“Thiên Lạc, có phải cậu không thể sử dụng hồn lực không?” Nhìn Thiên Lạc, Cố Kinh Thế trực tiếp sảng khoái hỏi.
Thiên Lạc nghe xong, đôi mắt đen nhánh xẹt qua một tia thâm trầm, “Cố thiếu
tướng, toàn bộ người nước Z đều biết tôi là một phế vật không thể sử
dụng hồn lức, Cố thiếu tướng hẳn cũng biết điểm này.”
“Thiên Lạc, đừng dùng mánh lới trước mặt tôi, cậu hiểu rất rõ ý của tôi.” Cố Kinh
Thế nói như thế vươn tay ra giữ chặt tay Thiên Lạc.
Đầu ngón tay có chút lạnh lẽo, làm thân thể Thiên Lạc không khỏi nhẹ nhàng run rẩy một chút.
Nỗ lực duy trì sự bình tĩnh, Thiên Lạc thấy Cố Kinh Thế nhìn chằm chằm cô, chậm rãi nói.
“Bình thường người không thể sử dụng hồn lực là trong cơ thể không có hồn
tuyền, mà cậu không giống vậy, cậu không sử dụng hồn lực là bởi vì hồn
tuyến của cậu bị người ta phong ấn.” Cố Kinh Thế nói như thế, buông
Thiên Lạc ra, “Là ai phong ấn hồn tuyến của cậu?”
“Là mẹ tôi.”
Thiên Lạc biết giấu không được, dứt khoát nói toàn bộ, “Trước khi mẹ tôi biến mất đã phong ấn hồn tuyến của tôi, tôi cũng không biết phải phá
giải phong ấn này như thế nào.”
“Muốn phá vỡ phong ấn thì có hai
biện pháp, cách thứ nhất, chính là tìm một người thực lực cường hãn,
dưới tình huống hồn tuyến của cậu ổn định, mạnh mẽ phá vỡ phong ấn.”
“Vậy anh có thể giúp tôi không?” Thiên Lạc thấy được hy vọng, nhìn Cố Kinh Thế hỏi.
“Tôi không thể.” Cố Kinh Thế nhìn Thiên Lạc, rất nhanh tiếp tục nói, “Không
chỉ có tôi, những người khác cũng không thể, mạnh mẽ phá vỡ phong ấn sẽ
xé mở hồn tuyền của cậu, đến lúc đó, cậu thật sự sẽ trở thành phế vật
không thể sử dụng hồn lực.”
Nghe Cố Kinh Thế nói xong, Thiên Lạc thật sự thấy đau đầu, “Vậy làm sao bây giờ?” Cô cũng không muốn cả đời đều bị phong ấn.“Rất đơn giản, muốn phá vỡ phong ấn mà không chịu tổn thương, biện pháp duy
nhất chính là tìm người đã phong ấn cậu, để người đó giải trừ phong ấn.” Cố Kinh Thế nói như thế, cũng nhìn về phía Thiên Lạc, “Nói cách khác,
muốn cởi bỏ phong ấn trên người cậu, phải tìm được mẹ cậu.”
“Mẹ
tôi đã biến mất một thời gian dài, muốn tìm được bà ấy căn bản không
phải chuyện dễ dàng.” Thiên Lạc nói như thế, có chút phát sầu.
“Cậu hoàn toàn không biết gì về mẹ cậu sao?” Cố Kinh Thế nhìn Thiên Lạc.
“Tôi chỉ biết mẹ tôi tên Hoàng Phủ Tú Tuyết, chuyện khác không biết, không
chỉ tôi, ông nội, ba tôi và những người khác ở Thiên gia cũng không biết mẹ tôi rốt cuộc ở đâu.” Thiên Lạc nói đến chỗ này, cũng không khỏi nhíu mày.
Những thứ như tên có thể sửa lại rất nhanh, căn bản không
thể dựa vào, muốn tìm được Hoàng Phủ Tú Tuyết cũng tuyệt đối không phải
việc đơn giản.
Nghĩ tới điều này, Thiên Lạc nhăn chặt lông mày, hiển nhiên là lâm vào khốn cảnh.
Mà lúc Thiên Lạc không biết xuống tay từ đâu, Cố Kinh Thế bỗng nhiên mở miệng, “Tôi giúp cậu.”
“Anh nói cái gì?” Thiên Lạc mang theo vài phần kinh ngạc nhìn Cố Kinh Thế, khó hiểu hỏi.
“Tôi nói, tôi giúp cậu tìm mẹ.” Cố Kinh Thế thản nhiên trả lời, “Nếu tìm được, cậu sẽ nợ tôi một nhân tình.”
“Anh muốn tôi nợ anh một nhân tình? Vì sao?” Thiên Lạc nhìn Cố Kinh Thế,
phát hiện cô đoán không ra tâm tư của người đàn ông này.