Mảnh đất phủ Thân vương đã một lần nữa rầm rộ, náo nhiệt khởi công, đội
công trình ồn ào từ đầu đường tới cuối ngõ. Phủ Thân vương là nơi trọng
điểm được khai thác và bảo vệ, thế nên được quây riêng lại, ngăn cách
với những con đường khác được xây mới.
Khi Hạ Trú tới phủ đệ,
ngoài lối vào nhỏ hẹp có chiếc xe đang đỗ, là xe của Nhiêu Tôn. Cõi lòng cô rất nặng nề, cô ngẩng đầu lên nhìn, bầu trời ban sáng vẫn còn trong
lành bây giờ đã âm u hơn nhiều. Ở tận sâu đường chân trời dường như đang bị mây đen nuốt trọn, tầng tầng lớp lớp đè xuống che chặt ánh sáng.
Xung quanh toàn là vải che các công trình kiến trúc, chỉ có điều logo bên
trên không còn của một mình Hoa Lực. Đây là sản nghiệp chung giữa hai
công ty Skyline và Hoa Lực. Việc phá cũ xây mới là xu thế tất yếu, cho
dù Thai Quốc Cường lê lết cơ thể tàn tới đây thì đã sao?
Những gì phải qua chung quy vẫn sẽ qua, dù có hoài niệm hơn nữa cũng nhọc công vô ích.
Gió thu nổi lên, kéo theo vài phần hương thu ập đến.
Hạ Trú không có thời gian để u sầu buồn bã, cô rảo bước đi vào phủ Thân vương.
Vương phủ vẫn yên ắng như mọi khi.
Dường như cả tiếng nước suối róc rách cũng không còn nghe thấy nữa. Dọc đường đi, trên cành cây cũng không thấy bóng con chim nào. Phía xa là những
tiếng lọc cọc của đội xây dựng, càng làm tôn lên cái trầm mặc bi thương
của vương phủ rộng lớn này.
Hạ Trú hướng thẳng về phía mà Nhiêu
Tôn đã nhắc đến trong điện thoại: Cây cổ thụ đã từng được Ngô Trùng và
Nguyễn Anh khắc lên đôi đồng tâm.
Vừa rẽ vào đình viện, cô đã nhìn thấy bóng dáng Nhiêu Tôn.
Anh đứng trước thân cây, bóng dáng thẳng tắp, ăn mặc có phần chỉnh tề, tuy
rằng vẫn là chiếc sơ mi sáng, nhưng chí ít trên cánh tay vắt một chiếc
áo vest ngoài đậm màu. Người anh cao, vai rộng, che đi một khoảng lớn
khung cảnh trước cây. Tới khi Hạ Trú nghiêng người thay đổi góc nhìn, cô mới thấy rõ.
Thai Quốc Cường ngồi dựa bên thân cây, đầu cúi thấp. Nguyễn Kỳ ngồi bệt dưới đất, không hề nhúc nhích.
Khi Hạ Trú tiến lên, bấy giờ mới nhìn thấy Thai Quốc Cường hai mắt nhắm
nghiền, gục mặt xuống dường như không còn chút sinh khí nào. Nhưng khóe
miệng ông ta vẫn hơi rướn lên, giống như mỉm cười, trong lòng là chiếc
hộp gấm. Trái tim Hạ Trú như đập lỡ môt nhịp. Cô nhìn chiếc hộp gấm đó,
ít nhiều cũng có thể đoán ra bên trong là gì.
Sắc mặt Nhiêu Tôn
rất nặng nề, như bị mây đen bao trùm. Sau khi thấy Hạ Trú đến, anh liếc
nhìn sau lưng cô, thấy không có ai thì nhíu mày: "Lục Đông Thâm đâu? Xảy ra chuyện lớn như vậy sao không thấy anh ta đến?"
Hạ Trú chưa
kịp nói gì, Nguyễn Kỳ nghe thấy tiếng động đã quay đầu lại. Sau khi nhìn thấy cô, cô ấy lục tục bò dậy, lao tới trước mặt Hạ Trú, níu chặt lấy
cánh tay cô: "Cô mau qua xem cho ông ấy đi!"
