Ninh, còn có cả Julia, do
giám đốc phòng Hành chính trực tiếp đưa ra thông báo xử phạt. Chỉ có
điều gì chức vụ của Julia còn thấp nên không có thông báo phê bình mà
chỉ trừ lương thưởng nửa năm. Nguyên do là vì lúc đó khi Julia đi tìm
Cảnh Ninh nói chuyện, xung quanh không có ai chứng kiến, hai là không có camera. Thế nên, không có chứng cứ chứng minh Julia đã truyền đạt thông tin.
Đối với việc này, Julia tỏ ra vô cùng ấm ức, ra sức thanh
minh mình bị oan, hoan nữa còn bất chấp địa vị của Cảnh Ninh trong công
ty, chất vấn cô ấy vì sao lại vu vạ cho mình, vì sao không tự nhận là sự thiếu trách nhiệm của bản thân?
Cảnh Ninh cũng không có quá
nhiều phản ứng. Cô ấy chỉ bình thản nhìn Julia và hỏi ngược lại: Tôi có
cần phải vu oan cho cô không?
Khi trở về phòng làm việc, Julia
hết lời kể khổ với Hạ Trú, tỏ rõ sự trong sạch của mình. Julia thề với
Hạ Trú rằng mình thật sự đã đi tìm Cảnh Ninh, hơn nữa lúc đó Cảnh Ninh
còn thể hiện rằng mình đã biết rồi, nói sẽ thông báo tới tổng giám đốc
Lục.
Hạ Trú vừa giải quyết email vừa nghe cho hết lời trần thuật
khóc lóc của Julia và nói: "Yên tâm đi, chị tin những gì em nói là thật. Em bị thiệt là vì khi em đi tìm Cảnh Ninh không ai nhìn thấy, thế nên
lúc chịu phạt chỉ có thể chịu đồng thời."
Julia nghe xong như vớ
được phao cứu sinh, gần như tạ ơn Hạ Trú đã tin tưởng mình, nhưng ngay
sau đó lại lo lắng: "Vậy tổng giám đốc liệu có thể tin em không?"
Hạ Trú hiểu nỗi lo lắng của Julia, Lục Đông Thâm là người đứng đầu công
ty. Nếu để lại "án tích" trong lòng tổng giám đốc thì sau này còn tăng
lương thăng chức thế nào được? Nên cô nói: "Nếu tổng giám đốc Lục nghi
ngờ em, thì với vị trí hiện giờ của em, anh ấy hoàn toàn có thể cho em
nghỉ việc."
Julia cũng yên tâm hơn, nhưng sự ấm ức trong lòng thì không thể buông xuống được.
Hạ Trú giải quyết xong đống tài liệu trong tay rồi nói: "Đừng ủ dột nữa,
tiền thưởng trừ của em chị sẽ bù lại cho em." Đây cũng là ý của Lục Đông Thâm, sau khi đưa ra lệnh xử phạt, anh đã gọi điện cho cô nói chuyện
này. Cô hiểu sự bức bối của Julia, tuy cùng là trợ lý, nhưng tiền lương
của cô ấy sao có thể so sánh với Cảnh Ninh? Đãi ngộ có thể nói là khác
nhau một trời một vực. Cảnh Ninh không quan tâm, không có nghĩa là Julia cũng vậy.
Julia vui phát điên, nhưng cũng lại cảm thấy ngại
ngần: "Như vậy không hay lắm thì phải, tổng giám đốc phạt em, thì chứng
tỏ anh ấy muốn răn đe em. Chị lại bù tiền thưởng cho em, để người khác
biết người ta sẽ tưởng chị chống đối tổng giám đốc thì sao?"
"Em
ngốc hả?" Hạ Trú uể oải nói: "Chị là cấp trên trực tiếp của em, lấy đại
một lý do nào đó để bù lại tiền thưởng cho em là được, sao phải làm công khai?"
Julia nghe xong bèn gật đầu lia lịa, sau đó lại hỏi một
câu: "Vì sao trợ lý Cảnh phải phủ nhận chứ? Cô ấy thật sự vì quá bận
công việc nên quên sao?"
Sau khi Julia đi ra khỏi phòng, câu hỏi ấy cũng xoay tròn trong đầu Hạ Trú.
Julia là trợ lý của cô, cô gái này bình thường tính tình ra sao cô là người
hiểu rõ nhất, không thể nào làm ra những chuyện lười biếng, thế nên cô
tin Julia. Khi Lục Đông Thâm gọi điện cho cô, anh chỉ nói bảo cô lấy
danh nghĩa khác để sau này bù tiền thưởng cho Julia, nhưng anh không nói rõ trong chuyện này rốt cuộc anh tin ai. Thế nên câu nói ban nãy của cô với Julia cũng chỉ là phỏng đoán.
