Phòng bệnh và phòng cấp cứu của bệnh viện Mộc thị, là hai nơi nghiêm cấm người ngoài xông vào gây loạn, tính riêng tư rất mạnh, rất nhiều bệnh
nhân vì điểm đặc biệt này nguyện ý đến đây khám bệnh.
Phần lớn
lúc nào Mộc Thanh cũng mang bộ dạng cà lơ phất phơ, nhưng chỉ cần là
những điều thuộc về bệnh viện và chữa bệnh, cậu ta luôn luôn cực kì
nghiêm túc.
Cậu ta thừa kế “chiếc áo cà sa” này từ ông nội, trong xương cốt coi bệnh viện chính là sinh mệnh của mình, thậm chí có một
lần sẵn lòng vì bệnh viện hi sinh hạnh phúc đời mình, cưới người phụ nữ
cậu ta chán ghét làm vợ.
Mà Quý Lệ Lệ ỷ vào thân phận của mình
làm loạn ở bệnh viện, công khai phá hư trật tự bệnh viện, đã chạm đến
ranh giới của cậu ta.
“Quý Lệ Lệ, cô lập tức đi ra ngoài cho
tôi!” Mộc Thanh lúc này đã không còn bộ dạng cà lơ phất phơ, nghiêm túc
đến mức không thể nghiêm túc hơn, “Đây là phòng bệnh Mộc thị, không phải là nơi cô có thể tự ý làm càn! Nếu thật sự cô không tuân quy tắc, bệnh
viện Mộc thị chúng tôi, sau này sẽ không bao giờ khám bệnh cho gia tộc
Quý thị!”
Quý Lệ Lệ gần như kế thừa vẻ xinh đẹp và tính cách của
mẹ cô, vóc người cô xinh xắn lanh lợi, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp giống
như con lai, nhưng tính cách cực kì bướng bỉnh hống hách, từ nhỏ đến lớn được nuông chiều như một cô công chúa, thích nhất loại cảm giác về sự
ưu việt “chúng tinh phủng nguyệt – sao quanh trăng sáng”(*), không người nào dám quát mắng với cô.
(*) Sao sáng quanh trăng.
Hiện tại bị Mộc Thanh mặt lạnh đuổi ra ngoài, cô trở nên cáu kỉnh hẳn.
“Ôi chà, không phải chỉ là đạp đổ một cái bệnh viện thôi sao, cũng chẳng
mới lạ gì với bản công chúa. Trở về tôi liền để cho mẹ tôi khiến bệnh
viện các người đóng cửa, xem các người đến lúc đó còn có thể kiên cường
như vậy không! Anh dám vứt lại bản công chúa, đến khám bệnh cho người
khác, vốn chính là tội không thể tha!”
Mộc Thanh vừa nghe Thượng
Quan Ngưng đến, trực tiếp bỏ rơi Quý Lệ Lệ, tính tình cô ta tranh giành
như vậy, làm sao có thể thờ ơ ngồi ở chỗ đó không thuận mắt để bác sĩ
khám bệnh cho người khác!
Vì thế cô ta trực tiếp từ phòng điều
trị của mình xông vào phòng điều trị khác, bên cạnh cô có sáu vệ sĩ cao
lớn khỏe mạnh, nguyên nhân bởi vì bảo vệ cô xông loạn, đã bị nhân viên
bảo an của bệnh viện Mộc thị lôi đi ra ngoài.
Nhưng lại không có
ai dám động đến Quý Lệ Lệ, người nào động đến cô ta, gia tộc Quý thị và
Quý thị trưởng sẽ không quan tâm người đó có lí do như thế nào, cũng sẽ
không chút lưu tình ra tay trừng trị, về sau sẽ không có cách nào sống
tại thành phố A, thậm chí có khả năng biến mất.
Quý Lệ Lệ luôn tự cho mình là công chúa, hôm nay bị Mộc Thanh làm lơ, cô ta liền hùng hổ
tới xem, rốt cuộc là ai có thể để cho cậu ta to gan đến vậy, dám vứt cô
lại!
“Thì ra anh bỏ bản công chúa đi, chính là đến khám cho đứa
tầm thường Thượng Quan Ngưng!" Quý Lệ Lệ từ ngoài cửa đi vào, trực tiếp
bước đến giường bệnh, trên cao nhìn xuống Thượng Quan Ngưng, cô ta vừa
định mắng vài câu, bỗng nhiên thấy cả khuôn mặt Thượng Quan Ngưng vừa đỏ vừa sưng, hưng phấn cười ha hả.
“Ô kìa, Thượng Quan Ngưng, mặt
cô làm sao thành đít khỉ rồi, ha ha ha! Đúng là xấu chết, so với Trư Bát Giới còn xấu hơn, khẳng định là không ai thèm lấy cô rồi!
Trên
mặt Thượng Quan Ngưng còn đang đau rát, trên tóc, trên áo quần tất cả
đều dính dáp cà phê, vô cùng không thỏa mái, thật sự không có tâm tư đấu võ mồm cùng người bị bệnh thần kinh Quý Lệ Lệ này.
Hơn nữa, từ
nhỏ Quý Lệ Lệ đã được nâng như nâng trứng, mặc dù tính khí ương ngạnh
ngang ngược kiêu ngạo nóng nảy, nhưng trên thực tế cũng không có tâm cơ
gì, cô cũng bị Thượng Quan Nhu Tuyết lừa gạt xoay quanh, bị tẩy não sạch sẽ, mỗi lần nhìn thấy Thượng Quan Ngưng, cô ta nhất định sẽ vì Thượng
Quan Như Tuyết bất bình giùm, dùng cách nói ác độc nhất công kích cô.
