Có từng nghĩ tới chuyện tôi là bố của Đông Thâm không?
Buổi dạ tiệc bắt đầu cũng là lúc những buổi ngoại giao bắt đầu. Giữa yến
tiệc linh đình, lợi ích cùng lợi ích trao đổi ngang giá, bên cạnh những
con người quyền thế cao quý luôn xuất hiện vô số những bóng người. Những kẻ chưa thể leo cao cũng lợi dụng cơ hội này để kiễng gót, quay đầu, cố gắng với lên trên.
Nhờ có Lục Đông Thâm, Hạ Trú được “miễn tội” này.
Con đường dẫn đến phòng khách quý cực kỳ yên ắng. Khi tới trước cửa, trái
tim Hạ Trú đập thình thịch dữ dội. Giây phút cửa phòng bị Lục Đông Thâm
đẩy ra, cô liền cảm thấy trái tim vọt lên tận cổ họng, không lên được,
càng không xuống đợc, cứ mắc lại ở đó, khiến cô nhất thời khó thở vô
cùng.
Lục Chấn Dương và Tần Tô đang ở trong phòng.
Lúc họ
đi vào vừa hay có người đi ra, là hai cổ đông của Lục Môn. Một vị là
Charles Ellison, tuổi tác tương đương với Lục Chấn Dương, con ngươi màu
nâu nhạt thể hiện rõ sự xa cách với người lạ, một người Trung Quốc lai
thêm ba dòng máu khác; Vị còn lại là một Hoa Kiều, họ Hứa, trông ông ta
hòa nhã hơn Ellison rất nhiều.
Hạ Trú từng nghe Lục Đông Thâm nói về tình hình của một vài vị cổ đông quan trọng trong Lục Môn. Xét toàn
bộ Hội đồng quản trị, ngài Ellison và cổ đông Hứa này là những người có
thâm niên lâu nhất, quyền phát ngôn mạnh nhất. Nguyên do là vì năm xưa,
khi bùng nổ cuộc khủng hoảng kinh tế toàn cầu, tình hình tài chính của
Lục Môn long đong lận đận một thời gian, chính ngài Ellison và cổ đông
Hứa đã tiên phong lao đi khắp nơi, dẫn dắt Lục Môn gắng gượng chống đỡ
được cuộc khủng hoảng ấy. Vì lẽ ấy, họ được coi như những cánh tay đắc
lực.
Nhưng tính cách của hai người này thì quả thực hoàn toàn đối lập. Ellison là người khó tính, dễ nổi nóng. Ngài Hứa lại ôn hòa nhã
nhặn, không khác gì trời và đất.
Lúc đó, khi nghe kể về hai người này xong, Hạ Trú liền cảm thấy cực kỳ thú vị, cô liền nói với Lục Đông
Thâm: “Đâu chỉ là cánh tay đắc lực. Nếu có một ngày anh ngồi lên được vị trí Chủ tịch, hai người này sẽ là điển hình của cố mệnh đại thần. Này,
anh bảo, Charles có khi nào sẽ là Ngao Bái, còn ngài Hứa sẽ là Tô Khắc
Tát Cáp?”*
*Tô Khắc Tát Cáp là nhà chính trị gia người Mãn
Châu, nguyên lão tam triều của nhà Thanh. Một trong bốn vị đại thần phụ
chính trước khi Hoàng đế Khang Hy thân chính, sau này bị Ngao Bái vu cáo hãm hại đến chết.
Lục Đông Thâm cười: “Charles có sự quyết đoán của Ngao Bái nhưng thiếu dã
tâm của Ngao Bái. Ngài Hứa có sự tranh giành tương đối của Tô Khắc Tát
Cáp nhưng cũng có khả năng cân nhắc suy tính và tận dùng thời cơ của
Sách Ni.”
Câu nói này khiến Hạ Trú cứ ngưỡng mộ anh mãi: “Thì ra
anh hiểu biết về đoạn lịch sử đó đến thế cơ à?” Một câu nói đã khái quát một cách chuẩn xác số phận chìm nổi của các nhân vật lịch sử, cũng ám
thị rằng anh đang đứng ngoài cuộc, nhìn thấu những cuộc lục đục đấu đá
trong nội bộ Hội đồng quản trị.
