Con người sống trên đời, hô phong hoán vũ, thành công phát đạt như
Thai Quốc Cường cuối cùng vẫn vì danh dự, vì lợi ích phải nhẫn nhịn nuốt xuống tất cả…
Mỗi lần tới đây Hạ Trú đều ăn vận rất thoải
mái, cho dù có thành viên của tổ nhóm tới đây lấy mẫu mùi hương, cô cũng không để ý mấy chuyện vặt vãnh này. Hôm nay cả trăng và sao đều đẹp.
Hoa nở đầy vườn, hương trà êm dịu. Là loại trà bách hoa mà cô tiện tay
làm, nguyên liệu đều từ khu vườn này mà ra.
Tối nay cô mặc một bộ quần áo rộng rãi màu vàng nâu, sạch sẽ gọn gàng, mái tóc cũng được búi
đơn giản. Cô đón lấy chiếc cặp công vụ của Lục Đông Thâm, để sang một
bên rồi nói đường hoàng không hề ngượng: “Thế nên, lấy vợ phải lấy người như em.” Buột miệng xong, cô bỗng nhiên cảm thấy có chút không hợp lý,
nghe cứ như chỉ muốn lấy anh ngay vậy.
Nhưng ở bên kia, Lục Đông Thâm đã cười khẽ, trả lời: “Đương nhiên.”
Vành tai Hạ Trú nóng rực lên, trong lòng dấy lên cảm giác ngọt ngào, cô hắng giọng hỏi: “Sao anh lại qua đây?”
Lục Đông Thâm cẩn thận rửa tay thật sạch, rồi ngồi xuống ghế, đón lấy tách
trà bách hoa của Hạ Trú. Vừa uống một ngụm, hương thơm đã lan tỏa trong
khoang miệng, vừa khiến tinh thần thoải mái lại không chứa chất Tê-in.
“Em đã đến gặp Thai Quốc Cường?”
“Đúng vậy, lúc chiều nay. Ông ta nhờ em giúp đỡ pha chế ra một loài mùi.” Hạ Trú không giấu giếm anh.
Trong điện thoại, Thai Quốc Cường hẹn giờ gặp mặt vào buổi chiều. Ông ta
không giống như vừa từ bệnh viện đi ra, mùi nước khử trùng trên người đã nhạt đi không ít. Thai Quốc Cường cũng nhìn ra sự ngập ngừng của cô,
nên nói với cô rằng ông ta vừa đến trại tạm giam Hạ Trú nhớ tới cuộc
điện thoại lúc trước của Cảnh Ninh, nghĩ bụng động thái của Thai Quốc
Cường cũng thật nhanh.
Thai Quốc Cường không nhắc chữ nào đến Hà
Tư Nghi. Ông ta biết Hạ Trú quan tâm nhất tới chuyện của Thương Xuyên,
nên thanh minh ông ta chưa hỏi rõ ràng chuyện này từ Hà Tư Nghi, cuối
cùng ông ta đi thẳng vào vấn đề chính, nói ra mục đích của mình.
“Trông ông ta không tốt chút nào, thậm chí em còn có thể ngửi thấy mùi chết
chóc từ ông ta.” Hạ Trú bê đĩa hoa quả ướp mật ong lên, khi cô cúi
xuống, mái tóc cũng hơi rũ ra, cô hơi phiền phức túm nó hất lên trên:
“Mùa hè để tóc dài là phiền phức nhất, thật muốn cắt đi cho rồi.”
Cô rất ít khi bực dọc như vậy. Lục Đông Thâm nhìn người nhìn nội tâm, cộng thêm việc đã ở bên cô một thời gian dài anh dĩ nhiên cũng hiểu cô. Anh
kéo cô ngồi xuống bên cạnh, tháo mái tóc bị túm rối bời ra, khẽ nói:
“Cắt gì chứ, để dài đẹp mà, nữ tính trẻ trung.”
Anh đặt mái tóc
dài của cô trong tay mình, lấy ngón tay gầy của mình làm lược, kiên nhẫn chải từng tý một: “Pha chế mùi hương là sở trường của em. Cho dù mùi
hương mà Thai Quốc Cường cần có khó khăn đến mức nào, thì chỉ cần nó tồn tại, sẽ có cách thôi.”
Hạ Trú nửa ngồi nửa dựa vào anh. Ngón tay anh dịu dàng, mái tóc cô dần mượt mà hơn, cơn bực dọc cũng từ từ tan
biến. Cô thở dài: “Sớm biết nhọc công như vậy em đã từ chối giúp đỡ
rồi.”
