Đại khái là đạo đức nghề nghiệp xuất hiện vấn đề, ngầm ám chỉ người phụ
trách tập đoàn này đã có hành vi mua chuộc gián điệp thương mại. Tin đồn này tuy không trở thành một tin tức chính thống được đăng tải lên
truyền hình nhưng đã đủ làm nóng mạng xã hội.
Tốc độ lan truyền
các tin tức online rất khủng khiếp, còn có một dạo tin này được lên cả
top search. Tuy rằng chẳng mấy chốc đã được người ta gỡ xuống nhưng vẫn
có những lời ra tiếng vào của dư luận.
Đối với chuyện này, Nhiêu
Tôn không ra mặt thanh minh, còn bộ phận quan hệ, truyền thông của tập
đoàn cũng nhất loạt khẳng định đây chỉ là tin tức thất thiệt.
Tưởng Ly đọc được tin tức này trong lúc lướt Weibo sau khi đã làm xong món ăn cuối cùng, thầm sửng sốt trong lòng. Những ID VIP chia sẻ bài viết đó
đều đã bị hạn chế. Tuy rằng cô chỉ đọc được một số bài viết lẻ tẻ, lác
đác, nhưng trong giây lát cũng đã đoán ra được phần nào tình cảnh hiện
tại của Hoa Lực.
Lục Đông Thâm vô cùng kiên quyết đuổi việc một
người phụ trách có tiếp tục với Hoa Lực. Tạm thời chưa nói đến việc đối
phương có thật sự bị tình nghi đã tiết lộ bí mật thương mại ra ngoài hay không, chỉ riêng lúc này đưa ra hành động đuổi việc cũng đã quá đủ để
mọi người bên ngoài suy đoán, ngờ vực. Càng chưa nói tới việc Lục Đông
Thâm đã đi một bước cờ rất hiểm, dồn đối phương vào đường cùng.
Ngang nhiên và cứng rắn như thế, dĩ nhiên sẽ chĩa mâu thuẫn về phía Hoa Lực,
cũng khiến ánh nhìn của mọi người bên ngoài tập trung chủ yếu vào Hoa
Lực. Sao có thể trùng hợp đến vậy? Bây giờ lại đúng là thời điểm cạnh
tranh nhà thầu cho dự án phủ Thân vương. Thế nên việc những lời đồn này
dấy lên khắp nơi cũng có thể nhìn ra được phần nào vấn đề.
Tưởng Ly cảm thấy thấp thỏm bất an.
Lục Đông Thâm làm việc kín kẽ tỉ mỉ, ở trên thương trường anh như một con
hổ luôn bày mưu tính kế chắc chắn, lúc nào cũng chờ thời cơ tốt để hành
động, âm mưu từng bước một.
Nhưng cô cũng rất hiểu Nhiêu Tôn. Hôm nay phải chịu thiệt thòi như vậy, anh ấy tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho
xong chuyện. Nếu Lục Đông Thâm đã định sẵn là một con hổ thì Nhiêu Tôn
chính là một con sói. Trên thị trường Trung Quốc, Lục Đông Thâm đơn
thương độc mã, còn phía sau Nhiêu Tôn lại là cả một nguồn tài nguyên có
sự hậu thuẫn của chính trị.
Con đường tương lai cho dù không còn tập đoàn Trường Thịnh thì Nhiêu Tôn cũng sẽ là kẻ địch mạnh nhất của Lục Đông Thâm.
Tưởng Ly xem quá chuyên tâm, đến nỗi Lục Đông Thâm quay về từ lúc nào cô cũng không hay biết.
Cho tới khi, anh từ sau lưng nhẹ nhàng ôm chặt lấy cô: “Em đang xem gì đấy?”
Tưởng Ly giật nảy mình, tay run lên, di động suýt chút nữa thì trượt khỏi
tay. Cô vội vàng nhét nó vào trong túi quần rồi nghiêng mặt sang nhìn
anh: “Có gì đâu, em lướt web xem linh tinh ấy mà. Anh uống rượu đấy à?”
“Ít nhiều vẫn phải uống một chút, người của chính quyền thành phố không thể tiếp đãi qua loa được.” Lục Đông Thâm buông cô ra, vòng ra sô pha, ngồi xuống ghế. Anh nới lỏng cà vạt, sau đó giơ tay kéo cô ngồi vào lòng
mình. Người con gái trong vòng tay vô cùng mềm mại, tựa hồ mỗi lỗ chân
lông đều đang toát ra một mùi hương thanh nhã. Anh thích không chịu nổi.