Lục Đông Thâm đón nhận sự ngưỡng
mộ của cô một cách thản nhiên. Anh giơ tay vò vò mái tóc của cô bù xù
như ổ gà, rồi nói: “Anh đây trên thông thiên văn, dưới tường địa lý,
không ai là không biết, biết bày mưu tính kế, ngồi trong trướng vẫn có
thể chỉ huy cuộc chiến cách đó ngàn dặm.”
Thế nên, hôm nay khi
đối mặt một cách bất ngờ, Hạ Trú vô tình nhớ lại những lời Lục Đông Thâm nói, suýt nữa thì không nhịn được, bật cười thành tiếng, nhưng cô cũng
đã nín nhịn và nuốt xuống rất nhanh. Charles và cổ đông Hứa nhìn rõ toàn bộ thái độ của Hạ Trú. Charles lập tức bày ra vẻ mặt không vui, ông ta
nhìn sang Lục Đông Thâm: “Nhìn rõ xem cháu đang làm cái gì, đừng để chú
và bố cháu thất vọng!”
Lục Đông Thâm cung kính trả lời: “Vâng.”
Hạ Trú nép sau lưng anh, nhe răng cười. Người này ăn nói hàm súc thế làm
gì chứ, thà rằng cứ thẳng tay chỉ vào mũi mắng cô là đồ gây họa cho rồi.
Cổ đông Hứa đi ngay theo sau. Ông ta không quắc mắt nghiêm giọng như
Charles mà cười ha ha vỗ vai Lục Đông Thâm: “Chú hiểu được, ải mỹ nhân
mà. Nhưng tuyệt đối không được biến nó thành mồ chôn anh hùng. Cháu còn
trẻ, sức còn dài, vẫn nên kiềm chế một chút.”
“Vâng.”
Đợi cho hai vị cổ đông đi khuất, Tần Tô mới khẽ lên tiếng: “Vào đây đi.”
Hạ Trú lập tức lại căng thẳng. Cô bất ngờ níu lấy cổ tay áo của Lục Đông
Thâm. Anh thấy thế không nhịn được cười, bèn nắm lấy tay cô rồi bước vào bên trong.
Tần Tô ngồi xuống chiếc sô pha bên cạnh. Lục Chấn
Dương ngồi ngay đối diện. So với sự hiền hòa của Tần Tô, sắc mặt Lục
Chấn Dương không hề có chút thay đổi nào, tầm nhìn của ông từ đầu tới
cuối gắn chặt trên người Hạ Trú, không nhìn ra được là vui hay giận.
“Bố mẹ, cô ấy chính là Hạ Trú.” Trong phòng riêng, Lục Đông Thâm xưng hô
cũng thoải mái nhẹ nhàng hơn nhiều. Một tay anh nắm chặt tay Hạ Trú, một tay vòng qua vai cô: “Bạn gái của con.”
Không còn nhấn mạnh chức vụ của cô trong công ty, chỉnh một câu đơn giản rõ ràng “bạn gái của
con”, giống hệt với tác phong làm việc quyết đoán, ngắn gọn của Lục Đông Thâm.
Hạ Trú nhìn sang Tần Tô, rồi lại liếc nhìn Lục Chấn Dương. Thấy đối phương vẫn đang quan sát mình, cô lập tức rút tay mình ra khỏi tay Lục Đông Thâm, nuốt nước bọt rồi hắng giọng lên tiếng: “Cháu chào
bác trai, bác gái.”
Lục Chấn Dương chỉ khẽ “ừm” một tiếng. Trên
bàn có trà, ông bưng tách trà lên, thổi thổi trên bề mặt. Tần Tô mỉm
cười: “Ngồi đi, đừng đứng mãi thế.”
Lục Đông Thâm giơ tay kéo cô
qua ngồi xuống, bị cô đập vào tay rồi lườm mắt ra hiệu cho anh. Thấy cô
đứng trước mặt trưởng bối biết ý tứ như vậy, khóe môi anh không khỏi
rướn lên. Nhưng còn chưa kịp ngồi xuống đã nghe thấy Lục Chấn Dương lên
tiếng: “Hạ tiểu thư ở lại, Đông Thâm, con ra ngoài trước đi.”