“Em thật chẳng hiểu bản thân mình gì cả.” Lục Đông Thâm từ
tốn nói: “Càng là loại mùi có tính thách thức em sẽ càng nhận. Đêm hôm
không về nhà mà lao thẳng tới đây, xem ra em đã quyết tâm phải giải
quyết được vấn đề rồi.”
“Nhiệt độ ở đây thấp hơn trong thành phố
mấy độ, dĩ nhiên đến đây em thoải mái nhất.” Hạ Trú co gập chân lên ôm
đầu gối, thoải mái nheo hai mắt lại: “Những nơi yên tĩnh hơn thành phố
thích hợp để suy nghĩ.”
Thật ra Lục Đông Thâm không thích đến đây cho lắm. Tuy rằng lúc trước xây dựng phòng thực nghiệm này cũng là vì
muốn cô được tự tại. Nhưng có thể nhận ra cô quá thích khoảng thời gian ở đây, yên tĩnh thoải mái, mỗi lần qua đây cô đều không muốn trở về thành phố. Điều này khiến anh có phần lo lắng. Anh sợ cô sẽ chán ghét đô thị, chán ghét những ngày tháng ở bên cạnh anh.
Nhưng sau lần cãi vã
hôm trước, Lục Đông Thâm đã lệnh cho bản thân phải nhìn nhận vấn đề này
một cách lý trí. Chí ít, sau khi cô nói những lời này, anh sẽ không phản bác lại như mọi lần rằng: Em thuộc về anh, không thuộc về núi rừng
hoang dã.
Anh vuốt phẳng lại lọn tóc cuối cùng rồi lẩm bẩm: “Thích thì cứ ở lại đây, đây vốn cũng là địa bàn của em mà.”
Hạ Trú xoay người lại, bỗng dưng dính chặt vào người anh, ôm hông anh: “Em có thể lấy danh nghĩa công việc để ở lỳ đây hằng ngày. Nhưng anh phải
tới công ty chứ. Từ đây về Skyline xa như vậy, mệt chết được, thế nên để tiện cho anh, em đành từ bỏ.”
Lục Đông Thâm nghe được câu ấy cảm thấy rất ấm lòng, thấy cô dựa dẫm vào mình anh càng vui hơn. Anh xoa
đầu cô: “Tối nay anh ở lại đây với em, nhưng ngày mai chúng ta phải xuất phát sớm, em không được ngủ nướng đâu đấy.”
“Đương nhiên.” Hạ Trú mừng rỡ.
“Buộc tóc kiểu gì đây? Anh không biết.” Lục Đông Thâm đưa dây chun cho cô.
Hạ Trú nép vào lòng anh, lười cử động: “Tùy anh, dù sao ở đây cũng chẳng có ai, buộc xấu hay đẹp đều chỉ có anh ngắm.”
Lục Đông Thâm dở khóc dở cười. Ngẫm nghĩ một chút bèn giải quyết theo kiểu
đuôi ngựa đơn giản nhất cô thường buộc, trông vô cùng vụng về. Nhưng anh vừa quấn chun vào, đuôi ngựa được vuốt chỉnh tề đã xiên xẹo. Cuối cùng
Hạ Trú ngẩng đầu lên, khiến đuôi ngựa chổng ngược lên đầu như đâm thẳng
lên trời.
Lục Đông Thâm không nhìn nổi: “Để anh thử lại.”
Hạ Trú xoa xoa đầu, không cần soi gương cũng đoán ra dáng vẻ đại khái, cô
cũng không tính toán: “Thôi không sao, buộc lên là được.”
Lục Đông Thâm thở dài, cảm thấy mái tóc của cô như một báu vật bị anh tàn phá.
“Kỳ lạ thật.” Hạ Trú cầm miếng hoa quả ướp mật ong rồi ngồi xếp bằng trên
ghế: “Dù là Thương Xuyên hay Thai Quốc Cường, Hà Tư Nghi đều không có
bản lĩnh dùng mùi hương để đạt được mục đích. Cho dù chúng ta biết rõ
người tối đó xuất hiện trong phủ Thân vương là Thai Quốc Cường, thì anh
ta cũng không phải là cao thủ mùi hương. Người đáng ngờ nhất chính là Vệ Bạc Tôn, đây là chuyện chúng ta đều có thể nghĩ đến, Thai Quốc Cường
không thể nào không nghĩ đến, vì sao vẫn giữ Vệ Bạc Tôn ở lại Trường
Thịnh?”
Nói xong câu này, cô nghĩ rằng Lục Đông Thâm cũng sẽ nghi vấn, ai ngờ anh bình tĩnh đáp: “Vì con trai ông ta, vì Trường Thịnh.”
Hạ Trú nhướng mày, tỏ ý không hiểu.
