Tốt nhất là chuyện này đừng có liên quan gì đến anh.
Một lúc lâu sau Hạ Trú mới định thần lại, phản ứng đầu tiên chính là kiểm
tra hơi thở nơi đầu mũi Nhiêu Tôn. Lát sau cô thở phào nhẹ nhõm, vẫn ổn.
Nhưng vì sao lại như thế này?
Cô tiến lên, vừa chuẩn bị ghé sát mũi vào mặt Nhiêu Tôn thì đã bị Lục Đông Thâm kéo ngược trở lại: “Em làm gì vậy?”
Hạ Trú nói: “Anh ấy như vậy có lẽ được coi là hôn mê bất tỉnh rồi. Em phải xem xem có chuyện gì, phải làm cho anh ấy tỉnh lại chứ.”
“Nếu người chưa chết vậy thì cứ trực tiếp gọi xe cấp cứu là được rồi.” Thái độ của Lục Đông Thâm vô cùng kiên quyết.
Hạ Trú vừa mới nghe xong câu này thì chưa cảm thấy có vấn đề gì, nhưng
càng ngẫm càng cảm thấy khác lạ, thế là cô nhướng mắt nhìn chằm chằm Lục Đông Thâm. Lục Đông Thâm bị cô nhìn đến hơi thiếu tự nhiên. Anh xoa xoa chóp mũi rồi lẩm bẩm: “Em có phải bác sỹ đâu.”
“Anh ấy rơi vào
trạng thái hiện tại, bác sỹ có đến đúng là cũng không có cách gì.” Hạ
Trú đẩy anh một cái: “Chuyện gì anh cũng ghen được hả? Đã là lúc nào
rồi, điều tra ra chân tướng mới là quan trọng nhất.”
“Chẳng phải là muốn làm cho cậu ta tỉnh sao?” Lục Đông Thâm liếc nhìn Nhiêu Tôn, rồi thản nhiên buông một câu.
Hạ Trú mím môi: “Phải, nếu anh đã nhỏ mọn như vậy thì anh hộ em đi. Ấn vào huyệt Nhân trung của anh ấy, chắc là có thể tỉnh lại.”
“Không
cần phức tạp như vậy.” Lục Đông Thâm cười khẩy một tiếng rồi đánh một
cái cực mạnh vào sau gáy Nhiêu Tôn. Lực rất mạnh, Nhiêu Tôn lập tức ngã
sấp mặt xuống đất.
***
Khi Hà Tư Nghi từ từ tỉnh lại, cuối cùng Thai Nghiệp Dương cũng thở phào nhẹ nhõm. Thai Quốc Cường ngồi
trên chiếc sô pha ngay gần đó đọc báo. Nghe thấy động tĩnh, ông ta đặt
tờ báo lên bàn uống nước, đứng dậy đi tới.
“Mẹ.” Thai Nghiệp Dương khẽ lên tiếng gọi.
Ánh mắt của Hà Tư Nghi vẫn hơi đờ đẫn, rất lâu sau con ngươi mới chậm rãi
xoay chuyển. Bà ta quan sát một lúc hoàn cảnh xung quanh, bấy giờ mới có phản ứng, khi lên tiếng giọng gần như khản đặc, bà ta hỏi Thai Nghiệp
Dương mình bị làm sao. Thai Nghiệp Dương kể lại toàn bộ sự thật. Hà Tư
Nghi nghe xong, bèn nhìn về phía Thai Quốc Cường đang đứng bên cạnh
giường.
Thai Quốc Cường hỏi bà ta: “Cảm thấy thế nào? Có chỗ nào không thoải mái không?”
Hà Tư Nghi lắc đầu, gắng gượng ngồi dậy. Thai Nghiệp Dương thấy vậy vội
tới dìu, nâng cao đầu giường lên. Hà Tư Nghi dựa vào đó, lát sau nói:
“Nghiệp Dương, con ra ngoài trước đi.”
Thai Nghiệp Dương hơi bất ngờ đôi chút, nhưng vẫn làm theo.
Trong phòng im ắng trở lại.
Thai Quốc Cường ngồi trở lại sô pha, nhìn Hà Tư Nghi: “Lần này bà có thể
tỉnh dậy nhanh như thế cũng nhờ công của cô Hạ, đợi sức khỏe của bà bình phục hoàn toàn, chúng ta kiểu gì cũng phải tới nhà cảm ơn.”