Thượng Quan Ngưng không muốn cùng người như vậy cãi vả, nói chuyện cùng Quý Lệ Lệ đơn giản làm cho cô cảm thấy ngột ngạt.
Cô giống như không nhìn thấy Quý Lệ Lệ, mắt điếc tai ngơ đối với lời nói
của cô ta, trực tiếp đi xuống giường mang xong giày, nhìn Mộc Thanh gật
đầu nói: “Bác sĩ Mộc, tôi đi trước, cảm ơn anh!”
Quý Lệ Lệ thấy mình bị Thượng Quan Ngưng ngó lơ, tức giận gần như muốn dậm chân!
“Không nghe thấy bản công chúa đang cùng cô nói chuyện sao?! Thượng Quan
Ngưng! Cô đây là nợ trời, ai bảo cô cả ngày treo lên một gương mặt hồ
ly, đi quyến rũ đàn ông, quyến rũ vị hôn phu Thượng Quan Nhu Tuyết không nói, còn dám quyến rũ anh họ tôi, để xem sau này cô có thể làm gì đi
quyến rũ đàn ông! Ha ha ha, bộ dạng cô hôm nay giống như bộ dạng quỷ
xuất môn, là vì dụ dỗ Mộc Thanh sao?”
Mộc Thanh cho rằng, Thượng
Quan Ngưng nghe những lời nói của Quý Lệ Lệ nhất định sẽ vô cùng tức
giận, hoặc là tức giận, nhưng là, cô một chút cũng không có, vẫn bình
tĩnh và thong dong như cũ.
Dù cho trên mặt một mảnh sưng đỏ, cả
người thấm đầy cà phê nhìn rất chật vật, nhưng cô đứng ở đó, so với
những người trang điểm tinh xảo, toàn thân hàng hiệu như Quý Lệ Lệ càng
thêm ưu nhã, đây đích thị là khí chất vân đạm phong khinh, căn bản không phải so sáng với Quý Lệ Lệ gầm thét rống giận.
Cậu ta tựa như có chút hiểu, Cảnh Dật Thần luôn luôn tâm như chỉ thủy không gần nữ sắc,
tại sao liếc mắt một cái lại nhìn trúng Thượng Quan Ngưng, bảo vệ che
chở cô như trân bảo.
Thượng Quan Ngưng chỉ là nhàn nhạt nhìn thoáng qua Quý Lệ Lệ, vốn dĩ không muốn nói nói ra lời mà... vẫn là đã nói ra.
“Quý tiểu thư, cô có muốn biết hay không, cô yêu mến anh họ, tại sao anh ta đối với cô không có nửa điểm cảm tình?”
Anh họ Quý Lệ Lệ là Quý Bác, là người thừa kế nhánh thứ nhất gia tộc Quý
thị, cao lớn anh tuấn, luôn luôn đối xử ôn hòa với mọi người, chỉ có
riêng Quý Lệ Lệ là không chút sắc thái.
Nhưng Quý Lệ Lệ được
“chúng tinh phủng nguyệt – sao quanh trăng sáng” đã quen, căn bản không
chịu được thái độ lãnh đạm của anh họ đối với cô, ban đầu cô vì trả thù
mà cả ngày quấn lấy Quý Bác, nhưng về sau cô lại đã yêu người anh họ này của mình, tuy nhiên Quý Bác lại càng ngày càng lạnh nhạt với cô.
Chuyện này cũng không phải là bí mật gì ở cả nhà Quý thị.
Quý Lệ Lệ ngẩn ra, rồi sau đó thẹn quá hóa giận ném chiếc túi xách mình yêu thích lên người Thượng Quan Ngưng.
“Bởi vì những bức ảnh cô cùng người đàn ông khác mập mờ, tất cả đều được
Thượng Quan Nhu Tuyết gởi cho anh họ cô, cô cho rằng Thương Quan Nhu
Tuyết là người bạn tốt nhất của cô? Cô sai rồi, nó mới chính là kẻ thù
lớn nhất của cô! Không tin, cô có thể quay về nhà hỏi anh họ cô, anh ta
không thích cô, cũng không thích Thượng Quan Nhu Tuyết, là có nguyên
nhân. Cho nên, cô sau này không cần vì... chuyện này mà ồn ào nữa, như
vậy giống như cô thật sự không có IQ.”
Theo bản năng Quý Lệ Lệ
phản bác cô: “Cô nói bậy! Cô mới không có IQ, cô là ghen ghét tôi cùng
Tiểu Tuyết xinh đẹp hơn cô cho nên mới nói xấu chúng tôi!”
Thượng Quan Ngưng chỉ nhắc nhở cô ta mấy câu, không chịu được nữa cùng cô nhiều lời.
Nếu Quý Lệ Lệ có một tí đầu óc, liền nhất định sẽ về nhà hỏi anh họ cô, Quý Bác càng không giấu diếm những chuyện này, anh ta hận không được Quý Lệ Lệ có thể không bao giờ... chú ý đến anh ta nữa.
Thượng Quan
Ngưng xoay người đi ra khỏi bệnh viện, Mộc Thanh ngay cả áo blouse trắng cũng chưa kịp cởi, lần nữa vứt bỏ Quý Lệ Lệ.
Cậu ta đã đuổi
chuyên gia cà phê Tiểu Hồ gì đó đi, sao có thể để Thượng Quan Ngưng một
mình về nhà, nếu bị Cảnh Dật Thần biết, cậu ta không phải chết cũng sẽ
được lột da.
Mộc Thanh dân dài bước chân lớn, rất nhanh liền theo kịp Thượng Quan Ngưng: “Chị dâu, tôi đưa cô về nhà nhé!”
Lúc này Thượng Quan Ngưng người đầy chật vật, không khí với cậu ta, cười
cùng Mộc Thanh nói cảm ơn, để cho cậu ta đưa mình trở về.