“Vệ Bạc Tôn không những là nhà phân tích hương của Trường Thịnh, còn là Hội trưởng Hội văn thuật. Nếu thật sự bị vạch trần anh ta có liên quan đến
cái chết của Thương Xuyên và việc từ từ hạ độc Thai Quốc Cường thì có
nghĩa là gì?”
Hạ Trú ngậm một miếng hoa quả, nhìn vào mắt Lục
Đông Thâm. Nghĩa là gì? Cô tỉ mỉ suy ngẫm: “Ý của anh là Vệ Bạc Tôn đã
bị Thai Nghiệp Dương và Hà Tư Nghi mua chuộc?”
“Đây chỉ là suy
đoán bước đầu.” Lục Đông Thâm nói: “Hà Tư Nghi không có một chút quyền
lực gì trong Trường Thịnh. Con trưởng Thai Nghiệp Dương lại không được
cưng chiều như Thai Nghiệp Phàm, Vệ Bạc Tôn vì sao phải giúp họ? Bây giờ sự việc bại lộ, Hà Tư Nghi nhận hết về mình, sống chết không khai ra Vệ Bạc Tôn. Đương nhiên, đây là chúng ta đang giả sử người đứng sau lưng
bà ta là Vệ Bạc Tôn. Vì sao bà ta phải làm vậy? Nếu Thai Quốc Cường thật sự điều tra rõ ràng, e rằng cuối cùng sẽ ra hẳn cả đám bùn. Ví dụ như
việc quân sư sau lưng Thai Nghiệp Dương chính là Vệ Bạc Tôn, hoặc ví dụ
như thật ra Hà Tư Nghi và Vệ Bạc Tôn chung chạ với nhau.”
Hạ Trú sửng sốt.
Nghĩ thật kỹ, có lẽ lời Lục Đông Thâm nói là gần với chân tướng nhất.
Vệ Bạc Tôn đã có quyền cao chức trọng ở Trường Thịnh, trong hiệp hội không ai có thể uy hiếp vị trí của anh ta. Về lý mà nói, anh ta chẳng có lý
do gì để hại Thai Quốc Cường. Điều khiến anh ta suy nghĩ lệch lạc, e
rằng chỉ có phụ nữ thôi. Thai Quốc Cường và Hà Tư Nghi bằng mặt nhưng
không bằng lòng, Vệ Bạc Tôn lại là một nhân tài, Hà Tư Nghi không chịu
được cô đơn cũng là chuyện bình thường.
Nghĩ đến việc chất độc
thấm dần của Thai Quốc Cường chính là từ bộ sản phẩm dưỡng da Hà Tư Nghi sử dụng. Một thứ riêng tư như vậy lại qua tay Vệ Bạc Tôn, có thể thấy
quan hệ giữa họ đã cực kỳ đặc biệt.
“Nếu Thai Quốc Cường vẫn còn
tâm sức thì tiền đồ của Vệ Bạc Tôn như nến trước gió. Nhưng bây giờ ông
ta cũng chính là ngọn nến chuẩn bị lụi tàn, nếu cứ bám riết Vệ Bạc Tôn
không buông thì tin xấu cuối cùng sẽ làm ảnh hưởng tới danh dự của
Trường Thịnh. Ông ta đã không còn thời gian để dẹp loạn nữa rồi.” Lục
Đông Thâm thở dài: “Thai Nghiệp Dương nói đi nói lại vẫn là con trai ông ta, có bất hiếu thế nào ông ta vẫn phải nể tình. Huống hồ, ông ta ít
nhất phải giữ lại một Trường Thịnh hoàn chỉnh cho Thai Nghiệp Phàm. Thế
nên, vì đứa con trai thứ hai của mình ông ta cũng không thể hành động
khinh xuất. Đương nhiên, Vệ Bạc Tôn không thể thuận buồm xuôi gió như
thế. Với tâm tư của Thai Quốc Cường, chắc chắn sẽ không để anh ta sống
tử tế.”
Hạ Trú bỗng nhiên nhớ tới yêu cầu mà Lục Đông Thâm đưa ra với Thai Quốc Cường trong phòng bệnh hôm đó. Thì ra có rất nhiều
chuyện, Lục Đông Thâm đã nhìn thấu, chỉ là cách thức khác với người
thường. Anh là thương nhân, dĩ nhiên phải lợi dụng triệt để mọi cơ hội
có thể để giành về lợi ích lớn nhất.
Con người sống trên đời, hô
phong hoán vũ, thành công phát đạt như Thai Quốc Cường cuối cùng vẫn vì
danh dự, vì lợi ích phải nhẫn nhịn nuốt xuống tất cả, quả thực khiến
người ta sụt sùi…