Ở khoảng cách gần,
Hạ Trú mới thấy rõ sắc mặt Nguyễn Kỳ trắng bệch tới kinh người, giống
như bị ai đó quét lên một lớp hồ vậy, khiến cô bất giác nhơ tới người
giấy lúc trước gọi hồn cho Thương Xuyên. Gấu tay áo của cô thấm máu, là
do Nguyễn Kỳ túm lấy, mà máu trên tay Nguyễn Kỳ... Hạ Trú quay qua nhìn, một tay Thai Quốc Cường nắm chặt chiếc hộp gấm, một tay nắm chặt một
lưỡi dao, hơi hé mở, lòng bàn tay đầy máu.
Cô đi tới trước mặt
Thai Quốc Cường, ngồi xổm xuống, giơ tay kiểm tra hơi thở của ông ta,
sau đó ghé sát lại gần ông ta một chút, tỉ mỉ quan sát một lượt. Chẳng
bao lâu sau, trái tim cô vì đập quá mạnh mà khó chịu thít chặt lại.
Máu thấm lên hộp gấm, Hạ Trú mở nó ra, bên trong chỉ có túi thơm, chính là chiếc túi cô tốn bao công sức mới làm ra được.
Hạ Trú đứng lên, ánh mắt dừng lại trên thân cây.
Ngoài đôi đồng tâm năm xưa khắc lên cây, bây giờ lại có thêm một dòng chữ: Còn sống mãi tương tư, chết như quay trở về.
Từng nét đều dùng rất nhiều sức, nét nào cũng sắc bén. Bấy giờ Hạ Trú mới
hiểu lưỡi dao trong tay Thai Quốc Cường được dùng để làm gì. Có lẽ là
lưỡi dao ông ta tiện tay ăn cắp từ trong bệnh viện. Khi ông ta dùng sức
khắc từng nét chữ lên thân cây, đầu kia của lưỡi dao cũng làm tổn thương bàn tay ông ta. Khắc bao nhiêu chữ thì mất bấy nhiêu máu.
Còn
sống quay trở về, nếu chết mãi tương tư. Nếu may mắn được sống, tôi nhất định sẽ quay trở về bên cạnh bà. Nếu không may chết đi, tôi cũng sẽ
vĩnh viên nhớ đến bà.
Thai Quốc Cường đã sửa ý tứ của câu này và khắc lên cây.
Còn sống mãi tương tư, chết như quay trở về, câu nói sau khi được sửa lại đã thể hiện được toàn bộ tâm tư của Ngô Trùng.
Ở trong phòng bệnh, Ngô Trùng từng nói với Nguyễn Kỳ: Con phải tin bố, bố thật sự đã đi tìm mẹ con, thật sự không biết thì ra bà ấy còn sống...
Còn sống, không thể thực hiện lời hứa trọn đời, tuy rằng năm xưa vì lợi
ích, nhưng cũng đã chịu khổ sở tương tư nửa đời người. Chết, mong có thể tìm được linh hồn bà, để nói một câu: Tôi đến với bà đây.
Nguyễn Kỳ thấy Hạ Trú đứng im không nhúc nhích, bèn sốt sắng tiến lên hỏi cô:
"Vì sao lại dừng tay? Cô hãy cứu ông ấy đi, trước kia cô từng cứu được
ông ấy mà?"
"Tôi không cứu nổi ông ấy." Lòng Hạ Trú rất nặng nề: "Ông ấy đã dùng hết sức lực còn lại của mình và qua đời rồi."
Với tình trạng sức khỏe hiện thời của Ngô Trùng, cho dù là ở trong bệnh
viện theo dõi sát sao liên tục cũng chưa chắc đã sống được lâu, huống hồ ông ta còn vất vả tới tận phủ Thân vương? Ông ta biết rõ một mình rời
khỏi bệnh viện sẽ cực kỳ nguy hiểm, nhưng vẫn đến dưới gốc cây định tình của mình và Nguyễn Anh, nắm chặt túi thơm với mùi hương Nguyễn Anh
thích nhất và qua đời.
