Cảnh Trí bị Mộc Đóa làm nhục nhân cách, lập tức tức giận: “Cậu nói linh
tinh, cậu vu oan cho tớ! Tớ tự mình làm bài thi, chưa từng xem đáp án
của người khác!”
Trước kia đúng là hắn thường xuyên làm những
chuyện gian lần, thường xuyên sao chép đáp án của người khác, nhưng cuộc thi lần này hắn đã tự mình làm bài thi, hiện tại ngược lại bị Mộc Đóa
vu oan nói hắn sao chép bài thi của người khác, hắn làm sao có thể không tức giận.
Hai người rất nhanh liền lạc đề, lại cãi nhau túi bụi.
Đại đa số những lần Cảnh Trí và Mộc Đóa cãi lộn sẽ không thật sự đánh nhau.
Bởi vì sức lực hắn quá lớn, xuống tay không biết nặng nhẹ, đã từng làm Mộc
Đóa bị thương phải nằm viện rất nhiều lần, hắn cũng không dám ra tay
đánh Mộc Đóa nữa.
Nhưng Cảnh Trí vẫn không biết nguyên nhân vì
sao mà sức lực của mình lại mạnh như vậy, Mộc Sâm cùng Mộc Đóa hoàn toàn không biết rõ tình hình, chỉ cho rằng hắn ăn rất được cho nên sức lực
mới lớn như vậy.
Mộc Đóa mắng một hồi liền ra tay đánh Cảnh Trí,
chốc lát lấy tay đánh ngực hắn, chốc lát lại túm cánh tay đá chân dẫm
chân, đến cuối cùng vẫn không hết hận, há miệng muốn cắn Cảnh Trí.
Cảnh Trí bị cô đánh mặt mũi bầm dập, nhưng lại nhịn xuống không đánh trả,
nhìn thấy Mộc Đóa muốn cắn hắn, hắn lập tức “Bạch bạch bạch” lui về phía sau vài bước.
Cảnh Dật Nhiên đã từng dặn dò hắn vô số lần, dù
thế nào cũng không thể bị thương, chảy một tí xíu máu cũng không được,
nếu để người khác bị lây dính máu của hắn, sẽ hôn mê không tỉnh lại như
Cảnh Duệ trước kia.
Kinh nghiệm một lần khi còn bé kia liền để lại một vết sẹo trong tâm hồn hắn không thể nào phai mờ.
Hắn nhớ kỹ lời ba nói, không dễ dàng tới gần người khác, cũng tuyệt đối không để người khác dính phải máu của hắn.
Hắn sợ hãi, sợ những người bên cạnh đều bị hắn hại chết.
Hiện tại trừ bỏ Cảnh Duệ, thật ra bé không dễ dàng thân thiết với những
người khác, bởi vì năm đó, chỉ có một mình Cảnh Duệ sau khi tỉnh lại vẫn đối xử với hắn như trước, không hề bài xích hắn.
Mộc Sâm, Mộc Đóa, Trịnh Vũ Lạc cùng Trịnh Vũ Vi, tất cả bọn họ đều từng xa cách hắn một thời gian dài.
Tuy quan hệ của bọn họ bây giờ khá tốt, nhưng Cảnh Trí biết, bọn họ có thể
rời xa mình một lần, là có thể rời xa hắn càng nhiều lần hơn nữa. Một
khi phát hiện sự nguy hiểm của hắn, bọn họ sẽ lập tức rời khỏi hắn, duy
nhất chỉ có một mình Cảnh Duệ mặt lạnh sẽ ở lại chăm sóc hắn.
Dù vậy, hắn cũng không thể để Mộc Đóa cắn hắn, nếu không cô rất có khả năng sẽ mất mạng.
Cảnh Trí cảm thấy mình có chất kịch độc giống như rắn hổ mang, nắm giữ một gánh nặng rất lớn.
“Mộc Đóa, tớ cảnh cáo cậu, tốt nhất cậu nên thành thật một chút, tớ không
đánh trả đã là rất nhường nhịn rồi! Vậy mà cậu còn muốn cắn tớ, chán
sống rồi sao?!”
Mộc Đóa cũng ý thức được vừa rồi nếu mình cắn Cảnh Trí thì sẽ rất nguy hiểm.
Người trong nhà đã nói qua, tuyệt đối không thể làm Cảnh Trí bị thương, chỉ
là cô tùy hứng đã quen, tính tình đại tiểu thư lại phát tác, còn quan
tâm nguy hiểm hay không nguy hiểm gì nữa.
“Cũng không biết cậu
rốt cuộc là cái quái thai gì, kiêng kị nhiều như vậy! Cậu chính là phần
tử nguy hiểm, về sau cách xa tớ một chút, không được đến chỗ thái gia
gia của tớ chơi nữa!”
“Phi, cậu cho rằng tớ muốn tới sao?! Mỗi lần tới đều nhìn thấy ngôi sao chổi như cậu, tớ còn cảm thấy phát ngán đấy!”
Trình độ mắng chửi người của Cảnh Trí một chút cũng không thua kém Mộc Đóa,
cách mắng chửi người của Mộc Đóa đều học từ chỗ Triệu An An, mà Cảnh Trí trừ bỏ học tập tinh túy mắng chửi người của Cảnh Dật Nhiên, còn không
thầy tự hiểu học theo trên TV, học cách làm sao dùng lời nói để tổn hại
những người khác.
