Chỉ là trong một khoảnh khắc, cô bỗng có phần thương cảm cho Thai Tử Tân mà thôi.
Hạ Trú đứng ngoài phòng bệnh, nghe đến run rẩy cả người. Khi cô quay đầu
lại cũng nhìn thấy Thai Tử Tân, không còn vẻ kiên cường của một người
phụ nữ hiện đại, tài ba. Giờ cô ấy như một con gà rù dựa vào bức tường
đối diện, sắc mặt trắng nhợt, bả vai không ngừng run lên.
Hạ Trú
đang nghĩ, đổi lại là cô rơi vào tình cảnh của Thai Tử Tân, cô cũng sẽ
cảm thấy trời long đất lở. Mà cô tin rằng, Lục Đông Thâm nói được những
lời này, chắc chắn đã trải qua quá trình điều tra rõ ràng chân tướng.
Lúc trước cô từng tìm kiếm hình ảnh của Ngô Trùng trên mạng. Có lẽ vì đã
quá xa xôi và cũng vì sự nghiệp diễn viên quá ngắn ngủi nên các hình ảnh để lại đều mờ nhạt. Ngay cả bộ phim Phù Sinh vang bóng một thời thì
chất lượng ảnh cũng rất tệ hại. Vóc dáng và diện mạo của một con người
sẽ thay đổi dần theo năm tháng, béo lên hoặc gầy đi, thậm chí còn chịu
ảnh hưởng của môi trường sống, dù ít dù nhiều cũng sẽ thoát ly hình bóng trước kia. Nhất là Ngô Trùng của hiện tại, với hình tượng một doanh
nhân tiếng tăm lẫy lùng, cho dù là nét mặt còn những đường nét của quá
khứ thì không ai có thể liên hệ ông ta với một tiểu sinh nổi tiếng năm
xưa.
Thai Quốc Cường thật sự, không ai biết ông ấy là ai, thế nên càng tiện cho Ngô Trùng tiến hành tráo đổi thân phận.
Chiêu này quả thật quá tàn nhẫn và tuyệt tình. Một là có thể lấy Hà Tư Nghi
với một thân phận hoàn toàn mới, trở thành cậu con rể quý của nhà họ Hà; Hai là có thể hoàn toàn bóp chết khả năng Nguyễn Anh tìm tới tận nơi.
Còn nhà họ Thai lại sống ở một nơi quá hẻo lánh xa xôi, việc con trai đi làm ăn xa mưu sinh cũng không phải chuyện lạ. Ngô Trùng hoàn toàn có
thể lấy danh nghĩa của Thai Quốc Cường để an ủi nhà họ cho tới khi họ
mất.
Ban nãy Lục Đông Thâm có nhắc đến một ngôi mộ lẻ loi. Nếu cô đoán không nhầm, thì ngôi mộ không bia đó có lẽ là nơi chôn cất Thai
Quốc Cường thực sự.
Ngô Trùng, tráo đổi thân phận, thay đổi cuộc
đời. Người ta thường nói đại trương phu đi không đổi tên, ngồi không đổi họ. Nhưng đối diện với cám dỗ, Ngô Trùng cứ thế đổi cả họ lẫn tên. Con
rể nhà họ Hà, người sáng lập tập đoàn Trường Thịnh, Chủ tịch của một
công ty trên sàn giao dịch… Những danh hiệu rực sáng và vẻ vang, phải
chăng ông ta đã quên mất mình là Ngô Trùng?
Ngô Trùng ở trong
phòng bệnh đã nằm liệt trên đầu giường từ lâu, nhưng ánh mắt nhìn Lục
Đông Thâm chằm chằm vẫn còn một thứ gì cố chấp. Ông ta không phản bác
bất kỳ điều gì anh nói, rất lâu sau mới lẩm bẩm: “Thế nên, cô gái suýt
chút nữa thít chặt cổ khiến tôi tử mạng là…”
“Tạo hóa trêu ngươi, khi ông quyết định tái sinh với thân phận của Thai Quốc Cường, ông hoàn toàn khong biết Nguyễn Anh đã mang thai, mà Nguyễn Kỳ cũng không hề hay biết, thì ra người mà cô ấy muốn báo thù lâu nay lại là bố mình.”
Ngô Trùng không thở nổi, bật ra một cơn ho dữ dội, lồng ngực rung lên kịch
liệt, đau đớn. Một tay ông ta ấn lên ngực, khó khăn lắm mới dịu được cơn ho. Ông ta nói: “Nguyễn Kỳ… Nó tên là Nguyễn Kỳ.”
