Anh là người đàn ông của em, em lo cho anh không được à?
“Thế này là ý gì?” Cô không hiểu rõ lắm mục đích của anh.
Lục Đông Thâm không trả lời, chỉ nắm tay cô đi tới Tây viện.
So với các đình viện trước, trong này lại càng kín đáo và ẩn dật hơn.
Điều khiến Tưởng Ly kinh ngạc nhất là bên trong căn nhà hoàn toàn được xây
dựng như một phòng thực nghiệm. Cô đánh mắt nhìn một loạt các máy móc,
đều là các loại tiên tiến nhất trên thế giới tính đến thời điểm hiện
tại.
“Việc này…”
Lục Đông Thâm vẫn chỉ cười không nói, rồi lại kéo cô ra vườn sau.
Diện tích của vườn sau gần như mênh mông ngút tầm mắt, bởi vì nó giống hệt
một khu rừng nhỏ. Nhưng nếu quan sát tỉ mỉ, thì những hoa cỏ và thảm
thực vật trước mắt không phải là các loài thực vật sinh trưởng tự nhiên, mà giống như mới được di chuyển và trồng lại vào đây, chiếm trọn toàn
bộ cảnh quan.
Nơi khuất ánh sáng của vườn phơi đầy các loại cỏ
cây, còn có loại treo ngược xuống dưới mái hiên. Góc tường có những giá
cây cao khoảng hơn ba mét, được đúc bằng sắt vô cùng chắc chắn. Trong
các ô nhỏ được chia ra toàn bộ là các loại bình, chai lọ thủ công, độ
lớn nhỏ không đồng nhất.
Hơi thở của Tưởng Ly trở nên dồn dập, trong ánh mắt ngập tràn sự kích động.
Quen thuộc mà lại có phần xa lạ.
“Anh bảo bọn họ vận chuyển những thứ này từ Thương Lăng tới đây. Em xem còn thiếu sót thứ gì không?” Lục Đông Thâm lên tiếng.
Tưởng Ly quan sát cẩn thận, vừa xem vừa lần sờ, rồi lẩm bẩm: “Không thiếu thứ gì, còn to lớn hơn cả trước kia nữa.”
Ở Thương Lăng, cô có một nơi ẩn cư của mình.
Không những trồng một lượng lớn các hương liệu quý hiếm, hơn nữa còn cất trữ
không ít các loại hương liệu cô thu thập được từ khắp nơi. Có thành
phẩm, có bán thành phẩm. Tất cả đều được phơi khô và cất kỹ. Lúc đó vì
ra đi quá vội vàng, cô còn không kịp trở về đó một chuyến. Mà cho dù trở về được, cũng có rất nhiều thứ cô cầm không đặng.
Không ngờ, Lục Đông Thâm lại giúp cô thu thập tất cả về đây, hơn nữa các loại hoa cỏ
và thực vật trồng ở vườn sau cũng đều là những loại cô trồng ở căn nhà
tại Thương Lăng, thậm chí còn nhiều loại hơn cả lúc trước.
“Phòng thực nghiệm kia là?”
“Em vẫn luôn than phiền rằng phòng thực nghiệm của Skyline quá nhỏ, thiết
bị lại không tiên tiến. Bây giờ phòng thực nghiệm ở đây đã được coi là
lớn nhất khu vực Trung Quốc đại lục rồi, thiết bị hoàn toàn có thể sánh
ngang với tổng bộ Lục Môn. Thiết bị chuyên nghiệp đã được đầu tư, lại có những nền tảng thực nghiệm chuyên nghiệp, vậy thì nếu có công thức nào
xảy ra vấn đề, chúng ta cũng hoàn toàn có thể giải quyết ngay tại lãnh
thổ Trung Quốc, có đủ lý do để phản bác lại truyền thống thích xía mũi
chen chân vào việc điều chế và nghiên cứu của tổng bộ.” Lục Đông Thâm
nói.
Tưởng Ly rất bất ngờ vì những gì anh nói, sau đó trong đầu
cô lúc này chỉ còn lại toàn là kích động. Cô tới trước mặt anh: “Thế
nên, ý của anh là, từ nay về sau em có thể sử dụng nơi này?”
“Nó vốn dành cho em mà.” Lục Đông Thâm cười: “Nơi này về sau chính là phòng thực nghiệm dành cho em cùng đội ngũ của mình.”