Một con người thực sự chết đi, trên người
sẽ không còn mùi hương và mùi cơ thể của người còn sống. Tuy rằng cô
không cứu được ông ta, nhưng cô có thể ngửi thấy rất rõ.
Mùi của người chết.
Đây là thứ mùi mà dù là quá khứ hay hiện tại cô đều rất căm ghét và sợ hãi.
Gương mặt hoảng hốt và bi thương của Nguyễn Kỳ đung đưa trước mặt, bên tai
vẫn văng vẳng âm thanh của Ngô Trùng khi nắm chặt túi thơm trong tay,
kích động nói: Tìm thấy rồi, A Anh, tôi tìm thấy rồi...
Nguyễn Kỳ gần như loạng choạng, Nhiêu Tôn tiến lên kéo cô ấy và nói: "Bố cô đã qua đời rồi, cô bình tĩnh một chút."
Nguyễn Kỳ hất tay Nhiêu Tôn ra, xoay ngược lại nắm chặt tay Hạ Trú, gần như
quỳ xuống bên cạnh cô: "Sao cô có thể không cứu được ông ta? Cô là Hạ
Trú, là Tưởng Lý, là bậc thầy mùi hương, là gia của Thương Lăng. Ở
Thương Lăng có biết bao nhiêu người bị bác sỹ tuyên án tử, cô đều cứu
sống được họ! Hạ Trú, tôi cầu xin cô, cầu xin cô hãy cứu ông ta... Ông
ta không thể chết được, không thể..."
Cuối cùng, cô ấy gần như nấc lên thành tiếng, hai tay vẫn níu chặt cánh tay Hạ Trú, cúi gục đầu xuống.
Nhiêu Tôn không nhìn nổi nữa, muốn kéo Nguyễn Kỳ dậy. Hạ Trú khẽ lắc đầu với
Nhiêu Tôn, Nhiêu Tôn cũng không miễn cưỡng nữa. Hạ Trú nhìn Nguyễn Kỳ
gần như quỳ mọp bên cạnh mìn, trong lòng dâng lên nỗi đau khổng lồ. Cô
không phải toàn năng, cô là bậc thầy mùi hương, là gia của Thương Lăng,
nhưng cô vẫn phải giương mắt nhìn bố mẹ nuôi tắt thở, nhìn Tả Thời gặp
nạn, nhìn vị gia thật sự của Thương Lăng chết trước mặt mình... Cô không cứu được họ, cô không phải thần.
Bây giờ, việc duy nhất cô có
thể làm chính là trở thành chỗ dựa sức mạnh duy nhất của Nguyễn Kỳ, mặc
cho cô ấy khóc lóc, đau đớn.
Ai nói huyết thống không phải thứ kỳ diệu?
Nếu Nguyễn Kỳ không biết Thai Quốc Cường trước mắt chính là Ngô Trùng, thì
giây phút nhìn thấy ông ta tắt thở, cô ấy sẽ thoải mái, sẽ nhẹ gánh.
Nhưng ông ta lại chính là Ngô Trùng, bố đẻ của cô ấy. Cho dù ông ta bỏ
rơi họ, cho dù đến chết cô ấy vẫn không chịu tha thứ cho lỗi lầm trong
quá khứ của ông ta thì chung quy ông ta vẫn là bố của cô ấy, là người
thân duy nhất của cô ấy trên đời này. Sao cô ấy có thể dửng dưng như
không?
Nguyễn Kỳ khóc lóc nói: "Tôi còn chưa tha thứ cho ông ta đâu... Sao ông ta có thể chết chứ? Sao có thể vô trách nhiệm như vậy?"
Hạ Trú nghe xong câu này mà sống mũi cũng cay xè.
Không phải không tha thứ, chỉ là không biết tha thứ rồi sẽ phải đối mặt thế
nào. So với việc nói cô ấy căm hận Ngô Trùng, thà nói rằng cô ấy căm hận tạo hóa trêu ngươi.
