Hạ Trú ngẩn ra giây lát, nhìn chằm chằm chiếc hộp rồi ngước lên hỏi Lục Đông Thâm: “Bên trong là thứ gì vậy?”
Lục Đông Thâm ngồi xuống vị trí đối diện cô: “Em tự mở ra xem đi.”
Hạ Trú nghĩ đi nghĩ lại: “Nhìn từ độ to nhỏ của chiếc hộp này
thì rất có thể bên trong đựng nhẫn. Đương nhiên, bất kỳ ai nhìn thấy cũng sẽ nghĩ tới nhẫn đầu tiên.”
“Vậy Hạ tiểu thư nghĩ đây là gì?”
“Đương nhiên em cũng sẽ nghĩ đây là nhẫn rồi.” Hạ Trú giơ ra một
ngón tay, chọc chọc chiếc hộp nhung gấm: “Nhưng, lỡ như trong
này là một sợi dây chuyền hay một chiếc vòng tay, kiểu như
vậy, há chẳng phải em sẽ rất mất mặt sao?”
Một người
thích tính toán từng bước như Lục Đông Thâm quả thật không đành lòng nhìn bao tâm huyết của mình tan tành đổ bể, anh quyết
định không tiếp tục lãng phí thời gian nữa. Anh cầm lấy nó,
mở ra.
Hạ Trú liếc nhìn thứ bên trong rồi sửng sốt kêu lên.
Đó đích thực là một chiếc nhẫn kim cương.
Chưa nói đến sự tự nhiên, tỉ mỉ trong công nghệ khảm nạm, chỉ
nhìn riêng viên kim cương thôi cũng đủ khiến người ta không thể
rời mắt. Nó tỏa ra một màu hồng nhạt phơn phớt, càng thêm lấp lánh giữa không gian khá tối của nhà hàng. Ánh sáng của kim
cương phản chiếu vào mắt người qua mặt cắt, cực kỳ tinh tế.
Hạ Trú gật đầu lia lịa. Viên kim
cương to thế này ai không thích chứ? Cô lấy chiếc nhẫn ra, nhìn
trái nhìn phải: “Viên kim cương hồng to thế này trên thị trường
không nhiều đâu, giá trị cao lắm.”
“Nhẫn là phải đeo thường xuyên, đeo dần sẽ quen mà.” Lục Đông Thâm
kéo tay cô qua, dỗ dành: “Để anh đeo thử cho em.”
Nhẫn này anh cũng phải mấy không ít ngày để đặt làm, kích cỡ không
khó đo lường. Anh nắm tay cô nhiều cũng biết được đại khái.
Cái quan trọng là viên kim cương, tìm được một viên màu hồng
phấn hoàn hảo như vậy cũng coi như là may mắn.
Anh kéo
tay cô qua, chiếc nhẫn đang trên đà lồng vào ngón áp út thì Hạ Trú bất ngờ cuộn tay lại. Nó mắc ngay vào khớp ngón tay của
cô. Cô nhìn anh, cười gian tà: “Thế này là anh đang định cầu hôn em đúng không?”
Lục Đông Thâm thấy cô không hợp tác bèn nghiến răng: “Kẻ mù cũng nhìn ra được.”
“Người khác cầu hôn luôn có nghi thức, anh thì sao?” Hạ Trú tháo
chiếc nhẫn lủng lẳng trên ngón tay ra, đẩy trả lại anh: “Làm
gì có ai cầu hôn như anh? Chẳng nói năng gì định lừa đeo vào
tay em.”
Lục Đông Thâm từ nhỏ vẫn tự nhận mình là người
có khả năng kiên nhẫn không tệ, nhưng sau khi gặp Hạ Trú, sự tự tin của anh đã bị lung lay, nhất là sau khi nghe cô nói câu này, anh gần như tức hộc máu: “Nha đầu chết tiệt, em có cho anh cơ
hội để cầu hôn không?”
Ban đầu anh đã nghĩ rất công phu.
Chọn ngay một địa điểm cô thích trong địa bàn của mình, bố trí
cẩn thận mọi thứ, rồi tiến hành cầu hôn dưới ánh nến. Anh đã nghĩ chu tất mọi tiết mục. Sợ giờ tan tầm đồng người, thế
nên anh còn bảo anh Từ tới đón cô từ sớm. Thậm chí sợ cô tới
khách sạn hứng lên lại bị trò khác dụ đi mất, anh đã thẳng
thừng xuống tận nơi đón cô.
Lục Đông Thâm rất căng thẳng,
dù sao đây cũng là lần cầu hôn đầu tiên trong cuộc đời. Tuy
rằng trước đó Hạ Trú đã rất có lòng nhắc đến chuyện kết hôn này. Nhưng anh luôn cảm thấy cô vẫn còn là một cô bé, sợ một
ngày nào đó hùng hùng hổ hổ, quay đầu lại đã quên phắt những gì mình nói.