“Lục Đông Thâm, chuyện này quá đường đột!” Cô gần như bất ngờ hét toáng lên, trước đó hoàn toàn không có một dấu hiệu nào gợi mở.
Lục Đông
Thâm vén tóc của cô ra sau vành tai: “Trái tim em luôn nhưng nhớ Thương
Lăng, ngoài phần ân tình không thể trả hết kia ra, có lẽ chỉ còn phòng
thực nghiệm này, dẫu sao thì ở đó vẫn còn tâm huyết em chắt chiu bao
năm.” Nói tới đây, anh hơi cúi mặt xuống: “Bây giờ, anh đã cho em một
phòng thực nghiệm rộng lớn hơn, em muốn làm thế nào thì làm thế ấy. Bé
con, có thể thu trái tim của em từ Thương Lăng trở về đây không?”
Tưởng Ly thật sự vừa bất ngờ lại vừa mừng rỡ. Nhưng nghe xong câu nói vừa rồi của anh, cô lại không nhịn được, phản bác: “Anh cho em phòng thực
nghiệm chính là để em thu lại trái tim mình à?”
“Đương nhiên.”
Lục Đông Thâm không hề giấu giếm: “Dẫu sao thì anh cũng không hy vọng
trái tim em cứ nhớ mãi một Đàm Diệu Minh. Bảo em buông tay làm tất cả
những điều mình muốn làm là anh muốn nói với em rằng: Những gì Đàm Diệu
Minh có thể cho em, anh cũng có thể; Những gì Đàm Diệu Minh không thể
cho em, anh vẫn có thể.”
Ánh mắt Tưởng Ly hơi tối đi: “Đàm gia đã qua đời rồi, anh hà tất phải như vậy chứ. Vả lại…” Cô không nói được tiếp.
Đã có mấy lần cô cũng từng tự hỏi mình. Đàm Diệu Minh ở trong lòng cô
chung quy được coi là gì? Rốt cuộc cô đã bao giờ yêu Đàm Diệu Minh hay
chưa?
Đàm Diệu Minh đủ tốt, cô cũng thích anh ấy.
Nhưng tình cảm yêu mến này lại có một cảm giác khác với tình yêu dành cho Lục Đông Thâm.
Đàm Diệu Minh đối với cô là ơn, là kính, là lòng trung thành mà cho dù phải bỏ mạng cô cũng không bao giờ hối hận. Lục Đông Thâm đã nói đúng một
câu: Ân nghĩa lớn như trời biển. Đàm Diệu Minh đối với cô mà nói chính
là một người cao lớn như trời biển.
Thật ra những điều cô định nói với Lục Đông Thâm là đây.
Nhưng giữa nam và nữ vẫn tồn tại những sự khác biệt. Lục Đông Thâm có thể
rành mạch rõ ràng giải thích mối quan hệ giữa anh và Trần Du. Còn cô khi nói ra một Đàm Diệu Minh, dù chỉ là ân nghĩa vẫn trở thành một khúc mắc trong lòng Lục Đông Thâm. Anh là người đàn ông có tính chiếm hữu quá
mãnh liệt, không cho phép trong lòng có chỗ cho bất kỳ một người nào, kể cả chỉ là ân nghĩa.
Lục Đông Thâm kéo cô vào lòng mình, tựa cằm
lên đầu cô, dường như anh cũng có thể đoán ra những lời ngập ngừng cô đã nuốt xuống phía sau: “Phụ nữ và đàn ông không giống nhau. Có những lúc
ân tình lắng đọng, lâu dần họ sẽ ngộ nhận đó là tình yêu. Thế nên, anh
mặc cho em điên cuồng, náo loạn tùy thích, chỉ yêu cầu một điểm, trong
lòng em không được phép nghĩ đến người đàn ông nào khác, ai cũng không
được.”
Tưởng Ly ngước lên nhìn anh: “Anh không để em nhớ tới người đàn ông nào khác, vậy thì cũng phải đối xử tốt với em mới được.”
“Anh đối xử với em còn chưa đủ tốt sao?” Lục Đông Thâm bật cười.
Tưởng Ly mím môi. Cũng phải, anh đối xử với cô quá tốt rồi.
“Thật ra, anh luôn tin tưởng em, đúng không?” Lát sau cô hỏi. Nếu không tin
tưởng, sao có thể tặng cho cô cả một phòng thực nghiệm chứ?