Hà Tư Nghi không trả lời mà hỏi: “Lúc trước, vì sao ông muốn đầu tư vào mảnh đất phủ Thân vương đó?”
“Mảnh đất đó là động lực thúc đẩy cho sự phát triển của Trường Thịnh tại
Trung Quốc, nhưng đã bị bà phá hoại rồi.” Giọng Thai Quốc Cường chuyển
lạnh.
Hà Tư Nghi vừa mới tỉnh dậy, sắc mặt chưa có chút hồng hào
nào, nghe xong ánh mắt lạnh hẳn đi, hỏi ngược lại: “Lẽ nào mấy hôm nay
tôi hôn mê bất tỉnh nằm đây không phải do ‘công sức’ của ông sao? Thai
Quốc Cường, việc tôi gặp ma ở phủ Thân vương là thế nào? Đã bao nhiêu
năm rồi mà ông vẫn không quên được người đàn bà đó đúng không!”
“Đủ rồi.” Thai Quốc Cường nghiêm mặt: “Đã là chuyện của bao nhiêu năm về trước rồi, bà có thôi đi không!”
Thai Nghiệp Dương từ trong phòng Hà Tư Nghi đi ra đúng lúc bắt gặp Thai Tử
Tân vừa bước vào nhà. Sau khi Trường Thịnh mất đi tư cách đấu thầu cho
dự án phủ Thân vương, Thai Tử Tân đã dồn trọng tâm lên dự án Hàng Châu,
cắn chặt khu Giang nam xuân của Skyline không buông, hoàn toàn bày ra
dáng vẻ sống chết một phen. Cô giỏi việc ứng phó, thế nên trong dự án
Hàng Châu cũng giành được về cho Trường Thịnh không ít lợi ích, ít nhiều có thể lấy lại thể diện mà Trường Thịnh đã mất vào phủ Thân vương.
Sau khi nhìn thấy Thai Nghiệp Dương, Thai Tử Tân ném chiếc túi xách lên sô
pha, rồi hỏi thẳng: “Trước khi Thương Xuyên chết, anh từng gặp cậu ta?”
Thai Nghiệp Dương ngồi xuống sô pha, từ tốn trả lời: “Đây đâu phải chuyện gì bí ẩn.”
“Rốt cuộc anh đang làm gì? Cái chết của Thương Xuyên có liên quan gì đến anh hay không?” Thai Tử Tân hỏi trúng chỗ hiểm.
Thai Nghiệp Dương đang châm điếu thuốc chợt khựng lại, ngước mắt nhìn cô:
“Em điên rồi à? Anh là anh cả của em mà em lại nghi ngờ anh? Nếu anh
thật sự có vấn đề thì chưa đến lượt em ở đây hỗn hào, cảnh sát đã sớm
bắt anh đi rồi.”
“Tốt nhất là chuyện này đừng có liên quan gì đến anh.” Thai Tử Tân cất giọng lạnh lẽo: “Trường Thịnh không gánh nổi sự
giày vò hai người đâu!”
***
Khi Nhiêu Tôn tỉnh lại, anh ấy đang ngồi ở ghế sau ô tô. Chiếc ô tô đi thẳng một mạch, đã rời xa khỏi
phạm vi phủ Thân vương. Ánh đèn đường loang lổ rơi xuống cửa xe. Tư thế
của anh ấy không thoải mái cho lắm, người nghiêng ngả xiêu vẹo. Một tay
anh ấy túm lấy ghế trước, cố gắng ngồi dậy, ai ngờ xe rẽ đột ngột, trọng tâm không vững, anh ấy một lần nữa ngã xuống ghế.
Nghe thấy một tiếng hự, Hạ Trú ngồi ở ghế lái phụ quay đầu lại: “Anh tỉnh rồi à?”
Nhiêu Tôn cảm thấy đầu váng mắt hoa, nhưng tiếng nói của Lục Đông Thâm ở ghế
trước nghe vô cùng chân thật. Anh ấy từ tốn nói một câu: “Xin lỗi nhé,
vừa quẹo gấp.”