Thật ra chỉ số thông minh của hắn cũng không hề thua kém Mộc Sâm, chỉ là hắn đem sự thông mình đó dùng hết cho những
việc đường ngang ngõ tắt rồi —— đùa giỡn bạn học nữ, lừa bạn học nam, ở
trong trường học xưng vương xưng bá, thậm chí ngay cả thầy cô giáo và
hiểu trưởng đều bị hắn chọc tức đến phát khóc.
Nếu không phải Cảnh Thiên Viễn vẫn luôn đều quản hắn, hiện tại hắn cũng có thể đi lên trời luôn rồi!
Ngày thường hắn sẽ tranh chấp với Mộc Đóa đến lúc trời tối, nhưng hôm nay Cảnh Trí lại không muốn cãi nhau với cô.
Hơn nửa năm rồi hắn rất vất vả mới được nhìn thấy anh trai một lần, kết quả vừa rồi chỉ lo cãi nhau, anh trai đi lúc nào hắn cũng không biết, hắn
chạy nhanh đi tìm anh trai, bằng không lần tới gặp lại cũng không biết
phải chờ bao nhiêu tháng nữa.
Cảnh Trí vừa chạy ra ngoài vừa hô
lên với Cảnh Thiên Viễn: “Thái gia gia, con đi tìm anh trai chơi! Buổi
tối hôm nay sẽ không trở lại ăn cơm!”
Mộc Đóa vừa nghe Cảnh Trí
muốn đi tìm Cảnh Duệ, không cam lòng yếu thế cũng nhanh chóng chạy ra
bên ngoài, theo bản năng học Cảnh Trí nói với Mộc Vấn Sinh: “Thái gia
gia, con cũng không trở lại ăn cơm!”
Cảnh Duệ chân trước mới vừa
về nhà, còn không lau khô hết nước mắt của Thượng Quan Ngưng, sau lưng
từng cái đuôi một đã đuổi tới.
Tới lúc ăn cơm chiều, không chỉ có Mộc Sâm cũng tới, ngay cả hai chị em song sinh Trịnh Vũ Vi và Trịnh Vũ Lạc cũng tới.
Cảnh Duệ trực tiếp lơ mọi người, đi theo Cảnh Dật Thần vào phòng sách nói
chuyện, thảo luận bước tiếp theo của kế hoạch huấn luyên.
Khó có khi nào Thượng Quan Ngưng thấy nhiều đứa nhỏ tập trung ở nhà mình như vậy, cao hứng chiêu đãi bọn họ.
Cảnh Trí không chào đón mấy người này một tí nào, cảm thấy bọn họ không chỉ
bài xích hắn, lại còn tới cướp anh trai của hắn, cực kì muốn đá hết mấy
người này ra ngoài.
Một đánh bốn, hắn cũng tốn không bao nhiêu sức lức.
Lạc Lạc và Vi Vi không phải là lần đầu tiên đến nhà của Cảnh Duệ, nhưng
những lần trước hai cô tới đều không có Cảnh Duệ ở nhà, nếu đếm thật kỹ
thì hai cô cũng chỉ mới gặp Cảnh Duệ hai lần mà thôi, hôm nay là lần thứ ba.
Nhưng các cô cũng rất tò mò về Cảnh Duệ!
Tất cả mọi
người đều phải đi học, kể cả Cảnh Dật Nhiên “Có bệnh” cũng phải đi đi,
chỉ có một mình Cảnh Duệ không cần đi học, nhưng các cô nghe Mộc Đóa nói qua, Cảnh Duệ mười hai tuổi cũng đã đọc xong tất cả chương trình học,
hiện tại đã nhận được hai bằng tốt nghiệp của hai trường đại học!
Hơn nữa, hắn lợi dụng tất cả thời gian rảnh để học tất cả các chương trình học từ tiểu học đến đại học!
Này quả thật là một truyền kỳ!
Các cô không thể tưởng tượng nổi, Cảnh Duệ chỉ lớn hơn các cô ba tuổi mà thôi, sao có thể hiểu nhiều thứ như vậy!
Hai chị em các cô sáu tuổi đã vào năm nhất, hơn nữa thành tích học tập đều
rất tôt, người trong nhà đều cảm thấy hai người các cô rất thông minh,
nhưng so sánh với Cảnh Duệ vẫn cảm thấy có chút thảm thương a!
Cảnh Duệ vẫn luôn là thần tượng của hai cô!
Hắn không chỉ là một thiên tài, hơn nữa lớn lên rất đẹp trai lạnh lùng,
những lần trước gặp mặt hắn đều không nói với hai chị em cô một lời nào.
Nói cách khác, từ lúc các cô bắt đầu có ký ức, Cảnh Duệ chưa từng nói
chuyện với hai cô một làn nào, kể cả chào hỏi cũng không có!
Các
cô là hai chị em song sinh, hơn nữa đều thừa hưởng vẻ đẹp của mẹ, cực kì xinh đẹp, mỗi khi đi ra ngoài, đều sẽ là tiêu điểm của mọi người, đưa
tới vô số ánh mắt kinh diễm.
Nhưng mà những thứ mà cô sở hữu, ở trước mặt Cảnh Duệ một chút tác dụng cũng không có!