“Có lẽ vì không muốn con trẻ hỏi han quá nhiều chuyện về bố nên cô ấy theo họ mẹ.” Lục Đông Thâm nói.
Ngô Trùng ngẩn người nằm đó, chẳng bao lâu sau, mắt đã đỏ rực lên: “Không thể nào… Làm sao có thể chứ?”
Lục Đông Thâm không nói nữa. Hút xong điếu thuốc, anh dập tắt đầu lọc. Sau
lưng anh là mây mù cuồn cuộn, che khuất bầu trời khiến nó càng lúc càng
ảm đạm. Cho tới khi, cây cổ thụ ngoài cửa sổ đung đưa dữ dội, một cơn
phong ba bão táp sắp đến rồi.
Ngô Trùng đắm chìm trong cảm xúc
của chính mình, một lúc lâu sau mới lại lên tiếng: “Cậu tới đây, có lẽ
không chỉ điều tra ra những chuyện này.”
So với tâm trạng lên
xuống thất thường của Ngô Trùng, Lục Đông Thâm vẫn điềm đạm và bình tĩnh từ đầu tới cuối. Nhưng có lẽ đây chính là điểm tàn nhẫn nhất của anh,
không nóng không lạnh, không sốt sắng không bức bối lại khiến đối phương chết nghẹn. Anh đứng im bên cửa sổ, hai tay đút vào trong túi quần Âu,
nói: “Vấn đề tác phong sinh hoạt của Chủ tịch Thai tôi vốn không muốn
can dự, nhưng Thai Nghiệp Dương đáng hận, muốn một mũi tên bắn trúng hai đích, hại Skyline suýt nữa ngã ngửa, nên tôi buộc lòng phải ra mặt.”
Ngô Trùng bất ngờ nhìn về phía Lục Đông Thâm, ánh mắt cảnh giác.
“Lâu nay, thứ mà Hà Tư Nghi muốn có không phải là mạng của ông. Bà ta muốn
lợi dụng mùi hương để kiểm soát ông trong vô hình, mục đích phía sau
khiến ai cũng phải suy ngẫm.” Lục Đông Thâm cười khẽ: “Nghĩ đi nghĩ lại, ngoài việc bà ta căm hận ông bao năm qua chỉ bằng mặt mà không bằng
lòng ra, tôi nghĩ vẫn còn một nguyên nhân quan trọng nhất.”
Ngô Trùng hơi nheo mắt lại.
Lục Đông Thâm ung dung đối mặt với ông ta: “Thai Nghiệp Dương, Thai Nghiệp
Phàm và Thai Tử Tân, trong ba người con của ông, chỉ có mình Thai Nghiệp Dương là con trai ruột của Hà Tư Nghi.”
Ngô Trùng đột ngột dựng
người dậy, chỉ tay vào anh: “Cậu… Cậu…” Ngón tay ông ta run rẩy, giọng
nói cũng run rẩy, lát sau ông ta bỗng bật cười, nụ cười như khinh bỉ lại như tự chế giễu mình: “Quả nhiên là Lục Đông Thâm, quả nhiên là người
nhà họ Lục…”
Đúng vậy, không hổ danh là Lục Đông Thâm.
Ngay cả Hạ Trú đứng ngoài cũng đang có suy nghĩ này.
Mấy ngày qua cô vẫn luôn nghĩ mãi về mục đích thực sự của Hà Tư Nghi, nghĩ
tưởng banh não. Đến tận hôm nay, sau khi biết Thai Quốc Cường chính là
Ngô Trùng, cô bắt đầu dần dần hiểu ra. Ngô Trùng không yêu Hà Tư Nghi.
Một người phụ nữ có thể chịu đựng một cuộc hôn nhân thất bại, nhưng
tuyệt đối không thể chấp nhận một chuyện tình yêu dối trá. Thế nên, việc trong lòng Ngô Trùng có người khác chính là điều kiện cho thù hận trong lòng Hà Tư Nghi sinh sôi nảy nở.
Một cuộc hôn nhân vì lợi ích
thật ra không hiếm gặp trong giới kinh doanh, việc bằng mặt mà không
bằng lòng thì mười đôi cũng tới tám chín đôi, nói chi tới một người còn
sống dựa vào bố vợ như Ngô Trùng. Đứng trước mặt ông ta, Hà Tư Nghi dĩ
nhiên sẽ tỏ thái độ cao ngạo tự phụ. Lúc này, nếu có một người hồng nhân tri kỷ dịu dàng hiểu chuyện, thì đích thực sẽ thỏa mãn được sự mất cân
bằng trong lòng Ngô Trùng. Chỉ có điều không ngờ họ lại sinh con.
