Trong xã hội văn minh càng cao, con người biết khoác lên mình những
bộ trang phục đạo mạo đàng hoàng, nhưng dưới lớp trang phục ấy là gì thì chẳng ai biết cả.
Cô ngồi dưới ánh đèn, giống như một bức
tranh, đẹp thì đẹp thật nhưng lại có một nỗi bi thương từ từ chảy xuống. Khuôn mặt của cô, ánh mắt của cô đều đắm chím trong dòng thác bi thương ấy, không thể kìm hãm được.
Mất tích rồi.
Lại không thể quay về được.
Câu trả lời như vậy khiến Lục Đông Thâm trầm mặc rất lâu, sau đó anh nói một câu: “Được rồi.”
Sau đó lại là một khoảng lặng dài.
Sự trầm mặc này kéo căng hai con người, giống như ngầm giấu kín một lưỡi dao sắc nhọn, khiến người ta ngạt thở.
Tưởng Ly bất lực dựa lưng vào sô pha, lát sau mới lên tiếng: “Chuyện của Thương Xuyên, vẫn không nên truy cứu nữa.”
“Chuyện này đã xảy ra một lần thì sẽ có lần thứ hai.”
“Thực tế là không có bất kỳ ai có thể chứng minh lúc đó cậu ta muốn giết em.
Mà sự thật là cậu ta cũng không định giết em, nếu không thì thanh kiếm
của cậu ta sẽ đâm thẳng vào tim em.” Bởi vì đứng mặt đối mặt với cậu ta, thế nên chỉ có cô nhìn thấy rõ sự căm phẫn và kiềm chế. Nếu đứng ở dưới sân khấu nhìn thấy cảnh này thì sẽ giống như Tả Thời đang diễn thì lỡ
tay, thất thần. “Bây giờ cậu ta đã không nhắc đến chuyện hủy hợp đồng mà Skyline còn tiếp tục sinh chuyện thì danh tiếng của Skyline sẽ chịu ảnh hưởng.”
“Thương Xuyên đề xuất hủy hợp đồng, nguyên nhân lại mập
mờ không rõ, lần này cậu ta đã mang lại ảnh hưởng tiêu cực cho danh
tiếng của Skyline rồi.”
Tưởng Ly đăm chiêu suy nghĩ: “Tối nay sau một hồi giằng co, em cũng đã đại khái đoán ra nguyên nhân cậu ta muốn
hủy hợp đồng, chắc là đã nghe ai đó kể một vài chuyện về Tả Thời. Thật
ra sự oán trách của cậu ta chỉ nhắm vào em mà thôi.” Cô ngước mắt lên:
“Tại em liên lụy Skyline rồi.”
“Ngốc nghếch.” Lục Đông Thâm cất
giọng dịu dàng: “Trong lòng Thương Xuyên có oán trách hay không anh
không quan tâm. Nếu như cậu ta đã nghe nói một số chuyện, vậy thì cậu ta nghe ai nói, đây mới là điều anh chú trọng.”
Tưởng Ly giật mình, sau khi nghe anh nói như vậy, cô mới cảm thấy sự phức tạp đằng sau chuyện này.
Nhưng nếu tất cả mọi chuyện chỉ là hành động xằng bậy của Thương Xuyên…
“Có lẽ, cậu ta chỉ có lòng do thám…” Nói được nửa chừng, Tưởng Ly lại lắc
đầu, tự lẩm bẩm: “Không đúng, lần này cậu ta tuyệt đối không phải chỉ do thám.” Cô ngước mắt lên nhìn Lục Đông Thâm: “Em dám khẳng định, đằng
sau chuyện này nhất định có kẻ thao túng.”
“Đã xảy ra chuyện gì mà em khẳng định như vậy?” Lục Đông Thâm hỏi.
Hành vi tối nay của Thương Xuyên hoặc là tự phát, hoặc là bị người ta mê
hoặc. Bây giờ cô khẳng định là vì lý do thứ hai, như vậy trước đó nhất
định phải xảy ra chuyện gì.
Lần này Tưởng Ly không giấu giếm, cô nói: “Phủ thân vương.”
Nét mặt Lục Đông Thâm hơi sững lại.
“Thương Xuyên đã quay được bóng một người hát kịch trên sân khấu ở phủ Thân
vương, bất luận là vóc dáng hay tướng đi lại đều cực kỳ giống Tả Thời.
Cậu ta nói với em là Tả Thời đã quay về rồi.” Biểu cảm của Tưởng Ly có
phần nặng nề: “Gần đây em nghĩ mãi vẫn không hiểu nổi, đến tận hôm nay
em mới hiểu. Trước đó Thương Xuyên là người đóng giả Tả Thời, chính cậu
ta đang giả ma giả quỷ, mục đích chính là muốn xem phản ứng của em.
