Bên trong đại sảnh, vàng son lộng lẫy, vô số thức ăn tinh xảo, âm nhạc
tao nhã vang lên, làm bốn phía nhìn qua đều cực kỳ hài hòa.
Thiên gia nổi tiếng có tiền, hội trường tiệc rượu càng được trang trí cực kỳ
xa hoa cao quý, thêm vào vô số nam nam nữ nữ mặc dạ phục, vừa nhìn chính là tiệc rượu mà người xã hội thượng lưu mới có thể tham gia.
Đứng ở một bên, hôm nay Thiên Lạc mặc một thân Tây phục màu trắng, toàn bộ
chế tác thủ công, quần áo vừa người, làm Thiên Lạc nhìn qua càng thêm
kiên cường, khuôn mặt tuấn lãng phối hợp nụ cười trời sinh tà khí, mang
theo một chút bất cần đời.
Từ trước Thiên Lạc cũng rất tuấn tú,
nhưng ít đi mấy phần khí thế, bây giờ Thiên Lạc lại như hoàn toàn biến
thành người khác, khắp toàn thân đều thẩm thấu ra hơi thở thong dong,
mang theo một chút lười biếng, lại không thiếu tự tin, dáng vẻ chói lọi, lại phối hợp khuôn mặt đẹp, khí chất tao nhã, làm không ít thiên kim
tiểu thư ở đây, đều liên tiếp nhìn về phía Thiên Lạc bên này.
Cầm trong tay một ly Champagne, Thiên Lạc rất đứng đấy tùy ý, không nói chuyện với bất kỳ người nào, thực sự là lẳng lặng nhìn.
Từ trước đến giờ Thiên Lạc ghét nhất đại hội gia tộc.
Thực lực của Thiên Lạc thực sự là quá yếu, mỗi lần tới tham gia đại hội gia tộc, đều sẽ bị người Thiên gia cười nhạo.
Nghĩ đến đây, Thiên Lạc nhẹ nhàng nhấp Champagne.
Chỉ có điều, đó là đã từng, nếu là bây giờ còn có người dám không biết điều như vậy tới đây, nhất định Thiên Lạc sẽ cho người kia biết lợi hại.
"Anh, ông nội đang tìm anh." Lúc này Thiên Trạch Huân đi tới, nhìn Thiên Lạc, chậm rãi nói.
Thiên Trạch Huân mặc âu phục màu xám đậm, mang theo sức sống độc nhất của
người trẻ tuổi, thân cao hơn Thiên Lạc một ít, tóc đỏ phối hợp tròng mắt màu xanh lam sẫm, cả người đẹp trai lạ thường.
Khóe miệng cũng cong lên một chút nụ cười tà khí, Thiên Trạch Huân rất ít cười như thế.
Lập tức cũng cảm giác được một chút nguy hiểm, Thiên Lạc nhíu mày, "Bên cạnh ông nội, có ai không?"
"Mấy cô gái trẻ tuổi trong đại thế gia, ông nội nói là có người làm mối cho
anh, người đã chờ ở đó." Thiên Trạch Huân nói như thế, cũng nhìn Thiên
Lạc, "Anh, xem ra ông nội phải tìm chị dâu cho em."
"Yên tâm, vị
trí chị dâu của em còn phải tiếp tục trống mấy năm nữa." Thiên Dư Phong
cũng đã gọi, Thiên Lạc không thể không đi, lập tức chuẩn bị đi tới đó,
"Anh đi trước."
Nhìn Thiên Lạc tiêu sái rời đi, Thiên Trạch Huân cũng cầm một ly rượu đỏ, uống một hớp.
Mà bên này, mấy nam nam nữ nữ cũng đeo gia huy của Thiên gia, lập tức đi tới bên cạnh Thiên Trạch Huân.
"Trạch Huân, anh bị sao vậy, lại bắt đầu tạo mối quan hệ với tên rác rưởi kia
sao?" Thiếu niên ở trước mắt, nhìn qua dường như là nhỏ hơn Thiên Trạch
Huân một chút, rác rưởi mà anh nói, chính là Thiên Lạc.
Người
trước mắt này gọi là Thiên Minh, là con trai bác hai của Thiên Lạc và
Thiên Trạch Huân, từ trước đến giờ cũng là người bắt nạt Thiên Lạc
nhiều nhất.
Nếu như bình thường, nhất định Thiên Trạch Huân sẽ không để ý tới loại người như Thiên Minh, thế nhưng, hôm nay không giống.
"Thiên Minh, chú ý khẩu khí của cậu, Thiên Lạc là anh cả của tôi, cũng là
cháu đích tôn của Thiên gia, cậu có điều chút, không có tư cách nói gia
chủ tương lai của Thiên gia, là rác rưởi." Lời lẽ Thiên Trạch Huân vô
tình, từng chữ lạnh lùng.
"Trạch Huân, anh sao vậy? Anh lại còn nói Thiên Lạc là gia chủ tương lai của Thiên gia? Rốt cuộc anh đang đùa gì thế."