Tốc độ rất nhanh, Cố Kinh Thế căn bản không cho Thiên Lạc có cơ hội phản ứng, liền đem thẻ nhét vào trong tay Thiên Lạc.
Tấm card Cố Kinh Thế cho Thiên Lạc, toàn thế giới này chỉ có ba người sở
hữu tấm card thông dụng các ngân hàng với nhau, gần như có giá trị danh
dự đáng sợ, làm người ta có thể tùy thời lấy bất luận bao nhiêu tiền từ
bên trong, cho dù là con số thiên văn, thậm chí là dọn toàn bộ ngân hàng đều có thể.
Hoàn toàn không có một tia do dự, liền đem tấm card
này cho Thiên Lạc, Cố Kinh Thế không muốn nhìn thấy Thiên Lạc bởi vì
thiếu tiền đi làm điều gì nguy hiểm.
Mặc kệ có phải Thiên Lạc thật sự thiếu tiền không, chỉ cần cô nói thiếu, Cố Kinh Thế lập tức cho.
Chỉ có Cố Kinh Thế biết, thời điểm anh thấy được miệng vết thương trên tay Thiên Lạc, có bao nhiêu đau lòng.
Nhìn tấm card màu đen này, Thiên Lạc tò mò hỏi: “Quân khu các ngài có chỗ
đặc thù cho trợ lý, bình thường một tháng lương bao nhiêu tiền?”.
Nếu nói về tiền lương, Thiên Lạc không phải chê ít, chỉ là hiện tại Cố Kinh Thế cho cô cái này, hiển nhiên là không chỉ có một chút tiền lương mà
thôi.
“Em lấy đi, muốn bao nhiêu cứ tùy tiện lấy.” Cố Kinh Thế đạm nhiên nói.
Đã sớm biết đến Cố Kinh Thế này giàu tới cỡ nào, Thiên Lạc cũng không cãi
cọ với Cố Kinh Thế: “Nếu là đồ vật của tôi, tôi khẳng định sẽ lấy đi,
không phải của tôi, tôi cũng không cần.”
Nghe Thiên Lạc nói xong, Cố Kinh Thế nhìn cô, cũng không có phản đối quá lớn.
Thời điểm Thiên Lạc đang tính toán làm thế nào để Cố Kinh Thế rời khỏi nơi này, Cố Kinh Thế lại là bỗng nhiên mở miệng.
“Thiên Lạc, cởi quần áo đi.”
m thanh của Cố Kinh Thế nghe qua vô cùng bình tĩnh, trên đều tràn ngập bình tĩnh cùng đạm nhiên.
Như là thấy quỷ nhìn Cố Kinh Thế bên này, Thiên Lạc cả người đều thiếu chút nữa không chịu khống chế chạy trốn khỏi chỗ: “Ngài nói cái gì?!”.
“Tôi nói, em cởi quần áo ra.” Đôi mắt sâu thẳm kia của Cố Kinh Thế, gần như
muốn nhìn thấu Thiên Lạc: “Trên người em khẳng định còn có vết thương
khác, cởi quần áo, tôi giúp em thoa thuốc.”
m thanh trầm thấp
giống như rượu làm ngon say lòng người, Cố Kinh Thế đặt ánh mắt ở trên
người Thiên Lạc, tầm mắt thâm trầm, mơ hồ mang theo vài phần thăm dò.
Da đầu sắp nổ tung, trong lòng Thiên Lạc ẩn ẩn có vài phần hoảng sợ, lại
vẫn nỗ lực bảo trì bình tĩnh: “Không cần Cố thiếu tướng lo, quá muộn
rồi, ngải cần phải trở về, tự tôi có thể xử lý, không nhọc phiền Cố
thiếu tướng.”
“Đêm nay tôi không tính trở về.” Cố Kinh Thế không sợ khiến người ta kinh hãi đến chết mà tiếp tục nói.
“Bạn cùng phòng của tôi đã dọn đồ vật và giường đi rồi, không có nơi cho Cố
thiếu tướng ngủ.” Trong lòng Thiên Lạc kích động, hoàn toàn không nghĩ
tới Cố Kinh Thế sẽ chủ động đưa ra chủ ý muốn ngủ ở chỗ này.
“Không sao, tôi không ngại ngủ một cái giường với em”. Cố Kinh Thế đạm nhiên nói.
“Ngài không ngại nhưng mà tôi để ý!”. Thiên Lạc quả thực sắp bị Cố Kinh Thế này bức điên rồi!
“Em để ý cái gì, chúng ta đều là đàn ông ngẫu nhiên ngủ chung, cũng không
có cái gì không phải, hay là, có phải em có vấn đề gì, cho nên không thể ngủ trên cùng cái giường với tôi?” Những câu bức người, hôm nay Cố Kinh Thế hạ quyết tâm, nhất định phải chứng thực, Thiên Lạc là con gái.
Mím môi không nói, lông tơ phía sau Thiên Lạc đều run rẩy lên theo.
Hiện tại không thể mở miệng, nếu lộ ra sơ hở, như vậy lớp ngụy trang cô xây dựng đều uổng phí!
Thiên Lạc nhớ rất rõ những lời của Hoàng Phủ Tú Tuyết trước khi biến mất.
Vì không có năng lực tự bảo vệ mình, nên nhất định không thể bại lộ cô là phụ nữ!
“Thiên Lạc, em lại đây, tôi giúp em cởi quần áo.” Gằn từng chữ một, Cố Kinh
Thế nói như thế, đã duỗi tay, cởi bỏ cúc áo ở cổ áo của Thiên Lạc.