Trên thương trường, không có ai là bạn bè mãi mãi, cũng không có ai
là kẻ thù mãi mãi. Thân hay sơ nói trắng ra đều do lợi ích quyết định.
Việc Nhiêu Tôn tìm tới tận phòng thực nghiệm mùi hương ở tận ngoại ô quả thực khiến Hạ Trú cảm thấy bất ngờ.
Vào trong sân, anh ấy xuống xe.
Hạ Trú đứng khoanh hai tay trước ngực, đứng trước chiếc xe, nghiêng đầu
ngó thấy cô gái bên trong, bèn hỏi Nhiêu Tôn: “Thế này là ý gì?”
Nhiêu Tôn thản nhiên đáp: “Sợ cô ta chạy mất.”
“Có cần thiết phải thế không?” Hạ Trú thật lòng cảm thấy Nhiêu Tôn biến thái.
Nhiêu Tôn từ tốn nói một câu: “Người em đã giao cho anh, anh phải trông chừng cẩn thận mới được.” Anh ấy hất hàm về phía trong: “Lục Đông Thâm có ở
đây không?”
Hạ Trú bất ngờ. Chuyện gì đây? Anh ấy cất công đến đây là để tìm Lục Đông Thâm sao?
Nhiêu Tôn bỏ qua nét mặt sửng sốt của cô, nhìn quanh một lượt rồi cười khẩy,
chép miệng mấy tiếng: “Vì muốn theo đuổi được em, anh ta đúng là đã dốc
hết vốn liếng đấy nhỉ.” Dứt lời, anh ấy đi thẳng vào trong.
Hạ Trú chẳng hiểu chuyện gì.
Rất lấu sau, cô mới thơ thẩn đi ra trước mũi xe, gõ gõ lên ô cửa hạ xuống
một nửa, nói với người ngồi trong: “Có muốn xuống xe hít thở không khí
chút không?”
Nguyễn Kỳ ngồi ở ghế sau, không quay đầu ra nhìn Hạ Trú, chỉ giơ cổ tay lên cho cô nhìn.
Một đầu còng tay giữ chặt tay cô ấy, đầu kia bấm vào một chiếc khóa vàng, chiếc khóa vàng được nối liền với ghế xe.
Hạ Trú nhìn thấy khuôn mặt Nguyễn Kỳ qua nửa ô kính, trông cô ấy có vẻ hờ
hững, sắc mặt cũng không tốt lắm. Nhớ tới thân phận thật sự của Thai
Quốc Cường, cô nghĩ, chuyện này có lẽ cũng là một đả kích không nhỏ với
Nguyễn Kỳ.
“Chuyện mở còng tay không làm khó được cô chứ hả?” Hạ Trú nói.
Nguyễn Kỳ quay đầu nhìn Hạ Trú: “Bản lĩnh này tôi chưa học được.”
Chìa khóa chắc chắn nằm trên người Nhiêu Tôn, anh ấy đến tận đây tìm Lục
Đông Thâm nhất định không phải vì chuyện nhỏ, thế nên Hạ Trú cũng không
định vào trong quấy rầy. Cô ngẫm nghĩ, bắt đầu tìm kiếm xung quanh.
Nguyễn Kỳ cũng không sốt ruột, chống cằm tựa vào mép cửa sổ, nhìn Hạ Trú tay chắp sau lưng, đi qua đi lại.
Chẳng bao lâu sau, Hạ Trú đã tìm được một sợi dây thép. Nguyễn Kỳ thấy vậy, bày tỏ nét mặt hoài nghi.
Xe không khóa cửa, Hạ Trú kéo cửa ra. Nguyễn Kỳ tự động dịch vào bên trong một chút để Hạ Trú chui vào, đút sợi dây thép mảnh vào trong mắt khóa,
từ từ cạy mở. Nguyễn Kỳ không thúc giục, cũng có thể vì mở được hay
không đối với cô ta hoàn toàn không quan trọng. Cô ta lên tiếng: “Mấy
trò đầu trộm đuôi cướp này mà cô cũng biết à?”