Có lúc cô nghĩ số phận của mình quá đỗi bất
hạnh, đứng từ xa nhìn thấy người khác toàn được hạnh phúc. Nhưng trên
đời này liệu được mấy ai có thể thực sự được như ý nguyện? Con người có
bi hoan ly hợp, trăng có lúc tròn lúc khuyết. E là chỉ cần sống trên
đời, ai rồi cũng phải trải qua khổ đau mà thôi.
Nhân lúc Nhiêu
Tôn kéo Nguyễn Kỳ sang một bên an ủi, Hạ Trú đè nén cảm giác bí bách nơi lồng ngực xuống, lại gọi điện thoại cho Lục Đông Thâm, nhưng vẫn không
ai bắt máy. Xem ra họ vẫn đang ở trong phòng họp. Thường khi tổ chức
những buổi họp quan trọng hoặc các buổi họp với Hội đồng quản trị Lục
Môn, sẽ xuất hiện tình trạng tín hiệu chập chờn. Đây là hành vi can
thiệp cố ý, mục đích chính là ngăn ngừa việc tiết lộ các thông tin
thương mại.
Cô gọi cho Cảnh Ninh, Cảnh Ninh vẫn không bắt máy.
Cuối cùng cô gọi cho Julia, đầu kia cũng bận bù đầu. Sau khi nghe thấy Hạ
Trú hỏi, Julia nói: Tổng giám đốc Lục đang họp, tôi đã gọi cho trợ lý
Cảnh rồi, trợ lý Cảnh nói sẽ thông báo cho tổng giám đốc Lục.
Hạ
Trú nghe xong, không biết nên cảm thấy yên tâm hay không yên tâm nữa.
Nếu Cảnh Ninh đã biết thì Lục Đông Thâm có lẽ sẽ biết rất nhanh. Nhưng
vì sao vẫn không gọi được cho anh? Cô lại dặn dò Julia tới phòng họp xem sao, nếu tổng giám đốc Lục vẫn còn ở phòng họp thì bất luận thế nào
cũng phải xông vào.
Julia vừa nghe xong câu này giật mình tới nỗi suýt hồn bay phách tán, sắp khóc tới nơi: "Giám đốc Hạ, chị đang làm
khó em sao? Với vị trí hiện tại của em, hoàn toàn không thể lên được
tầng có phòng họp, gặp được trợ lý Cảnh đã là khá lắm rồi."
Hạ Trú nghiến răng: "Em cứ nói với thư ký rằng, tổng giám đốc phu nhân gặp chuyện, xem người nào dám cản?"
Sau khi kết thúc cuộc điện thoại, trái tim Hạ Trú đập rất dữ dội, cũng rất
hoang mang. Nhiêu Tôn tiến lên hỏi: "Khi nào Lục Đông Thâm tới kịp?"
Hạ Trú ngẫm nghĩ một lúc, đành phải nói thật với anh rằng vẫn chưa liên lạc được với Lục Đông Thâm.
Sắc mặt Nhiêu Tôn rất khó coi, anh hạ thấp giọng nói: "Thai Quốc Cường mất ở phủ Thân vương là chuyện lớn. Mảnh đất này hiện giờ là nơi khai thác
chung của hai công ty. Anh ta phải ra mặt để bàn bạc một chút. Cho dù
anh ta không ra mặt, cũng phải thống nhất lý do với Hoa Lực mới được."
"Anh ấy sẽ đến thôi." Hạ Trú nói chắc chắn, rồi hỏi: "Báo cảnh sát chưa?"
Nhiêu Tôn nói: "Chuyện này bắt buộc phải báo cảnh sát, anh đang lo phía người nhà họ Thai."
Anh vừa dứt lời thì chuông di động đã kêu lên. Anh bắt máy, nghe được câu
đầu, sắc mặt đã hơi cứng lại. Anh bỏ di động xuống, nói với Hạ Trú: "Em
rời khỏi phủ Thân vương trước đã."
Hạ Trú ngước mắt nhìn anh.
