Trì Hoan vừa dứt lời liền cúi mặt, nhắm chuẩn bên cạnh anh mà lách qua,
nhưng vừa lướt tới vai anh lại bị cánh tay đàn ông giữ lại.
Mạc
Tây Cố nắm cổ tay cô, ngón tay căng chặt, cúi đầu nhìn chăm chú gương
mặt trắng trẻo, giọng nói theo cổ họng thoát ra: “Cô hãy mở họp báo hoặc đăng bài thanh minh trên Weibo, tôi tìm luật sư giúp Nhã Băng ly hôn
xong sau này sẽ cùng cô ấy giữ khoảng cách”.
Trì Hoan tĩnh lặng, qua một lúc lâu sau mới nói: “Giữ khoảng cách, cụ thể là như thế nào đây?”
Người kia buông lỏng tay thản nhiên nói: “Sẽ không đơn độc gặp mặt nữa, cho
dù thật xảy ra chuyện cũng sẽ báo lại cho vị hôn thê là cô, như thế cô
đã hài lòng chưa?”
Trì Hoan cảm thấy bất ngờ, bởi vì cô rõ ràng Mạc Tây Cố đang hạ thấp tư thái thoả hiệp với cô.
Cô mân môi khẽ cười :“Sao, đột nhiên thông suốt?”
Mạc Tây Cố nhìn vào mắt cô :“Tôi từ khi đáp ứng cùng cô kết hôn cũng chưa
từng nghĩ sẽ có ngày huỷ bỏ hôn ước, cho tới giờ vẫn luôn như vậy,
về phần Nhã Băng…”
Ánh mắt anh hơi trùng xuống, giọng nói
nhàn nhạt: “Cô ấy hiện tại không tốt, mà nguyên nhân cũng bởi vì tôi,
bởi vì mẹ tôi ép cô ấy tha hương, hốt hoảng liền gả cho người ta, kết
quả lại gặp phải kẻ điên như vậy!”
Trì Hoan nghe ra tiếc nuối
cùng oán trách dành cho Mạc phu nhân, cô cũng tin anh nói thật, nhưng
là một màn tối qua trước cửa bệnh viện liền hiện lên trước mắt. Anh
ta hết sức bảo vệ cùng ánh mắt tràn đầy tình yêu của Tô Nhã Băng khiến
lòng cô cứng lại. Trì Hoan dùng sức điều chỉnh hô hấp, sau đó mới ngẩng
mặt lên đối với anh kéo ra nụ cười vui vẻ: “Vậy thì ngày mai tôi lại đặt phòng tại 1999, anh hẹn Tô tiểu thư cùng chồng cô ấy, gọi cả luật sư
tới, chúng ta cùng giải quyết cho xong”.
Mạc Tây Cố nhìn cô một lúc lâu, đáp được, lần nữa kéo tay cô hỏi: “Đã ăn tối chưa?”
Trì Hoan lắc đầu.
“Tôi dẫn cô đi ăn tối rồi về nhà nghỉ ngơi”
Cô không cự tuyệt, xoay người nhìn Mặc Thời Khiêm :“Xe của tôi không lấy
được, ở đây khó bắt xe, anh đi cùng chúng tôi đến thành phố lại đón xe
về nhà”
Mạc Tây Cố không tiếng động nhìn Trì Hoan, mấy năm nay
Mặc Thời Khiêm cùng cô như hình với bóng, anh nhớ không lầm lúc đầu cô
đối với người đàn ông này rất không thích, sau đó giống như thói quen
dần trở nên có chút ỷ lại. Nhưng bây giờ giữa họ có thêm một loại ăn ý
tự nhiên, thậm chí là thân cận, gắn bó không ai có thể chen vào được.
Mặc Thời Khiêm nhàn nhạt liếc cô một cái, lãnh đạm nói: “Tôi đã gọi bạn
rồi, bây giờ hẳn cũng tới, Đại tiểu thư, cô cùng Mạc thiếu cứ đi đi”.
Dứt lời anh khẽ vuốt cằm, nhấc chân cố ý đi trước.
Trì Hoan không nói gì, theo Mạc Tây Cố quay lại nội thành, đi ăn xong đến cửa
hàng phụ cận mua điện thoại mới, nghĩ một chút điện thoại của Mặc Thời
Khiêm đã bị cô ném đi vì vậy liền thuận tiện cũng chọn cho anh một cái.
