Viêm Viêm nhìn Thẩm Mặc Thần nở nụ cười liền cười theo, lộ ra chiếc răng nanh đáng yêu. Nhìn bé giống như một thiên thần nhỏ lạc vào trần gian.
Thẩm Mặc Thần liếc bé, anh nghĩ đến Thủy Miểu Miểu cười ngốc ngếch liền thu hồi nụ cười.
Viêm Viêm nhận thấy Thẩm Mặc Thần không cười thì biểu tình của bé càng trở
nên nghiêm túc, cậu nghĩ thầm: tình hình thay đổi trong chốc lát, mình
không phải là dê vào miệng cọp đấy chứ. Ngay lập tức, cậu không cười
nữa, đôi mắt cậu mở to giống như đôi mắt của loài động vật nhỏ đề phòng
anh.
Thủy Mộc Viêm có bộ dạng giống anh, nhưng do sống cùng Thủy Miểu Miểu cho nên từ ánh mắt đến thần thái rất giống Thủy Miểu Miểu.
Viêm Viêm cẩn thận hỏi: “Tính cách của cha thay đổi thất thường là do lây từ mẹ sao?”
“Chứng bệnh này của Thủy Miểu Miểu thực sự không nhẹ.” Thẩm Mặc Thần nở nụ
cười, đồng tình với cậu, anh khẽ nhấp một ngụm rượu, liếc nhìn Viêm Viêm liền nghi ngờ hỏi: “Làm sao con biết chú là cha con, mẹ con nói?”
“Haha, cha suy nghĩ nhiều rồi, mẹ con không cho con nhìn thấy cha, nói cha là
kẻ thù của nhà chúng ta, để cho con trốn tránh cha. Nhưng con nghĩ với
trí thông minh của mẹ, nếu thực sự là kẻ địch thì con đã mất từ tám đời
rồi. Nếu vậy, điều làm cho mẹ sợ hãi duy nhất chính là cha là cha của
con. Hôm nay, con vừa gặp cha, thật sự cảm thấy cha đúng là mạnh mẽ như
con.” Viêm Viêm nhếch môi cười, nụ cười của cậu bé thêm phần rực rỡ, đối với quyết định của chính mình cực kỳ tự hào.
Thẩm Mặc Thần nheo mắt lại, đôi mắt anh thâm trầm, nghi ngờ hỏi:” Mẹ con vì chuyện gì mà không muốn cho con gặp cha?”
Viêm Viêm chỉ tay lên đầu của cậu bé, nghịch ngợm nói:” Lúc trước con nói mẹ là người phụ nữ không có đầu óc mà.”
“ Ý chính”. Thẩm Mặc Thần trầm giọng nói.
“ Mẹ muốn giữ con riêng cho mình, mẹ sợ đánh mất người tài. Dù sao, con
là đứa trẻ thiên tài không phải lúc nào cũng có.” Viêm Viêm nhíu mày
nói, cậu nhìn về phía ánh mắt sâu thẳm của Thẩm Mặc Quân, dường như cậu
cảm nhận được một tình huống xấu, cậu lo lắng hỏi:” Cha, ngươi sẽ cướp
con khỏi mẹ sao?”
Thẩm Mặc Thần đăm chiêu nhìn Viêm Viêm, anh lắc lắc ly rượu đỏ, ánh mắt càng sâu khiến người khác tò mò không hiểu anh
đang suy nghĩ gì.
Viêm Viêm có chút khẩn trương, cậu có chút hoảng hốt, nếu cậu bị cha cướp đi thì mẹ phải làm sao?
Dường như Thẩm Mặc Thần biết tâm tư của cậu bé, khóe miệng anh giật giật, nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu đỏ, hỏi ngược lại cậu: “Con nghĩ cha cướp con
được sao?”
“Dĩ nhiên là không được.” Viêm viêm chắc chắn nói, cậu khẽ liếc mắt nhìn Thẩm Mặc Thần.
Ngày hôm nay tuy là lần đầu hai cha con gặp mặt, nhưng Viêm Viêm có thể cảm
giác được, người đàn ông trước mắt này không phải người bình thường.
Trên người đàn ông này có sự trầm ổn và quý tộc nhưng thỉnh thoảng lại
tỏa ra sự sắc bén và khí phách hơn bất kì người nào.
“Mẹ con rất
đáng thương. Một mình mẹ nuôi con lại phải đi làm việc. Mẹ rất vất vả
nhưng từ trước đến giờ đều đối xử với con rất tốt.
Tuy mẹ con
không thông minh, đầu óc lại không được nhanh nhẹn, là người không tim
không phổi. Nhưng thực ra, mẹ là người coi trọng tình cảm.
Mẹ không làm người khác tổn thương, bị người khác làm tổn thương cũng một mình chịu đựng.
Nếu con không ở bên mẹ, mẹ sẽ rất khổ sở, con rất lo lắng cho mẹ.
Con đã đồng ý sẽ không rời xa mẹ.
Con là đàn ông cho nên lời hứa rất đáng giá.” Viêm Viêm nói, trong đôi mắt
đen tròn của cậu bé tràn ngập hơi nước, nhưng nước mắt không có chảy
xuống.
Bởi vì mẹ đã nói: Là đàn ông, có thể đổ máu, chảy mồ hôi nhưng không được khóc