"Người nhà họ Thai tìm đến rồi." Nhắc tới Tào Tháo là Tào Tháo có mặt. Nhiêu
Tôn không quá bất ngờ. Họ nghĩ ra được Thai Quốc Cường sẽ tới phủ Thân
vương thì người nhà họ Thai sao lại không nghĩ ra. "Để tránh những phiền phức không đáng có, em tránh mặt đi đã, có tình hình gì anh sẽ lập tức
báo cho em."
Hạ Trú hiểu nỗi lo của Nhiêu Tôn, tuy rằng Thai Quốc Cường chết tự nhiên, nhưng nếu cô dính líu vào chuyện này thì những lời đồn đại bên ngoài sẽ lệch hướng. Cô gật đầu, Nhiêu Tôn bảo cô đi ra
ngoài từ cánh cửa nhỏ khu thi công đằng sau, tránh bắt gặp người nhà họ
Thai.
Cô vừa ra khỏi cửa thì loáng thoáng nghe thấy tiếng nức nở của Thai Tử Tân, trái tim đột ngột thắt lại.
Khi tới đây, Hạ Trú không lái xe. Cô vòng từ phố nhỏ ra đầu đường, giơ tay
bắt một chiếc taxi. Sau khi ngồi vào trong xe, từ xa cô đã nghe thấy
tiếng xe cảnh sát và xe cấp cứu từ xa tới gần, chẳng mấy chốc, nó đã đi
lướt qua chiếc taxi của cô.
Người tài xế thò đầu ra nhìn rồi nói một câu: Trời, chưa biết chừng có án mạng đấy.
Hạ Trú nghe mà giật mình.
Người tài xế lại tự nói chuyện một mình: Ngay phía trước kia là phủ Thân
vương, mảnh đất đó đang thi công, trước kia đã có một người tên Thương
Xuyên chết ở đó, bây giờ mà có công nhân nào thiệt mạng thì đúng là ứng
với lời nguyền quỷ ám rồi.
Hạ Trú đè nén sự bất an, nói một câu: "Bác tài, bác cứ đi đi đã."
"Dạ vâng."
Khi chiếc xe rẽ ra khỏi phạm vi phủ Thân vương, cuối cùng Hạ Trú cũng nhận
được điện thoại của Lục Đông Thâm. Gần như mới kêu nửa hồi chuông cô đã
bắt máy ngay, muốn hỏi anh đang ở đầu, muốn hỏi chuyện này phải giải
quyết thế nào. Tất cả những lời đó đều nghẹn lại trong cổ họng, ngược
lại Lục Đông Thâm lên tiếng trước: "Bé con, anh đang khẩn trương tới phủ Thân vương, nếu em vẫn còn đang ở trong đó thì đi ngay."
Suy nghĩ của anh và Nhiêu Tôn là thống nhất.
Hạ Trú báo cho anh biết mình đã rời khỏi phủ Thân vương rồi.
Lục Đông Thâm nói một tiếng "Tốt", sau đó nói tiếp: "Em cứ tạm về nhà hoặc
tới chỗ nào đó đợi anh, ra khỏi phủ anh sẽ liên lạc với em."
Hạ Trú gật đầu, ý thức được anh không nhìn thấy, cô mới lên tiếng đáp "Được".
Đầu kia ngắt máy, xem ra anh cũng đang rất vội.
Tuy chỉ có vậy nhưng cuối cùng Hạ Trú cũng giống như đã nuốt xuống được
ngụm khí cứ lửng lơ trên cổ họng, ít nhiều có thể an tâm hơn một chút.
Chỉ cần Lục Đông Thâm tới kịp là được. Lỡ như anh chần chừ không tới
được thì nhất định sẽ xuất hiện cả đống phiền phức.
Hạ Trú tựa vào ghế, nhất thời cảm thấy cả người không còn chút sức lực nào, cho dù chỉ giơ cánh tay lên cũng khó khăn.
Tài xế hỏi cô đi đâu, cô nghĩ rất lâu cũng không muốn phải đi đâu, chỉ nói một câu: "Anh cứ lái đi đã."
Chiếc xe tiến thẳng.