Lamborghini dừng trước cửa tiểu khu, Mạc Tây Cố cúi đầu tháo dây an toàn, bên kia
cô liền nhích lại gần, tựa đầu lên vai anh, xoạt một tiếng chụp một tấm
hình. Anh cau mày giương mắt liếc màn ảnh, mặc dù chụp chung nhưng không thấy rõ mặt anh, chỉ có gương mặt cô tựa trên vai cùng một chút bối
cảnh trong xe.
Chụp xong cô trở về vị trí của mình: “Đã xong, ngày mai anh tới đón tôi, thuận tiện đi thử áo cưới”.
Anh nhìn cô chậm rãi ừ một tiếng, dặn cô nghỉ sớm rồi lao vút đi trong đêm.
Trì Hoan trở về tắm rửa thay một bộ đồ khác, trở ra liền thấy điện thoại có cuộc gọi nhỡ, thuận tay ấn gọi lại, sau mấy tiếng vang là giọng đàn ông trầm thấp lạnh nhạt: “Đại tiểu thư”.
Cô cười một tiếng vừa lau tóc vừa hỏi: “Làm sao anh biết điện thoại của tôi gọi được rồi hả?”
Cô mua di động xong liền thuận tiện bỏ vào sim số cũ, dù đã qua giờhành chính
nhưng chút chuyện nhỏ này không làm khó được Mạc Tây Cố.
“Ngày mai có cần tôi qua không?”
“Không cần, đặt giúp tôi phòng riêng tại 1999, Tây Cố sẽ tới đón tôi qua”
Anh đơn giản đồng ý, cô liền hỏi :“Anh mua di động mới chưa?”
“Còn không có”
“Lúc nãy tôi có thuận tiện mua luôncho anh một cái, đền cho cái ban ngày tôi ném của anh”.
“Đã biết”
“Tôi sấy khô tóc rồi đi ngủ đây, ngủ ngon!”
“Ừ, gặp sau”
Cúp điện thoại, Trì Hoan bĩu môi một cái, nói chuyện có nhất thiết
phải kiệm lời như vậy hay không, làm như cô quấn lấy anh, rốt cuộc ai
mới là chủ ai là người làm thuê đây.
May cho anh ta cô đây tính khí tốt, là người khác mà anh đối thái độ bất kính thế này liền sa thải cũng không phải không thể.
Sáng ngày thứ 2, Trì Hoan vừa xuống lầu đã thấy xe của Mạc Tây Cố, nhưng khi tới gần thấy bóng dáng phụ nữ ngồi vị trí kế bên tài xế, thần sắc trên
mặt phai nhạt đi nhiều, tuy nhiên cô không biểu lộ gì nhiều nện giày cao gót đi qua. Mạc Tây Cố xuống xe thay cô mở cửa ghế sau, ánh mắt không
rời khỏi ngũ quan tinh tế mở vô thức giải thích :“Bệnh
viện ở gần đây nên tôi tiện đường qua đón Nhã Băng, trên mặt cô ấy
có thương tích ra ngoài không tiện”.
Tâm tình của Trì Hoan trước
giờ không khó suy đoán, bởi vì tính cách tự do phóng khoáng đã lâu nên
không có ý ẩn giấu tâm tình, hết thảy đều hiện ra trong mắt, viết lên
trên mặt. Như hiện giờ cô có chút nhàn nhạt không vui, ý cười không tới
đáy mắt còn chứa gai nhọn. Cô không ngại anh đi đón Tô Nhã Băng nhưng cô là để ý anh để cô ta ngồi vị trí kế bên người lái, cái vị trí ấy đại
biểu cho cái gì, càng ở tầng lớp cao càng hiểu rõ cùng kiêng kỵ những
điều này.
Trì Hoan khom người lên xe, môi đỏ mọng kéo ra
độ cong :“Nhắc tới Tô tiểu thư mới nhớ dù gì cũng bị thương do fan của
tôi, quả thực có chút ngượng ngùng, nhưng là họ cũng bị tạm giam một
đêm, nếu như Tô tiểu thư đây bớt giận, không biết có thể hay không
thả họ ra?”
Câu nói còn chưa dứt liền đối mặt với ánh mắt của Trì Hoan, không khỏi ngẩn ra, sau đó mới miễn cưỡng cười nói :“Tối hôm qua tôi có nói với Tây Cố, nhưng anh ấy còn đang bực bội, tôi khuyên mãi không được,
chờ lát nữa tôi liền để anh ấy gọi đến cục cảnh sát rút đơn kiện”
Nhìn vết thương trên trán Trì Hoan, cô thận trọng hỏi :“Trì tiểu thư, vết thương của cô không sao chứ?”