Nghĩ cũng đủ biết người đó đã sớm không còn trên cõi đời này. Có thể là bạc
mệnh, có thể là tai nạn ngoài ý muốn. Tóm lại, với thế lực của nhà họ
Hà, chắc chắn sẽ không để người đó có đất dung thân. Từ thái độ của Thai Nghiệp Phàm và Thai Tử Tân, có thể thấy họ vẫn hoàn toàn coi bà ta là
mẹ ruột của mình. Xem ra Hà Tư Nghi coi như cũng tận tâm tận sức nuôi
dưỡng. Dẫu sao thì người lớn làm sai còn trẻ con vô tội, mà Ngô Trùng
cũng sẽ không ngu ngốc tới mức rêu rao rằng mình từng ngoại tình để làm
tổn hại danh dự.
Gà cùng một mẹ còn có thể khác biệt, huống hồ là con từ hai người mẹ sinh ra, vậy nên lớn lên cả ba mới khác nhau như vậy.
Trong số các con, Thai Nghiệp Phàm được nuông chiều nhất, Thai Tử Tân lại có
thể một mình quản lý được công ty. Vì vậy, Hà Tư Nghi nhất định đứng
ngồi không yên. Trường Thịnh là tâm huyết của nhà họ Hà, sao bà ta có
thể cho phép con của người khác ngồi lên chiếc ghế quyền lực? Thế nên,
bà ta không giết Ngô Trùng mà lợi dụng mùi hương để khống chế. Như vậy
bà ta không mang danh giết người mà vẫn có thể giúp Thai Nghiệp Dương
thuận lợi một tay che trời. Nếu nhìn ở góc độ này thì hành vi của Hà Tư
Nghi là hợp tình hợp lý.
Cô nghĩ được điều này thì dĩ nhiên Thai
Tử Tân cũng sẽ nghĩ được. Cô ngước mắt lên nhìn Thai Tử Tân, chỉ thấy cô ấy đang thở gấp, lảo đảo rời khỏi đó. Cô muốn gọi cô ấy lại, nhưng gọi
rồi biết nói gì đây? Chỉ là trong một khoảnh khắc, cô bỗng có phần
thương cảm cho Thai Tử Tân mà thôi.
Trong phòng yên ắng một lúc lâu, lâu tới mức nếu Hạ Trú không nhìn, còn tưởng Ngô Trùng đã tắt thở.
Ngô Trùng lên tiếng, lần này, giọng ông ta có vẻ lạnh lùng: “Cậu muốn thế nào?”
Ngoài cửa, Hạ Trú run lên. Mải nghe một câu chuyện thảng thốt, cô suýt nữa
thì quên mất, Ngô Trùng và Lục Đông Thâm đều là người làm ăn. Nhất là
Lục Đông Thâm, sao anh có thể lãng phí thời gian vào việc này?
“Con trai ông, Thai Nghiệp Dương không tránh khỏi can dự tới cái chết của
Thương Xuyên. Anh ta một mặt muốn lợi dụng cục diện rối ren để đoạt lại
thực quyền trong Trường Thịnh, một mặt muốn dồn Skyline vào chỗ chết để
trải đường cho mình. Tính toán thì cũng chuẩn đấy. Người tinh mắt đều
biết Hà Tư Nghi đang nhận tội thay cho con trai. Nếu cuối cùng, anh ta
thật sự may mắn thoát tội, vậy thì chúng ta chỉ có thể gặp nhau trên
thương trường. Tuy đó không phải là đứa con trai mà ông cưng chiều nhất, nhưng nếu chết trong tay tôi thì cũng không phải là kết cục ông mong
muốn.” Lục Đông Thâm từ từ đi tới trước giường bệnh, cầm con dao trong
tay lên, mũi dao sắc chậm mà chắc găm thẳng vào miếng táo: “Tôi là người làm ăn, trên thương trường, người ta giẫm tôi một nhát thì tôi sẽ trả
lại mười nhát. Trong từ điển của tôi không có từ ‘quan hệ thân thiết’.
Thế nên, đối với Thai Nghiệp Dương, tôi cũng tuyệt đối không nương tay.”
“Cậu muốn gì?” Ngô Trùng nặng nề hỏi.
Lục Đông Thâm đứng nhìn từ trên xuống: “Quyền khai thác Trường Hồ của
Trường Thịnh tại Giang Nam Xuân, còn nữa rút lại kế hoạch thu mua Công
ty bất động sản Hằng Đại, Bắc Kinh.”