Lục Đông Thâm đã thật sự cho Hạ Trú một liều thuốc an thần.
Theo như thời gian mà anh ưng ý, thật ra cũng không còn mấy
tháng nữa. Việc chuẩn bị cho một hôn lễ tốn rất nhiều sức
lực, khi ngồi viết danh sách khách mời Hạ Trú cũng ngập ngừng rất lâu.
Phương thức kết bạn của cô là kiểu đoạn tuyệt, những người cô quen với danh nghĩa Hạ Trú đều chẳng liên quan
gì đến những người cô quen với danh nghĩa Tưởng Ly, thậm chí
còn không cùng một tầng lớp.
Lục Đông Thâm hiểu sự rầu
rĩ của cô. Anh cười nói: "Muốn mời ai thì mời người đó, hôn
lễ của em, em quyết định."
Nếu đây chỉ là chuyện của
mình cô, cô vốn chẳng cần suy nghĩ, anh em huynh đệ bốn biển là nhà, cô sẽ nóng máu lên gọi hết cả đến. Nhưng đây là hôn lễ
của cô và Lục Đông Thâm, có liên quan tới thể diện nhà họ Lục, nếu thật sự mời một đám bạn bè giang hồ và mấy cô bé từng
bán hoa thì người ngoài sẽ nhìn Lục Đông Thâm thế nào?
Thế nên Hạ Trú hết sức thận trọng trong việc viết danh sách khách mời, chọn lọc đi chọn lọc lại.
Chuyện hôn lễ, Lục Đông Thâm đã báo cho nhà họ Lục. Cô nghe thấy anh
gọi điện qua Mỹ, thái độ vừa thẳng thắn vừa dứt khoát.
Hạ Trú không biết nhà họ Lục có thái độ gì. Trong ấn tượng của cô, ông Lục trước nay vẫn hòa nhã, cộng thêm việc không thấy
Lục Đông Thâm nhăn nhó mặt mày thì đến tám phần nhà họ Lục
không phản đối chuyện hôn nhân này.
Cứ thế, chớp mắt đã tới tháng Chín.
Sáng sớm và tối muộn mát mẻ hơn rất nhiều rồi, nhưng dù không còn bức bối như cái lồng hấp thì ánh nắng mặt trời lúc ban trưa
hắt lên người cũng vẫn bỏng rát, khó chịu.
Cũng may
tiếng ve đã vãn bớt. Khi hoàng hôn ngả bóng về Tây, dưới những tán ngô đồng sẽ có các ông bà lớn tuổi, người thì đánh cờ,
kẻ thì trò chuyện bâng quơ. Còn cả những ông bà đi đón các
cháu nhỏ tan học, trẻ nhỏ chạy phía trước, người già xách
cặp lững thững đuổi theo sau.
Đời sống giản dị tạo nên ngày tháng, ngày ngày trôi qua làm thành cuộc sống.
Trung thu năm nay khá gần Quốc khánh, nhóm những người làm công sở
dự tính sẽ gộp hai ngày nghỉ lễ lại để ra ngoài thoải mái.
Skyline đang gấp rút chuẩn bị những việc cuối cùng cho buổi
họp báo dự án. Còn khách sạn Skyline cũng đang chuẩn bị cho
hai ngày lễ lớn.
Hai ngày lễ gộp vào thành một kỳ nghỉ lớn, Bắc Kinh, Thượng Hải, Quảng Châu và Hồng Kông trở thành
địa điểm du lịch "hot". Nghe nói phòng tổng thống trong Skyline
tại Trung Quốc và Hồng Kông đều đã được đặt trước hết cả.
Cuối cùng, giám đốc bộ phận khách hàng phải đệ đơn lên, xin
được lấy tạm phòng 3601 ra cho khách sử dụng.
Một ngày
trước lễ Trung thu, Skyline và Hoa Lực tổ chức buổi họp báo
kèm bữa tiệc tối công bố dự án tại đại sảnh khách sạn
Skyline. Một đại sảnh vốn cũng không quá chật chội mà chỉ
riêng chỗ đứng cho ký giả đã chiếm quá nửa.
Có mặt tại buổi họp báo là người phụ trách chính của Hoa Lực và
Skyline. Ngoài ra còn có người phụ trách dự án này của Chính
phủ. Cả ba bên đồng thời hoàn thành tiến trình họp báo.
Chưa nói tới việc họ cùng xuất hiện tại một sự kiện, một trong
hai người xuất hiện riêng lẻ cũng đã đủ hút hồn. Dẫu sao thì
địa vị của họ bày ra đó, một người là quý công tử của Lục
môn, một người là Thái tử gia kinh thành.