Nhiêu Tôn khó khăn lắm mới bò dậy ngồi vững được,
nhìn chằm chằm khuôn mặt Lục Đông Thâm trong gương chiếu hậu: “Tôi thấy
anh cố tình thì có.”
Hạ Trú phát đau đầu, hai người đàn ông lớn
tồng ngồng này đều là những thương nhân thành công có giá trị, bây giờ
lại ganh nhau như mấy đứa con nít vậy, vô lý vô cớ không chấp nhận được. Ai cũng nói đa phần đàn ông vẫn là những đứa trẻ, Nhiêu Tôn thì thôi
đi, một người xưa nay thành thục ổn trọng như Lục Đông Thâm mà hôm nay
cũng hờn dỗi ấu trĩ. Tạm thời không nói đến việc cú đánh của anh có thể
làm người chết sống dậy, ngay cả lúc đưa Nhiêu Tôn lên xe anh cũng không mấy tình nguyện, anh quăng Nhiêu Tôn như quăng bao tải rồi ném vào ghế
sau. Thế nên, cô tuyệt đối tin rằng phán đoán lần này của Nhiêu Tôn là
chính xác.
“Sao anh lại tới phủ Thân vương? Đã xảy ra chuyện gì?” Cô không để hai người này tiếp tục cự cãi nữa.
Nhiêu Tôn có lẽ đau đầu, ra sức ấn tay lên thái dương rồi nói: “Anh cũng là
bạn bè với Thương Xuyên. Cậu ấy chết còn nhiều nghi vấn, thế nên anh vào phủ Thân vương xem có thể điều tra được manh mối gì không.”
Xe đi không vững lắm, làm người Nhiêu Tôn lảo đảo. Anh ấy bực dọc quát lên với Lục Đông Thâm: “Anh có biết lái xe không thế?”
“Không muốn ngồi, mời xuống.” Lục Đông Thâm không hề khách khí.
Hạ Trú vò đầu bứt tai: “Sau đó thì sao? Nói chuyện chính đi đã, rung vài cái anh chết được sao?”
“Anh đã thật sự tưởng rằng tối nay anh không sống nổi nữa đấy.” Nhiêu Tôn
hướng về phía trước, hai tay lần lượt bám chắc vào hai ghế trên: “Anh đã gặp ma! Một cái bóng trắng bay là là, một mực dẫn dụ anh ra phía sau
sân khấu. Chuyện còn lại anh hoàn toàn không biết gì nữa.”
Gặp ma?
Hạ Trú sững người, sao cả Nhiêu Tôn cũng gặp ma thế này?
“Hạ Hạ, khi em nhìn thấy anh, anh như thế nào?” Nhiêu Tôn giơ tay gác lên vai cô, hỏi.
Một giây sau, Lục Đông Thâm vắt tay qua, gạt tay Nhiêu Tôn ra rồi buông một câu hờ hững: “Cậu dở sống dở chết, giống như cương thi, đứng đực ra đó
không nhúc nhích.”
Nhiêu Tôn không vui.
Hạ Trú kịp thời
nói một câu: “Đúng thật đấy. Anh xem phim ‘Ma đạo tranh bá’ chưa? Lúc đó anh giống như một cương thi bị bùa chú khống chế vậy, đứng thẳng người
bên cạnh tủ quần áo, hết cả hồn.”
“Trúng tà?” Nhiêu Tôn chửi thề: “Tiểu gia không tin!”
“Trước khi mất đi cảm giác, anh có ngửi thấy mùi gì không?” Hạ Trú hỏi.
Nhiêu Tôn nhớ lại: “Hình như… có một mùi ẩm mốc rất nồng, không đúng, hơi
thối nữa, giống như mùi phân trâu phân bò dưới quê ấy.” Nói tới đây, anh ấy giật mình: “Bà nó chứ, lẽ nào chúng nó cho tiểu gia ngửi phân của
động vật nào đó? Chán sống rồi phải không! Dám giở trò đen tối với tiểu
gia, tiểu gia lại làm một mồi lửa thiêu rụi phủ Thân vương bây giờ, ặc
kệ là ma hay người cũng không còn chỗ náu mình!”
~Hết chương 200~
*Spoil: “Nếu đối phương không có ý hại anh, sao đầu anh cứ đau đau nhỉ?”