Hạ Trú ướm thử từng chút một: “Tôi dựa vào mấy trò đầu trộm đuôi cướp này mới lên được chức gia của Thương Lăng.”
Có được bản lĩnh này vẫn phải cảm ơn Tưởng Tiểu Thiên. Khi cô ở Thương
Lăng, gần như tần suất mất chìa khóa là nửa tháng một lần. Ban đầu cô
còn cất công đi tìm thợ khóa, sau này tìm nhiều thấy phiền phức, Tưởng
Tiểu Thiên thì học được kỹ năng mở khóc. Lâu dần, cô cũng học được mấy
trò vặt này từ nó.
Rồi cô cũng phải cảm ơn hết lời vì từ khi trở về Bắc Kinh đều dùng mật khẩu vân tay.
Chẳng mấy chốc, từ chiếc còng tay đã vang lên một tiếng “cạch”.
Tay phải của Nguyễn Kỳ được giải thoát, cô ấy lấy tay trái xoa cổ tay phải
đau nhức rồi nói: “Trước kia là chim hạc bay trên trời cao, bây giờ lại
làm con công bị người ta nhốt nuôi trong lồng, Gia của Thương Lăng thật
dễ thỏa mãn.”
Hạ Trú xuống xe, bẻ cong sợi dây thép mảnh trong
tay rồi quăng đại đi: “Chỉ cần gia này thích trời cao mây trắng tôi cũng bay được mà lồng vàng lồng bạc tôi cũng sống được.”
Nguyễn Kỳ bĩu môi. Xuống xe rồi, cô ấy uể oải vươn vai khởi động gân cốt rồi hỏi: “Có thuốc lá không?”
***
Trong nhà lại là một cảnh tượng khác.
Không hằm hè đối nghịch, nhưng cũng tuyệt đối không hòa thuận.
Đối thủ cạnh tranh tới tìm mình ngoài giờ làm việc, Lục Đông Thâm cũng làm trọn phép lịch sự của một chủ nhà.
Hạ Trú không có thói quen uống trà, loại trà duy nhất cô uống nhiều là
hồng trà. Nhưng sau khi thời tiết Bắc Kinh chuyển mát, cô cũng dựng một
lò than bạch hương, nấu một bình trà để tiêu khiển thời gian. Bây giờ là mùa hè, loại trà nhiều nhất chính là trà bách hoa.
Lục Đông Thâm không có kiên nhẫn ngồi đun trà như Hạ Trú, nhất là khi đối mặt với
Nhiêu Tôn. Anh nắm một vốc trà, ném cả vào trong bát, đun sôi rồi thì
rót ra cốc cho Nhiêu Tôn, coi như cũng trọn đạo tiếp khách.
Nhiêu Tôn tới đây cũng không phải vì xin ngụm trà, anh ấy ngồi xuống ghế:
“Lục tổng trước nay vẫn quen làm chim sẻ, sao lần này lại để người khác
làm chim sẻ rồi?”
Câu nói này tuy không rõ ràng nhưng Lục Đông
Thâm hiểu rõ ý tứ của Nhiêu Tôn. Việc Giang nam xuân độc lập phát triển
đối với Skyline quả thực là thất sách, việc này cũng khiến dã tâm của
Lục Khởi Bạch dần dần lộ diện. Ngón tay anh miết đi trên mép tách trà,
xoay nhẹ rồi nói: “Làm ăn là như vậy, sông có khúc, người có lúc, ai dám nói chắc chắn chứ.”
“Nói cách khác, phong thủy thay đổi luân
lưu.” Nhiêu Tôn không có hứng thú với trà. Anh ấy vân vê bông hoa khô
trong chiếc bát sứ lưu ly, dựa người ra sau sofa: “Giang nam xuân bị
loại ra ngoài nhưng lại dành được về quyền khai thác Trường Hồ, còn cả
miếng bánh ngon Bất động sản Hằng Đại nữa, Lục tổng cũng coi như trong
họa có phúc rồi.”