Nhưng hôm nay cậu ta lại thay đổi phương pháp giả ma giả quỷ, thẳng
thừng trở mặt với em. Có thể nhận ra cậu ta đã phán em tội tử hình. Mới
chỉ có vài ngày ngắn ngủi thôi mà? Nếu không vì đằng sau có kẻ khác xúi
bẩy, cho dù Thương Xuyên nghi ngờ cũng sẽ không quả quyết đanh thép đến
vậy.”
Lúc đó, đoạn băng trong di động của Thương Xuyên đã khiến
cô mất đi kiểm soát, chính bởi vì cánh tay của Hạng Vũ hơi giơ cao lên
khi vung kích. Đây là tư thế Tả Thời thường xuyên sử dụng. Cô nghĩ nát
óc cũng không nghĩ ra được người trong đoạn băng rốt cuộc là ai. Cho tới hôm nay khi Thương Xuyên bước lên sân khấu cô mới bàng hoàng tỉnh ngộ.
Chính cô đã bước vào một con ngõ cụt. Vì Thương Xuyên chỉ từng hát vai
“đào” nên cô chưa từng nghĩ cậu ta cũng có thể đóng vai Hạng Vũ.
Vào giây phút Thương Xuyên vung kiếm, cánh tay cậu ta cũng hơi nhấc cao.
Chỉ một động tác như vậy thôi đã khiến Tưởng Ly cuối cùng cũng hiểu ra
nguyên nhân và kết quả trước sau của toàn bộ câu chuyện.
Cô tin
rằng Thương Xuyên cố tình làm vậy để cô biết cậu ta chính là người đóng
giả Tả Thời, ngụy tạo đoạn băng. Sự điên rồ và bất chấp tất cả ấy thực
tế là vì cậu ta đã phán cô là hung thủ hại chết Tả Thời.
Lục Đông Thâm như có điều băn khoăn. Ánh mắt anh hơi trầm xuống giống như hoàng
hôn buông xuống bầu trời. Lát sau, anh sờ bao thuốc lá, rút một điếu ra
nhưng cứ vân vê qua lại giữa ngón cái và ngón trỏ. Điếu thuốc được làm
riêng biệt đó gần như đã bị anh vê đến nát rồi mới ngậm lên miệng. Chiếc bật lửa lóe sáng, anh hơi nghiêng mặt để châm điếu thuốc.
Đây coi như là lần đầu tiên Tưởng Ly đọc hiểu được sự trầm mặc của anh một cách triệt để như thế.
Đúng như những gì anh vừa nói ban nãy, ai là người đứng sau thao túng Thương Xuyên mới là chuyện quan trọng.
Dự án phủ Thân vương tiến hành tới thời điểm này, tuy rằng Trường Thịnh và Hoa Lực vẫn tuyên truyền với bên ngoài là mình thắng chắc, nhưng những
người tinh mắt đều nhìn rõ cục diện hiện tại. Hoa Lực thì không cần nói
nhiều, họ đã là phía phải âm thầm chịu đau trong cuộc chiến danh dự lần
này, chính vào lúc Nhiêu Tôn thừa nhận mình lật thuyền trong ống cống
tại bệnh viện. Trước kia cô vẫn không biết Trường Thịnh vì sao không
giành lấy thời cơ, nhưng màn “đuổi ma” lúc ban ngày đã cho cô một câu
trả lời. Chính quyền địa phương đang cần một doanh nghiệp có tư tưởng
nghiêm chỉnh để vực dậy khu đất phủ Thân vương. Kết quả, công ty tranh
thầu lại là người hét to có ma trước hết, đây đích thực là đại kỵ.
Thế nên, trong cuộc chiến này, Skyline giành được vị trí đầu.
Thương Xuyên và Hoàn Gia Media đang có sự hợp tác, đơn vị đầu tư cho Hoàn Gia
lại là Skyline, Thương Xuyên đồng thời lại là người đại diện thương hiệu hoàn toàn mới của thương hiệu H, mỗi một khâu đều không tránh khỏi có
can dự với Skyline. Một khi xảy ra sai sót vào thời điểm này thì sẽ tạo
nên một sự ảnh hưởng vô cùng tội tệ. Tới lúc đó, Skyline sẽ bị cắt đứt
quyền khai thác khu đất phủ Thân vương. Một khi thất bại trong việc
thương thảo dự án của Chính phủ thì việc kinh doanh của Skyline tại
Trung Quốc sẽ bị ảnh hưởng, tiếp theo đó tạo nên sự thất bại của Skyline trước mặt tổng bộ Lục Môn…
Tưởng Ly càng nghĩ càng lạnh người.
