An Mộc mở miệng, “Thật ra tôi cảm thấy trong
mấy tính cách đó, giống với con người thật của tôi nhất chính là nữ
chính trong [Thiên Trường Địa Cửu]”
Thiên Quang lập tức gật đầu,
“Vị nữ chính đó khá là đau khổ, khi còn nhỏ đã bị mẹ vứt bỏ, thơ ấu của
An Mộc, cũng không quá vui vẻ phải không?”
An Mộc cùng Hạ Tâm
Băng không hợp đã không phải là bí mậ. Thiên Quang nói như vậy, cũng coi nhe lần đầu tiên có người chính diện trách cứ Hạ Tâm Băng vứt bỏ An
Mộc.
An Mộc không ngờ Thiên Quang lại đột nhiên nói ra những lời này, có chút kinh ngạc.
Cô biết, Thiên Quang bởi vì có Hạ Thiên, cho nên chiếu cố mình hơn một
chút. Nhưng là, Thiên Quang có thể làm đến bước này, vậy tuyệt đối đã
xem mình là bạn bè thật sự hoặc là vãn bối.
Vẻ mặt An Mộc đầy cảm động.
Cô hồn nhiên không biết, khi TV phát sóng đoạn này, ngón tay đang gõ bàn
của Phong Kiêu dừng lại một chút, sau đó mở miệng với Thượng Quan Vũ,
“Con người Thiên Quang cũng không tệ, sau này chiếu cố anh ta nhiều một
chút”
Mà Thiên Quang từ đây, sự nghiệp cao hơn một bước, không
chỉ trở thành Nhất ca của đài Giang Nam, địa vị trong giới giải trí,
cuối cùng đạt tới độ cao chưa từng ai đạt được. Mà đời này Thiên Quang
cũng không ngờ được, chính là lúc này anh ta nói một câu này, lại làm
cho sự nghiệp của mình, bước vào giai đoạn khác. Đương nhiên, những điều đó là những điều sau này.
Lời này của Thiên Quang vừa ra, An Mộc liền bắt đầu trầm tư, phải nên trả lời vấn đề này như thế nào. Nhưng
không ngờ Hạ Thiên bị mấy người bỏ qua, lại đột nhiên mở miệng, “Vấn đề
này, chị họ có lẽ cũng đã quê mất rồi”
Một câu chị họ này của cô ta, liền giành được sự chú ý của màn ảnh.
Đôi mắt An Mộc nhíu lại, quay đầu nhìn về phía Hạ Thiên.
Cô ta quả nhiên không chịu được cô đơn nha!
Chỉ là không biết lại muốn nói gì về mình?
Hạ Thiên cười đạm, “Thật ra chị họ trước sáu tuổi, thường xuyên chơi đùa
với tôi. Lúc ấy tôi nhớ rất rõ, chị họ cũng thật nghịch ngợm. Bà ngoại
của tôi lúc ấy liền nói, tính cách này của chị họ, sinh sai giới tính
rồi, chị ấy phải là một cậu bé mới đúng!”
Nghe những lời này, mặt ngoài thì không có gì, nhưng nghe kỹ một chút, lại nghe ra ý tứ khác.
Có thể lý giải là, bởi vì bản thân rất nghịch ngợm, cho nên Hạ Tâm Băng mới không thích cô?
Thiên Quang cũng nghe ra ý tứ này, lập tức cười ngắt lời, “Đúng vậy, đứa bé còn nhỏ, đều rất nghịch ngợm”
Nói tới đây, lập tức bày ra bộ dáng buồn rầu, “Hai đứa nhà tôi, quả thực chính là khỉ con!”
Thiên Quang có một gia đình rất hạnh phúc, với hai đứa nhỏ một nam một nữ.
Giờ phút này anh tuy rằng nói như vậy, nhưng bộ dáng hạnh phúc kia, làm cho tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được.
Bạch Chỉ liền mở miệng, “Thiên tiền bối, anh đây là đang khoe khoang anh
trai gái song toàn sao? Người chưa kết hôn như tôi làm sao chịu nổi a!”
Thiên Quang lập tức cười ha ha lên.
Cố tình, hai người đã vui đùa tách đề tài ra, Hạ Thiên thế nhưng bám theo
không buồng, “Đúng vậy, chị họ khi còn nhỏ quả thực làm người ta vừa hận vừa yêu, thường xuyên trêu đùa tôi nữa chứ ~”
Trêu đùa cô ta?
An Mộc cong khóe môi, đột nhiên mở miệng, “Đúng vậy, ai bảo cô khi nhỏ
không ngoan như vậy. Rõ ràng là bản thân muốn ăn bánh kem, lại cố tình
xíu giục tôi đi lấy trộm. Tôi bị phạt tất nhiên không cao hứng, liền cầm lấy sâu lông nhét vào gối hù dọa cô ta, haha!”
An Mộc cố ý nhắc tới sâu lông, làm sắc mặt Hạ Thiên tái nhợt, lúc này mới không nói gì nữa.
Mùi thuốc súng trong lời nói của hai người, Thiên Quang cùng Bạch Chỉ đều
nghe ra được, chỉ là nhóm quần chúng không hiểu biết lại không nghe ra,
còn tưởng rằng hai chị em họ đang pha trò trêu chọc nhau!