Bầu không khí nhộn nhịp của Quốc khánh xuất hiện khắp phố lớn ngõ nhỏ, dù ở bất kỳ đâu cũng có bóng dáng khách du lịch. Tài xế Bắc Kinh nhiệt tình
hiếu khách, thích nhất là trò chuyện với khách khi đang đi xe, nói
chuyện trên trời dưới bể, bất kể chuyện gì. Có lẽ đã coi Hạ Trú là khách du lịch tới Bắc Kinh chơi, người tài xế lên tiếng hỏi cô đã đi được
những đâu rồi, đồng thời giới thiệu cho cô một vài chỗ chơi thú vị.
Hạ Trú đang đầy tâm sự, cũng không đáp lại người tài xế. Anh ta cũng biết
điều im lặng, bật radio lên. Bên trong đang thông báo tình hình giao
thông phía trước, sau đó thi thoảng lại xen ngang việc thông báo chỗ nào có tai nạn giao thông... Cuối họ chuyển sang bật nhạc, là một bản nhạc
du dương, cũng khá xưa cũ rồi.
"Hồng đậu sinh nơi phương Nam
Đã là chuyện rất xa vời
Tương tư có là gì đâu
Đã sớm chẳng còn ai để ý
...
Rất muốn đi thơ của cô nhân
Rất muốn khinh thường thứ gọi là tương tư
Giữ mãi lấy tình yêu sợ người ta chê cười
Còn sợ người nhìn thấu
Xuân lại đến, hồng đậu lại nở
Nhưng đâu còn người có tình đến hái..."*
*Bài "Tương tư" của Mao A Mẫn - Nhạc phim "Hậu Tây du ký".
Hạ Trú nhìn ra ngoài cửa sổ, từng câu từng chữ của bài hát vọng vào tai,
trái tim của cô bỗng càng lúc càng rất khó chịu. Cô đè chặt tay lên
ngực. Câu nói Thai Quốc Cường khắc lên cây không ngừng đung đưa trước
mặt cô, sau đó tiếng khóc của Nguyễn Kỳ: Cô là gia của Thương Lăng mà,
vì sao không cứu sống được ông ấy? Rồi dường như cô lại nhìn thấy Thai
Quốc Cường tay nắm chặt túi hương, vui mừng như một đứa trẻ: A Anh, tôi
tìm thấy rồi...
Cô bảo người tài xế dừng xe.
Người tài xế
quay đầu nhìn cô, bấy giờ mới nhìn thấy vết máu lốm đốm trên cổ tay
trắng của cô. Người ấy giật mình, vội hỏi: "Cô gái, cô bị thương sao?"
Hạ Trú cúi đầu nhìn xuống người, máu đã chuyển sang đỏ sậm, không còn đỏ
tươi nữa, giống như một sinh mạng, tàn lụi cũng đã tàn lụi rồi. Cô lắc
đầu, trả tiền rồi hoang mang bước xuống xe.
Cô chọn một bậc thềm, ngồi xuống.
Trái tim cô tắc nghẹn lại, gần như không thở nổi. Cô không biết mình đang bi thương chuyện gì, chỉ là vô cùng áp lực và nặng nề. Thai Quốc Cường đã
dùng cách thức này để gặp Nguyễn Anh, để bù đắp những sai lầm đã phạm
phải. Thật ra bình thường cô cực kỳ căm hận loại người này, nhưng bây
giờ, cô lại cảm thấy thương cho một đôi tình nhân âm dương cách biệt như vậy hơn.
Xung quanh thi thoảng có người lại qua, lần lượt quay đầu lại nhìn.
Một cô gái phong độ mặc chiếc áo dài trắng, nhưng lại bàng hoàng bất lực
ngồi trên bậc thềm, cổ tay lại có những dấu vết lốm đốm, sắc mặt cô còn
trắng bệch, nhưng vẫn xinh đẹp, tuấn tú khiến người ta chú ý. Sắc trời
sầm xì không chút ánh sáng, rơi vào mắt cô, giống như bi thương chảy
ngược thành sông.