Việc họ cùng xuất hiện tại đây thể hiện sự tôn trọng dành cho nhau. Cả hai đều mặc áo vest quần Âu đứng đắn.
Lục Đông Thâm thích màu tối, thế nên hôm nay chọn chiếc áo vest màu xanh đậm đi cùng với áo sơ mi đen, vững vàng ổn trọng, cao ráo điển trai, khí thế bức người; Nhiêu Tôn quen dùng những màu dễ phối, hôm nay mặc một chiếc vest xám bạc, áo sơ mi màu hồng
sen rất nổi bật, tôn lên đôi mắt dài như hoa đào nở của anh ấy, cuồng dã và bất kham.
Điểm duy nhất không đẹp là vết
sẹo của Nhiêu Tôn. Nói theo lời của anh ấy thì dưỡng thương
được rồi những chưa lấy lại được gương mặt đẹp nhất. Nhưng nếu không có thuốc cao Hạ Trú pha chế, chắc sẹo còn nhiều hơn
nữa. Trong khoảng thời gian ở bệnh viện, Nhiêu Tôn dù quên ăn
quên uống cũng nhớ phải bôi thuốc thường xuyên, ngày ngày ép
Nguyễn Kỳ phục vụ cho mình.
Tới gần buổi họp báo, Nhiêu Tôn còn cất công gọi điện thoại cho Hạ Trú, hỏi cô bằng giọng nghiêm nghị: Em nói thật cho anh biết đi, vết sẹo trên trán anh
có thể xóa mờ được không?
Có thể, Hạ Trú khẳng định
rất chắc chắn: Nhưng đó không phải là chuyện một tháng, hai
tháng, chí ít phải nửa tháng hoặc một năm.
Nhiêu Tôn tức đến nghiến răng nghiến lợi, nói một câu: Lục Đông Thâm, coi như anh lợi hại.
Thế nên hôm nay khi xuất hiện ở hoạt động này, Nhiêu Tôn đã đặc
biệt để mái lòa xòa xuống trán. Chỉ cần quan sát không kỹ,
ít nhiều vẫn che giấu được sự thật có sẹo trên trán. Bình
thường anh ấy vẫn chải tóc gọn gàng hất lên trên, bây giờ làm
vậy đã bớt đi nhiều khí thế, trông ôn hòa hơn rất nhiều.
Có điều, sau khi hai bên ký kết hợp đồng xong xuôi, có ký giả
không biết điều, hỏi thẳng Nhiêu Tôn: "Tôn thiếu, nghe nói hơn
một tháng trước anh gặp tai nạn, lúc đó đã may mắn có Lục
tổng cứu giúp phải không ạ?"
Lúc đó Nhiêu Tôn ngoài
miệng thì mỉm cười, nhưng trong ánh mắt đã thể hiện thái độ
không vui. Lục Đông Thâm ở bên cạnh không nói gì, chỉ giơ tay day
day thái dương cố nhịn cười.
Đây không phải là những vấn
đề nguyên tắc không được hỏi, thế nên nếu Nhiêu Tôn nói "Không
thể trả lời" thì ra rõ ràng là không có thành ý. Lát sau, anh ấy kiềm chế cảm xúc, hắng giọng: "Chuyện ngoài ý muốn mà
thôi, lúc đó đúng là may mắn có Lục tổng ở đó."
"Vậy thì coi như là tình bạn sống chết có nhau rồi." Một phóng viên khác lại nhiều lời.
Nhiêu Tôn cười gượng gạo: "Đương nhiên."
Đây là chuyện khiến tất cả mọi người xôn xao. Ai cũng biết kể từ khi Lục Đông Thâm tiếp quản Skyline đến nay, Skyline và Hoa Lực
vẫn luôn là quan hệ cạnh tranh. Từ Thương Lăng tới Bắc Kinh, từ
việc khai thác đất đến việc xây trung tâm thương mại rồi đến
nguồn năng lượng quốc tế. Bây giờ quan hệ giữa hai bên lại bỗng nhiên có sự thay đổi, việc này quả thực khiến người ta kỳ
vọng.
Thế nên đã có phóng viên sốt sắng hỏi Lục Đông
Thâm: "Tình hình lúc đó rất nguy hiểm phải không? Lẽ nào khi
ấy anh Lục không suy nghĩ gì ư?"
Trong túi
thơm mà Thai Quốc Cường giữ không có hương liệu. Theo ý của ông
ta, túi hương này khi mua về cũng không có gì bên trong, thế nên
mùi của đến chính loại gấm làm túi. Hạ Trú đã sử dụng cách thứ hai để thử nghiệm vài lần nhưng vẫn không đúng, cho đến
một ngày, một buổi chiều nọ xảy ra một sai sót ngẫu nhiên...