Cảm giác này thật tuyệt.
Tuyệt đến mức kỳ diệu.
Lục Đông Thâm chưa bao giờ có được một cảm giác tương tự như thế: Người
ngồi trong bàn tiệc nhưng trái tim đã sớm lao băng băng về nhà.
Căn nhà trước mắt đây trong cái nhìn của anh xưa nay luôn chỉ là một ngôi
nhà thuần túy, chưa bao giờ có cảm giác của gia đình. Thế mà chính vào
tối nay, khi cô thông báo qua điện thoại với anh cô đang ở nhà anh, anh
tiếp khách đã có phần đứng ngồi không yên. Suy nghĩ duy nhất trong đầu
chính là: Phải khẩn trương trở về nhà.
Anh đã từng tưởng tượng ra dáng vẻ của cô khi đợi anh trở về, nhưng chưa từng nghĩ khung cảnh lại ấm áp nhường ấy.
Ánh đèn vàng dịu, không nhức mắt. Cả một căn phòng giống như được phủ lên
một lớp voan mỏng. Còn cô ngồi giữa bầu trời voăn giăng mắc ấy, sống
lưng vừa quyến rũ vừa ấm áp, xung quanh thoang thoảng mùi hương của thức ăn, chính là một bầu không khí khói bếp rất đời thường.
Dương Viễn từng nói với anh: Nhà cậu quá thiếu mùi khói bếp.
Nhưng kể từ ngày anh hiểu chuyện, Lục Môn nơi anh sống đã như vậy rồi. Cũng
có mùi hương của thức ăn nhưng đều do đầu bếp trong nhà làm ra. Đầu bếp
tới từ khắp các quốc gia trên thế giới, làm hài lòng được dạ dày của con cháu nhà họ Lục, nhưng lại không giúp được họ hiểu thế nào là mùi khói
bếp.
Lục Đông Thâm cho rằng mình đã quen với một cuộc sống bếp
núc lạnh lẽo như thế. Vậy mà tối nay, khi ôm cô vào lòng, anh mới hiểu
ra. Mùi khói bếp giống như một thứ thuốc độc, một khi đã dính phải sẽ
không bao giờ rời xa được nữa.
Loại thuốc độc ấy, chính cô cho anh uống.
Tưởng Ly cũng ngửi thấy mùi rượu ngấm vào chiếc áo sơ mi của anh. Không quá
nồng nặc, chỉ thoảng qua nhẹ nhàng. Có lẽ anh đã uống loại rượu Mao Đài, hơn nữa, đúng như anh nói, chưa uống quá nhiều.
Cô ngồi dựa vào
lòng anh, yên lặng đùa nghịch chiếc cà vạt của anh, rồi lên tiếng hỏi:
“Xem ra người của chính quyền thành phố đã bị anh nắm giữ rồi? Trường
Thịnh và Hoa Lực đều bị anh đá khỏi cuộc chơi rồi phải không?”
Cằm cô bị anh nâng lên. Anh cúi đầu xuống nhìn cô, vừa như chăm chú quan
sát lại như đang nghiền ngẫm điều gì. Nhịp tim của Tưởng Ly đập nhanh
hơn hẳn. Đúng là cô muốn biết trong cuộc đấu này với Nhiêu Tôn, phần
trăm chiến thắng của anh có lớn không. Nhưng cô lại không muốn nhắc đến
cái tên đó trước mặt anh.
Anh quan sát kỹ đến mức khiến cô có
phần căng thẳng, giống như một chút tâm tư trong lòng cô thật ra cũng đã bị anh nhìn thấu hết.
Lục Đông Thâm bỗng nhiên bật cười, buông cằm cô ra, xoa gáy cô rồi hỏi một câu khác không liên quan: “Em ăn cơm chưa?”
Tưởng Ly thấy anh né tránh không trả lời thì cũng không gạn hỏi nữa: “Em
chưa. Cơm nước đã xong xuôi hết rồi, chỉ đợi anh về cùng ăn nữa thôi.
Nhưng mà chắc là anh đã ăn no trên bàn tiệc rồi phải không?”
“Em
đích thân xuống bếp sao?” Lục Đông Thâm ít nhiều có phần ngạc nhiên. Anh những tưởng với tính khí lười biếng của cô thì tám chín phần cô sẽ mua
đồ đã nấu sẵn ở ngoài về ăn.
Nét mặt và ngữ khí có phần không tin tưởng này của anh đã ít nhiều đả kích Tưởng Ly: “Em không thể vào bếp
hay sao? Đợi anh chắc? Mấy món anh nấu ra làm gì có món nào nuốt được.”
