Ánh sáng màu đen xuất hiện trong thoáng chốc, một cảm giác áp lực ập đến khiến người khác giật mình, làm gương mặt của những học sinh vốn dĩ
định châm biếm Thiên Lạc, đều nổi lên một biểu cảm khó coi, những lời
vốn dĩ định nói ra tắt tịt trong chốc lát.
Sau khi tạm thời trở
thành chủ nhân của chiến giáp, cảm giác quẫn bách trong lòng Thiên Lạc
rất nhanh đã khôi phục lại bình thường.
"Thiên Lạc, cậu thật sự
muốn nhận chiến giáp này sao?" Lý Phong nhìn chiến giáp trước mặt, luôn
cảm thấy chiến giáp này không có còn hơn, quả thật là một của nợ.
Nghe Lý Phong nói, Thiên Lạc chỉ khẽ cười, "Giáo quan, anh cũng biết tôi
không có cách nào sử dụng cơ giáp, nó chính xác là một đường ra duy nhất hiện tại của tôi, vả lại, tôi cảm thấy nó rất tốt."
Nhìn gương
mặt Thiên Lạc tràn đầy ý cười, Lý Phong lại nhìn chiến giáp tồi tàn đến
dường như chạm nhẹ là có thể đứt rời ra một cái, bộ dạng vô cùng khó
coi.
Không những là Lý Phong, những người khác có mặt ở đây đều
lộ ra biểu cảm khinh thường ghét bỏ, trong lòng đều nghĩ, tên Thiên Lạc
này thực sự đã bị ép đến đường cùng, lại có thể vì không để bị mất mặt,
lựa chọn một chiến giáp phế thải như vậy.
Vốn dĩ không quan tâm
người khác nghĩ về mình thế nào, Thiên Lạc nhìn chiến giáp trước mắt,
cũng biết chiến giáp đó rất tồi tàn, nhưng niềm yêu thích trong đáy lòng dành cho chiến giáp này, lại hoàn toàn không hề mất đi.
"Hừ, một vật nhỏ bé như này, lại có thể thực sự khiến những người của học viện
Đế Sư chúng ta nhận thua sao?" Mà lúc này, lão đại Diệp Tử Khải của năm
hai học viện Đế Sư nhìn Thiên Lạc, trong ánh mắt ngầm thể hiện ra ý mặc
kệ, sau đó trực tiếp quay người rời đi.
Tiếp theo là đến thời
gian chọn lựa của học viện Đế Sư, lại có thể nhiều hơn một người so với
học viện Hoan Vũ, học viện Đế Sư bốn người, học viện Hoan Vũ ba người,
khoảng cách đã bắt đầu xuất hiện.
Đáy mắt của Lý Phong ngầm mang theo một chút ngưng trọng.
"Được rồi, tiếp theo, tập luyện cơ giáp ngày mai mới bắt đầu, hôm nay cũng
không còn nhiều thời gian nữa, chi bằng hãy để bốn học sinh được chiến
giáp lựa chọn này, tiến hành thi đấu ngắn trước đi." Lý Phong nói rất
nhanh.
Chiến giáp tồn tại không chỉ để ngắm cho vui mắt, sau khi
sử dụng chiến giáp, tùy theo mức độ thuần thục trong thao tác của mỗi
người, có thể nói là hoa cả mắt, nhiều không thể đếm xuể, đặc biệt là về phương diện tốc độ, có thể nói là nhanh như bay.
Nghe thấy có thể thực sự vào chiến giáp để thao tác, bảy người bao gồm cả Thiên Lạc đều nôn nóng muốn thử.
Còn những học sinh khác thì gương mặt ngưỡng mộ.
"Bởi vì đều là lần đầu thao tác, cho nên sau khi các cậu đi vào, nhớ đóng mô hình công kích của chiến giáp lại, hôm nay chúng ta không thực chiến,
chỉ so tốc độ thôi, nhất định các cậu không được làm bừa, phải tuân thủ
theo quy định." Lý Phong dặn dò.
Nối nhau đồng ý, bảy người nghe
Lý Phong nói tiếp, "Trong căn cứ có một sân tập luyện chuyên để điều
khiển chiến giáp, trong sân có đặt ranh giới, vòng quanh sân 30000m, ai
đến điểm kết thúc trước, người đó sẽ thắng."
30000m, nghe có vẻ
không bao xa, nhưng mà mọi người đều là người mới, muốn điều khiển chiến giáp, còn là tham gia vào cuộc thi có chướng ngại vật, là một chuyện vô cùng đòi hỏi kỹ xảo và sức mạnh tinh thần, tuyệt đối không dễ dàng như
thế.
Nghĩ đến đây, Thiên Lạc không những không hề căng thẳng, ngược lại càng nôn nóng muốn thử hơn.
Nhanh chóng đi đến trước chiến giáp của mình, Thiên Lạc tập trung, lắng nghe giọng nói của Lý Phong từ từ vàng lên ở gần đó.