Lục Đông Thâm từ tốn uống trà, thản nhiên mỉm
cười: “Tôn thiếu đêm hôm tới đây tìm tôi, không phải chỉ đơn thuần muốn
chúc mừng chứ?”
Đương nhiên Nhiêu Tôn sẽ không chúc mừng Lục Đông Thâm, từ từ bóp nát cánh hoa khô: “Bây giờ Trường Thịnh đang rối ren,
đối thủ còn lại tại Trung Quốc của Hoa Lực chỉ còn Skyline. Đây là sự
thật mà ai tinh mắt đều có thể nhận ra, nhưng càng như vậy sẽ càng có
thể bị người ta lợi dụng. Đằng sau Skyline là một Lục Môn luôn nhìn
chòng chọc, nhưng Lục Môn không phải là nơi một câu của Lục Đông Thâm là có thể quyết định tất cả.”
“Thế nên, lần này Tôn thiếu tới là muốn hợp tác.” Lục Đông Thâm nói thẳng vào vấn đề.
Nhiêu Tôn cũng không vòng vo: “Sau cuộc chiến nguồn năng lượng với Lục Môn
tại nước ngoài, Hoa Lực bị đóng băng không ít vốn. Skyline tuy đã có
được Trường Hồ và Hằng Đại nhưng cần vận hành tiếp cũng cần một số vốn
không hề nhỏ. Nói trắng ra, dự án phủ Thân vương đó dù là Hoa Lực hay
Skyline hiện tại đều không thể nuốt trôi một mình. Dự án của Chính phủ
không thể vứt đi, nếu không sẽ ảnh hưởng tới danh dự công ty, chi bằng
cả hai công ty cùng nhau khai thác, hợp tác cùng phát triển.”
Lục Đông Thâm không bất ngờ trước quyết định của Nhiêu Tôn, chỉ mỉm cười:
“Câu này được Tôn thiếu nói ra, quả thực không dễ dàng.”
“Trên
thương trường, không có ai là bạn bè mãi mãi, cũng không có ai là kẻ thù mãi mãi. Thân hay sơ nói trắng ra đều do lợi ích quyết định.” Nhiêu Tôn vẫn đang vân vê bông hoa khô, lòng bàn tay rơi đầy bột mịn: “Chính
quyền thành phố rất để tâm tới sự phát triển của dự án phủ Thân vương,
không thể vì chuyện của Thương Xuyên mà đình trệ. Nếu hai công ty chúng
ta tiếp tục cắn lẫn nhau, thì cuối cùng ai là người được lợi, Lục tổng
biết quá rõ. Khi Trường Thịnh chưa loạn, cục diện ba bên kìm hãm lẫn
nhau là tương đối ổn định. Bây giờ Trường Thịnh không lo nổi cho mình,
chắc chắn sẽ có kẻ nhòm ngó miếng thịt rơi ra.”
Lục Đông Thâm
ngước mắt nhìn anh ấy: “Vụ án Thương Xuyên rơi xuống từ đài cao khiến
Skyline đánh mất uy tín trước mặt Chính phủ, muốn được tham gia lại chưa chắc đã dễ dàng.”
Nhiêu Tôn phì cười: “Lục tổng xưa nay tính
toán từng bước, một cục diện dù có thảm hại rơi vào tay anh cũng sẽ
không quá thiệt. Chuyện tôi tìm tới đây đâu phải Lục tổng không nghĩ ra
được? Nếu đã đoán trúng tôi tới tìm anh vì dự án phủ Thân vương, thì dĩ
nhiên cũng nghĩ được tôi có bản lĩnh đá Skyline khỏi cuộc chơi thì cũng
có bản lĩnh kéo Skyline quay trở lại.”
Lục Đông Thâm đặt tách trà xuống: “Được hợp tác với Tôn thiếu là niềm vinh hạnh.”
Nhiêu Tôn vứt chỗ hoa trong tay vào thùng rác: “Lục tổng khiêm tốn rồi.”
Lục Đông Thâm đứng dậy, giơ tay ra: “Hợp tác vui vẻ.”