“Anh chưa bao giờ nghi ngờ em.” Lục Đông Thâm nói.
“Nhưng anh vẫn cho tiếp tục đưa vào sử dụng công thức kia.”
Lục Đông Thâm thở dài: “Anh hỏi em nhé, công thức đó ngoài việc gây ảnh
hưởng với riêng anh ra, có làm tổn thương tới bất kỳ người nào khác
không?”
Tưởng Ly ngẫm nghĩ rồi lắc đầu. Mùi hương giữa các loại
công thức cần phù hợp với nhau. Trọng điểm nằm ở việc trên loại thuốc lá ngày xưa nh hút, mùi hương của thuốc lá cùng mùi hương trong phòng làm
việc khi kết hợp lại sẽ sản sinh là độc tố mang tính kết tủa lâu dài.
“Thế nên, nó hoàn toàn có thể được sử dụng.” Lục Đông Thâm nói lý lẽ với cô.
“Nhưng anh phải làm sao?” Tưởng Ly sốt ruột: “Tuy rằng anh đã ngừng hút loại
thuốc lá đó, nhưng ai biết được sau này trong công thức lại thêm vào
thành phần gì? Em không tin đám người bên đó.”
Nghe xong câu ấy, Lục Đông Thâm cười rất vui vẻ: “Em phải lo lắng cho anh đến mức nào hả?”
“Anh là người đàn ông của em, em lo cho anh không được à?” Tưởng Ly hờn dỗi.
Lục Đông Thâm tươi cười ôm chặt lấy cô. Cụm từ “người đàn ông của em” này
khiến tâm trạng anh tốt kỳ lạ. “Anh sẽ xin phép của tổng bộ, sau này mọi công thức có liên quan đến mùi hương mà anh sử dụng đều do em thực
hiện.”
“Liệu có được không? Người của tổng bộ đã phản bác lại yêu cầu của Lục Khởi Bạch rồi.”
“Nếu yêu cầu thay đổi công thức dựa trên nền tảng nghi ngờ công thức cũ thì
dĩ nhiên là không được. Nhưng anh có thể căn cứ vào sở thích cá nhân
mà.” Lục Đông Thâm nói: “Anh không thích mùi đó, muốn đổi một mùi mới
phải được chứ. Lý do này nghe ra mới càng hợp lý.”
Tưởng Ly nhìn anh chăm chú rồi không nhịn được cười.
Quả nhiên là gian thương, mấy quỷ kế này anh cũng nghĩ ra được.
Thấy cô cười, cuối cùng Lục Đông Thâm cũng yên tâm hơn. Anh bấu má cô: “Bây
giờ khu vực Trung Quốc đại lục vẫn đang dựa dẫm vào tổng bộ, thế nên có
những lúc không thể quá cứng rắn với mấy người bên đó. Chuyện công thức
ảnh hưởng rất lớn, Quý Phi ở trong tổng bộ lại có một chút thế lực và
quan hệ. Chưa nói đến việc trong phòng thực nghiệm của tổng bộ có người
của cô ta gài vào, chỉ tính riêng chuyện này thôi, nếu tổng bộ thật sự
truy cứu tận gốc, thì em sẽ còn phải chịu thiệt thòi.”
“Nhưng công thức đó thật sự có vấn đề, chuyện này không thể cứ cho qua như vậy được?”
“Đương nhiên không thể cho qua, đây cũng chính là một lý do khác nữa khi anh
tặng em phòng thực nghiệm.” Lục Đông Thâm thành thật giải thích: “Phòng
thực nghiệm của tổng bộ dĩ nhiên có được sự uy tín của riêng nó, anh
không mấy nghi ngờ bọn họ giở trò trong quá trình kiểm nghiệm, chỉ sợ
rằng họ thật sự không thể kiểm tra ra được thành phần mà em nghi ngờ.
Thế nên anh mới để công thức được tiếp tục đưa vào sử dụng. Một là sẽ
không ảnh hưởng tới anh và những người khác. Hai là chúng ta vẫn có thể
tiếp tục lấy mẫu về kiểm tra, một công đôi việc. Trong buổi họp, em
ngang nhiên trở mặt với anh sẽ khiến cho tất cả mọi người đều nghĩ rằng
anh không tin tưởng em. Thế nên càng tiện cho em sau này lấy mẫu kiểm
tra lâu dài.”