Người ta nói thứ có thể khiến người ta trọng thương thường không phải là dao sắc kiếm dài, mà là dư luận. Giả sử như những gì cô suy đoán là
hoàn toàn chính xác, vậy thì người này đã nắm chắc được quân bài mấu
chốt, chỉ cần đẩy nhẹ một cái sẽ tạo ra hiệu ứng domino trí mạng.
Thế nên, những điều cô nghĩ đến được thì sao Lục Đông Thâm không nghĩ đến chứ?
Khói thuốc làm mờ đi nét mặt của Lục Đông Thâm. Vốn dĩ là mùi thuốc lá thanh nhã, nhưng qua sự im lặng của anh dần dần lại nảy sinh vài phần kỳ dị,
yêu mị. Tưởng Ly ngẫm nghĩ rồi nói: “Nếu đúng là như vậy, hành vi của
Thương Xuyên tối này càng không thể công khai tùy tiện.”
“Anh lại đang nghĩ đến một chuyện khác.” Lục Đông Thâm lên tiếng: “Nếu đối
phương cố tình kích động làm Thương Xuyên giận dữ rồi đòi hủy hợp đồng
với Hoàn Gia thì mục đích của đối phương đã đạt được rồi, hà tất phải
thêm một hành động tối nay? Phải biết rằng, việc làm của Thương Xuyên
tối nay đã hoàn toàn đẩy cậu ta vào thế bị động. Chí ít thì cậu ta không thể đường hoàng đòi hủy hợp đồng với Hoàn Gia nữa.”
“Nhưng em cảm thấy Thương Xuyên bị áp lực bởi một khoản tiền bồi thường khổng lồ nên mới thay đổi chủ ý.”
Lục Đông Thâm gạt tàn thuốc, lắc đầu: “Đâu phải cậu ta không biết ông chủ
của Skyline là ai. Tối nay cậu ta phát điên như vậy, cho dù có đạt được
mục đích hủy hợp đồng với Hoàn Gia thì cũng làm tổn hại tới thanh danh
của bản thân.”
“Có thể nào cậu ta cảm thấy không thể hủy hợp đồng được nên dứt khoát từ bỏ suy nghĩ giả ma giả quỷ, thẳng thừng trở mặt
với em không?” Tưởng Ly đưa ra một lý do.
Lục Đông Thâm nhả ra một làn khói, nhìn cô: “Đổi lại là em, liệu em có làm vậy không?”
Tưởng Ly ngẫm nghĩ một lúc lâu rồi lắc đầu: “Làm vậy đích thực lợi bất cập
hại. Nhưng em nghĩ không ra nguyên nhân nào khác. Muốn biết chân tướng
từ miệng Thương Xuyên lại càng khó hơn.” Lý do này đích thực hoang
đường. Thương Xuyên là người đã trưởng thành, có thiếu lý trí đến đâu
cũng không đến mức hy sinh cả tiền đồ của mình để sống chết một phen với cô chứ?
“Có những lúc khi đi tới cục diện tiến thoái lưỡng nan,
cách thức trực tiếp nhất là theo đà mà tiến. Tuy rằng hơi mạo hiểm một
chút nhưng vẫn có thể moi ra một chút sự thật.” Lục Đông Thâm nói một
câu đầy ẩn ý rồi lại bổ sung thêm: “Chuyện này anh sẽ điều tra.”
Tưởng Ly gật đầu.
Trông cô có vẻ mỏi mệt. Cô đứng lên khỏi ghế, lúc ngang qua Lục Đông Thâm, anh đưa tay giữ chặt cổ tay cô lại: “Em làm gì vậy?”
“Tẩy trang, rửa mặt.”
Lục Đông Thâm không buông tay. Anh dập điếu thuốc mới hút được một nửa vào
gạt tàn rồi đổi tay kéo cô ngồi lên đùi mình. Anh vòng tay qua eo cô:
“Để anh rửa giúp em.”
“Vậy không được.” Tưởng Ly từ chối dứt khoát.
Lục Đông Thâm khẽ nhướng mày, có vẻ không hiểu.
“Anh có biết vì sao các diễn viên hí kịch lúc trang điểm và tẩy trang ngoài
những người cùng ngành diễn ra thì đều né tránh người ngoài không?”
Tưởng Ly cảm thấy nhìn anh từ góc độ này, từng đường nét lại càng tuấn
tú bội phần, nhất là sống mũi cao thẳng tắp, còn đẹp hơn cả mũi giả. Thi thoảng cô lại thầm cảm thán trong lòng: Trên đời sao lại có một người
đàn ông đẹp trai đến thế chứ?