Cô giơ ngón tay chọc chọc lên ngực anh: “Trương Ái Linh có một câu nói
rất hay, muốn nắm giữ trái tim người đàn ông phải thông qua dạ dày. Thế
nên tối nay em đã thể hiện một chút tài nấu nướng.”
“Em không cần thông qua dạ dày cũng có thể nắm giữ trái tim của anh.” Cơ thể Lục Đông Thâm hơi đè xuống. Cô bật cười rụt về phía sau, anh bèn được đà tiếp
tục lấn tới. Nét mặt anh rạng rỡ, nở một nụ cười xấu xa: “Thế nếu anh
muốn nắm giữ trái tim em thì sao? Trùng hợp quá, anh cũng từng nghe đoạn văn này, nhất là nửa câu sau.”
Bình thường Tưởng Ly không đọc
Trương Ái Linh, cuốn duy nhất cô đọc chính là “Sắc giới”, thế nên dĩ
nhiên cô biết nửa câu sau là gì. Trái tim đột ngột nảy lên dữ dội.
Đúng như anh nói, cô không cần thông qua dạ dày cũng có thể nắm bắt trái tim của anh. Còn anh, cho dù không cần làm thêm chuyện gì với cô, trái tim
của cô cũng đã bắt đầu lạc lối, hoảng loạn. Giống như lúc này đấy, ở
khoảng cách này, mùi hương trên người anh cứ quấn lấy hơi thở của cô,
đan cài một cách trí mạng.
Cô vô thức lại nhớ đến nhiệt độ anh lưu lại trên ngực mình.
Ánh mắt cô chỉ có thể nhìn tới chiếc cà vạt đã được nới lỏng trên cổ anh.
Thật ra Tưởng Ly cảm thấy bản thân mình cũng rất háo sắc. Mỗi lần ở bên cạnh anh, ánh mắt cô lại thi thoảng liếc nhìn cơ thể anh. Cô thích lồng ngực rắn rỏi tráng kiện của anh, cho dù mặc sơ mi cũng có thể nổi bật những
đường nét cơ bắp nuột nà mạnh mẽ.
Từng nút, từng nút cúc áo thật
là hại người, che giấu đi sự mê hoặc từ những múi cơ của anh, khiến anh
trở thành một người đàn ông vừa “cấm dục” lại vừa đầy quyến rũ.
Phần cuối của dãy cúc áo bị thắt lưng che khuất. Chiếc thắt lưng da màu đen
và ghim cài tối màu. Một chiếc thắt lưng không thể đơn gian hơn. Đêm đó, hình như cô đã bị nó cọ vào người đau đớn, nhưng bản thân cô lại cảm
thấy thứ thực sự cọ vào cô là một thứ khác.
Cô cho rằng “vốn” của anh rất đầy đủ.
Nhưng, còn có những cô gái khác từng được hưởng thụ nguồn vốn dồi dào của anh, nghĩ như vậy, Tưởng Ly ngậm chua ngậm xót nói: “Anh thông qua nửa câu
sau của Trương Ái Linh nắm giữ số lượng trái tim các cô gái còn ít sao?”
Lục Đông Thâm sững người.
Tưởng Ly xoay người đứng dậy khỏi ghế, giật lấy đầu cà vạt của anh: “Rốt cuộc anh có định ăn không? Không ăn em đổ đi đấy!”
Lục Đông Thâm đứng dậy, để mặc cho cô kéo cà vạt dắt mình đi: “Ăn, dĩ nhiên là ăn rồi. Em vất vả nấu nướng như vậy, anh…”
Trong lúc nói dở, anh cũng đã bước chân vào trong phòng ăn, ngay sau đó, nửa
câu sau của anh lập tức nghẹn lại, cả người đứng đờ ra tại chỗ.
Tưởng Ly buông cà vạt của anh ra, khua chân múa tay hướng về phía cả một bàn đầy thức ăn: “Xin mời, anh Lục.”
Phòng ăn ở kế bên phòng bếp, được thiết kế theo hình thức không cửa, thế nên
trong kia hiện trạng ra sao Lục Đông Thâm đều đã nhìn thấy hết. Anh đứng đực ra đó phải đến mấy giây, rồi lập tức xoay chân định bỏ đi.
Một giây sau, Tưởng Ly nhanh nhẹn nắm bắt được ý đồ định chạy trốn của anh, cười quỷ quyệt: “Anh Lục à, anh đang định đi đâu đó?”