Hạ Trú sững người.
Nghe thấy vậy, Lục Đông Thâm nhíu mày: “Bố, có lời gì muốn nói, bố cứ nói trước mặt con đi.”
Lục Chấn Dương uống một hớp trà, rồi từ tốn đặt tách trà xuống, cũng không ngước mắt lên nhìn anh: “Ra ngoài đi.”
“Bố…”
“Cái thằng này, bố con còn có thể làm khó cô Hạ hay sao?” Tần Tô đứng dậy
xoa dịu bầu không khí, tiến lên trước đẩy anh một cái: “Là người con
đích thân dẫn tới, ai dám làm khó?”
Nói thì nói vậy nhưng với cá
tính của mình, Lục Đông Thâm sao có thể để người ta thích sắp xếp sao
thì sắp xếp. Anh vẫn nắm chặt tay Hạ Trú. Anh đang định lên tiếng thì bị Hạ Trú ngăn lại. Cô ngước mắt lên nói với anh: “Anh ra ngoài trước đi.”
Lục Đông Thâm nhíu mày, khi nhìn về phía Lục Chấn Dương, trong mắt anh có thêm vài phần nghi hoặc và thận trọng.
Tần Tô vỗ vỗ anh: “Đi đi, từ lúc cô Hạ được con đưa vào tập đoàn nhậm chức, mẹ và bố con đã biết rồi. Là bạn gái của con, người làm cha làm mẹ dĩ
nhiên phải tìm hiểu một chút. Còn với tư cách nhân viên công ty, bố mẹ
là cấp trên dĩ nhiên cũng nên biết vài phần chứ, đúng không?”
“Đi đi.” Hạ Trú hiểu rõ tính cách của Lục Đông Thâm, sợ anh lại làm ra chuyện gì đó không vui.
Lục Đông Thâm đè nén tâm trạng bực dọc xuống, nhưng cũng không kiên trì
nữa. Khi đi ra tới cửa, anh hạ thấp giọng nói với Tần Tô: “Mẹ, đừng làm
khó cô ấy.”
Tần Tô phì cười, phát mạnh lên lưng anh một cái: “Đúng là có con dâu rồi quên hẳn mẹ.”
Khi trong phòng khách quý chỉ còn lại ba người, Hạ Trú cảm thấy có một sự
căng thẳng vu vơ dồn tới khiến cô lại hơi ngột ngạt. Cô giống như một
con chim cô độc lẻ loi, muốn vỗ cánh bay đi nhưng phí công vô ích. Tần
Tô trở lại chỗ của mình và ngồi xuống. Bà cũng không bảo cô ngồi, mặc
cho cô đứng bên cạnh sô pha.
Ngược
lại là Lục Chấn Dương, ông nhìn cô một lúc rồi nói: “Không ngờ nhiều năm sau gặp lại, cô đã vào Lục Môn, cũng trở thành bạn gái của con trai
tôi.”
Hạ Trú cắn môi: “Ông Lục…”
Tần Tô ngồi bên cạnh chậm rãi thưởng trà, lặng lẽ quan sát cảnh tượng trước mắt.
Lục Chấn Dương thở dài nặng nề, rồi giơ tay về phía cô: “Qua đây.”
Hạ Trú dùng đuôi mắt liếc về phía Tần Tô, thấy bà không có phản ứng gì, cô khẽ tiến lên trước, đưa tay cho Lục Chấn Dương. Lục Chấn Dương kéo cô
ngồi xuống bên cạnh. Nhìn cô ở khoảng cách này, khuôn cằm càng trở nên
nhọn hơn. Ông nói: “Gầy hơn lúc trước rồi.”
Hạ Trú mím môi không nói.
“Có từng nghĩ tới chuyện tôi là bố của Đông Thâm không?” Lục Chấn Dương hỏi.
Hạ Trú hít sâu một hơi, tiếng thở dài bật ra đầu môi: “Đông Thâm rất giống ngài, trước đây tôi cũng từng nghĩ đến, nhưng hôm nay gặp được ngài mới thật sự chắc chắn.”
Lục Chấn Dương khẽ gật đầu: “Cũng tức là Đông Thâm vẫn chưa biết gì về chuyện giữa cô và tôi?”