“Anh tình nguyện lắng nghe.”
Tưởng Ly giơ tay ra chạm lên mũi anh và nói: “Diễn viên kinh kịch sau khi
được bôi lớp phấn nền, cả khuôn mặt sẽ trắng toát trông rất kinh người.
Mặt có đẹp cách mấy cũng giống như ma vậy, ngay cả đôi lông mày cũng
trắng nhợt. Mà đến khi tẩy trang lại càng thảm không kể xiết. Những
người ngoài ngành nhìn qua kiểu gì cũng có bóng ma tâm lý. Em không muốn anh bị ám ảnh.”
“Anh đâu có yếu đuối đến vậy.” Lục Đông Thâm
cười: “Xấu hay đẹp chẳng qua cũng chỉ là một lớp da người, làm sao khủng khiếp bằng nhân tính?”
“Câu này nói thật là thẳng thắn.”
Lục Đông Thâm giơ tay cọ cọ lên sống lưng cô: “Trong xã hội văn minh càng
cao, con người biết khoác lên mình những bộ trang phục đạo mạo đàng
hoàng, nhưng dưới lớp trang phục ấy là gì thì chẳng ai biết cả.”
“Anh nói vậy làm em nhớ tới Thai Quốc Cường đấy.” Tưởng Ly mệt mỏi dựa vào
người anh: “Chẳng phải sáng nay lúc nói chuyện điện thoại em đã bảo với
anh là em phát hiện được một vài chuyện của Thai Quốc Cường sao, chính
là chuyện giữa ông ta và vợ mình.”
Lục Đông Thâm nghe xong bèn hỏi: “Chuyện của nhà người ta em còn quan tâm à?”
“Vợ ông ta từ lúc ở phủ Thân vương trở về cứ đổ bệnh liên miên, Thai Quốc
Cường thì luôn cho rằng em có khả năng trừ ma diệt quỷ. Em cũng tới đó
xem sao. Không giống như giả vờ đâu, ánh mắt rời rạc, vừa nhìn là biết
bà ta cũng đã chịu một sự đả kích khủng khiếp. Đương nhiên, điều em muốn nói là quan hệ giữa Thai Quốc Cường và bà ta cơ.” Tưởng Ly ngồi thẳng
dậy, nhìn thẳng vào khuôn mặt của Lục Đông Thâm và nói: “Từ trước đến
nay, người ngoài đều nghĩ rằng tình cảm giữa Thai Quốc Cường và phu nhân rất tốt đẹp. Hai người họ khi xuất hiện ở những nơi công cộng cũng cực
kỳ ân ái. Nhưng thực tế là, quan hệ giữa họ chẳng ra sao cả.”
“Chuyện này mà em cũng ngửi ra được?” Lục Đông Thâm có phần kinh ngạc.
“Là em quan sát ra được.” Tưởng Ly nói: “Phòng của bà Thai tuy rộng nhưng
từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài chỉ có đồ đạc của một mình bà ấy.
Hai người họ ngủ riêng đó. Trong nơi ở không có dép lê của nam giới sử
dụng thường xuyên, điều này khiến em thấy rất kỳ lạ. Lẽ nào Thai Quốc
Cường về nhà mà vẫn đi giày ở ngoài? Mệt chết đi được. Chứng tỏ thật ra
ông ta rất hiếm khi về nhà. Cộng thêm việc trước kia chẳng phải em đã
cho Thai Quốc Cường một miếng hương cổ sao? Mùi hương của nó duy trì rất lâu. Cho dù không còn cháy nữa, mùi hương cũng sẽ vấn vít trong không
khí mấy tháng liền. Em không ngửi thấy mùi hương đó ở nhà ông ta, điều
này càng chứng tỏ thường ngày ông ta không hay đến đó ở.”
Lục
Đông Thâm nhíu mày: “Chuyện này cũng khiến anh khá bất ngờ đấy.” Thai
Quốc Cường và phu nhân tình cảm tốt đẹp là chuyện được tất cả mọi người
công nhận.
“Nhưng chuyện này cũng chẳng có gì kỳ lạ. Trên đời này có bao nhiêu chính khách nổi tiếng hay doanh nhân thành đạt giả vờ hạnh phúc chứ? Chẳng qua là muốn giữ hình tượng tốt thôi?” Tưởng Ly thở dài, nhưng chạm phải vết thương, cô lại nhíu mày: “Vợ của Thai Quốc Cường
cũng coi như xui xẻo. Em đang nghĩ có phải lúc đó bà ta hoa mắt nhìn
nhầm không, hay thật sự có kẻ giả ma giả quỷ? Ví dụ như, thật ra hôm đó
người ta bà ta nhìn thấy là Thương Xuyên?”