Việc xử phạt của Lục Đông Thâm trong mắt người ngoài là không một lỗ hổng, là cách xử phạt trực tiếp
nhất và lý trí nhất của người lãnh đạo. Nhưng Hạ Trú cảm thấy, nếu cô
tin rằng Julia là vô tội thì chắc chắn là Cảnh Ninh đang nói dối.
Thật sự như cô ấy nói, vì công việc quá bận sao? Không thể nào, nếu nói Julia thật sự không tìm được cô ấy thì còn hợp lý.
Vậy thì, cô ấy muốn giữ chân Lục Đông Thâm, để mặc cho sự việc tại phủ Thân vương phát triển? Rõ ràng là cũng không thể. Cảnh Ninh thông minh như
vậy, có lẽ sẽ nghĩ được khi cô đợi không được Lục Đông Thâm ở phủ Thân
vương, chắc chắn sẽ nghĩ cách liên lạc, không để sự việc phát triển theo chiều hướng xấu.
Thế nên, làm việc này không có chút lợi ích nào với cô ấy cả, vì sao vẫn cứ làm?
Dĩ nhiên, cô không thể tới thẳng trước mặt Cảnh Ninh để chất vấn, chỉ đành nhịn xuống, mang về tận nhà. Tối nay, Lục Đông Thâm về nhà rất muộn,
anh vừa vào cửa đã có mùi rượu, không cần nói cũng biết anh vừa đi tiếp
khách về.
Nhưng nhìn là biết anh đã uống khá nhiều, sắc mặt còn hơi nhợt nhạt.
Có người uống rượu đỏ bừng mặt, lại có người càng uống càng trắng bệch.
Lục Đông Thâm là kiểu thứ hai. Người uống vào trắng mặt dễ bị tổn thương nội tạng. Thế nên mỗi lần Lục Đông Thâm tiếp khách trở về, Hạ Trú lại
đặc biệt pha cho anh một ít trà hoa thích hợp làm dịu gan. Trước kia cô
khá lo lắng, sợ anh cứ tiếp khách như vậy sẽ quỵ mất. Nhưng về sau thì
cũng yên tâm, Lục Đông Thâm là người uống rượu có điểm dừng, thường chỉ
đến một mức độ nào đó rồi thôi, thậm chí có rất nhiều lúc có thể từ chối là sẽ không uống.
Nhưng giống như tối hôm nay thì đúng là khá hiếm gặp.
Khi Lục Đông Thâm thay xong quần áo ngủ ngồi dựa vào sofa, Hạ Trú cũng đã
bê tách trà hoa đến. Anh cảm ơn một tiếng rồi ngồi thẳng lên uống trà.
Hạ Trú sống chung với anh lâu như vậy rồi, phát hiện anh thật sự là một
người rất chú trọng hình thức, ví dụ như ngồi trên sofa, nếu là cô
thường sẽ ngồi khoanh chân hoặc nằm nghiêng người. Nhưng anh thì không,
anh ngồi có tướng ngồi, đứng có tướng đứng, nhìn từ góc độ nào, từng cử
chỉ của anh cũng rất lịch thiệp, đường hoàng.
Thế nên rất nhiều
lúc, Hạ Trú cảm thán, sống trong nhà giàu quả nhiên khác biệt, từ nhỏ
không biết phải chịu bao nhiêu trận đòn mới rèn giũa được những thói
quen tốt này.
Hạ Trú nói với Lục Đông Thâm nghi vấn mình đã nhịn suốt cả ngày.
Cũng không biết là Lục Đông Thâm mệt thật hay không muốn nhắc đến chuyện
này. Anh đặt tách trà xuống, giơ tay day hai bên thái dương rồi nói:
"Chuyện này cứ tạm như vậy đi, nên phạt cũng đã phạt rồi."
Chuyện nhỏ này đích thực không đáng để anh bận tâm, dù sao cũng chưa gây ra tội lớn.
Hạ Trú cũng biết điều im lặng. Thấy anh quả thực rất khó chịu, cô bèn đỡ
anh nằm xuống, để đầu anh gối lên đùi mùi, rồi day thái dương cho anh.
Lục Đông Thâm nhắm mắt lại, có lẽ đã thoải mái hơn nhiều, đầu mày anh
cũng dãn ra.
"Anh uống với ai mà liều mạng quá vậy?"
Lục
Đông Thâm hưởng thụ sự phục vụ từ những ngón tay cô, cất giọng trầm trầm lười biếng: "Không liều mạng không được, Nhiêu Tôn kéo một số lãnh đạo
trong thành phố tới, uống rượu với họ sao có thể đối phó được?"