Vì vậy, anh trù bị kỹ càng. Ai ngờ, phản ứng của cô quả nhiên không nằm trong phạm vi kế hoạch của anh.
Hạ Trú chống hai tay lên cằm, làm điệu bộ ngoan ngoãn.
Lục Đông Thâm nhìn cô, thật sự muốn giận mà giận chẳng xong. Anh
khẽ thở dài, bật tay cái “tách”. Chẳng mấy chốc, nhân viên
phục vụ trong nhà hàng đã mang hoa tươi tới. Bó hoa không hề
nhỏ, phải cao bằng nửa người, vẫn có hoa hồng, nhưng không phải chủ đạo, là những loài hoa mùa hè thanh nhã làm dịu tầm
mắt.
“Đẹp đấy chứ.” Hạ Trú khen ngợi, không tầm thường là chỉ có hoa hồng. “Ngoài hoa tươi thì sao?”
Lục Đông Thâm đánh mắt nhìn nhân viên. Người đó gật đầu, vỗ tay một cái.
Không gian trong phòng lại tối thêm một chút, nhưng dần dần có nến
sáng lên. Trong đây có mùi thơm, không quá nồng, mà thoang
thoảng. Còn có cả những ngọn đèn led xanh dưới sàn, rực rỡ
như cả bầu trời sao, thoạt nhìn như đang đứng giữa cả vũ trụ.
Tiếng đàn vĩ cầm réo rắt du dương, tông điệu rất phù hợp, không ầm
ĩ, không nổi bật, chỉ làm nền cho tình cảm của đôi trai gái.
Cảnh đêm, ánh nến, ánh lửa, tiếng nhạc hoàn hảo, mùi hoa dịu
dàng, đối diện lại là một người đàn ông điển trai với chiếc
nhẫn đã được chuẩn bị sẵn. Tất cả đều là một cảnh tượng
cầu hôn mà Hạ Trú nghe xong cũng cảm thấy mềm lòng. Nhưng nếu
là nhân vật chính thì chưa chắc. Có một cảm giác khác lại
nảy nở trong lòng, sau đó nhanh chóng lan ra khắp cơ thể.
Cảm giác này gọi là cảm động.
Còn cả một sự kỳ vọng vào tương lai.
Cô đè nén cảm giác ấy xuống, hắng giọng: “Thế nên, trong kế
hoạch của anh, trình tự chính xác phải là hoa tươi, nến, sau
đó mới là nhẫn cầu hôn?”
Hạ Trú chống tay lên trán, buông một tiếng thở dài sâu sắc. Tất cả đều do cô.
“Lục Đông Thâm, hay là để em tiết kiệm cho anh một bữa cơm. Tuy đây
là địa bàn của anh, nhưng bao cả nhà hàng lãng phí tiền bạc
lắm.”
Lục Đông Thâm kéo tay cô qua cọ nhẹ, ngữ khí có
phần nghiêm túc hơn: “Ở Thương Lăng, hôm nay là sinh nhật em. Tuy
đây không phải là ngày sinh trên giấy tờ của em, nhưng anh vẫn
muốn cầu hôn với em vào ngày này, không muốn đợi thêm nữa.”
Ngày 15 tháng 7.
Lúc trước Đàm Diệu Minh hỏi cô sinh nhật cô là ngày nào, cô đã nghĩ rất lâu mới nói: 15 tháng 7.
Bởi vì đây là ngày cô hồi sinh.
Sinh nhật đối với cô mà nói không đủ thân thiết, vì cô chưa bao giờ biết mình thật sự chào đời vào ngày nào, nhưng cô cũng có
những ngày sinh nhật tuyệt đẹp do bố mẹ nuôi mang lại.
Cô không ngờ Lục Đông Thâm lại chọn ngày này để cầu hôn. Từ nay
về sau, ngày 15 tháng 7 lại càng trở nên có ý nghĩa hơn với
cô.
“Em… thật ra không nghĩ anh sẽ làm vậy.” Không kích
động là giả. Hạ Trú còn nghe được cả tiếng trái tim mình nở
hoa. Niềm kích động này vượt qua tất cả, khiến cô hơi lắp bắp. Cô biết anh đã hứa, nhưng không ngờ ngày nay đến nhanh như vậy.
Ý nguyện muốn trở thành chồng của cô cũng giống như khi anh muốn làm bạn trai của cô vậy, vừa thẳng thắn vừa tự nhiên, khiến
cô bất ngờ và xúc động.
“Chẳng phải chúng ta đã hứa
rồi sao? Sau khi chuyện của Thương Xuyên kết thúc, chúng ta sẽ
kết hôn.” Lục Đông Thâm thấp thỏm, không biết bây giờ cô nghĩ
gì, có phải sau khi trải qua lần mâu thuẫn trước, cô đã thay
đổi suy nghĩ?