00:07 / 01:09Là anh ấy không chăm sóc tốt Cảnh Duệ mới để Cảnh Duệ lâm vào mối nguy lớn này.
Cảnh Dật Thần làm chuyện gì cũng rất ít khi hối hận, bởi vì anh ấy cảm thấy
bản than làm chuyện gì cũng đều đúng đắn, và lại cho dù có làm sai đi
nữa, hối hận cũng chả có tác dụng gì cả.
Nhưng mà bây giờ, anh ấy hối hận thật rồi.
Anh ấy hối hận vì đêm hôm qua đã đưa con trai đi huấn luyện kháng lực,hối
hận đã đi ra vùng biển, hối hận sau khi gặp Cảnh Dật Nhiên và Cảnh Trí,
không kịp bảo vệ tốt con trai.
Mặc dù anh ấy biết hối hận cũng chẳng có tác dụng gì,nhưng anh ấy vẫn cảm thấy vô cùng hối hận.
Sự đau khổ trong tâm trí của Cảnh Dật Thần mới là lớn nhất, mỗi giây đứng
bên ngoài phòng phẫu thuật đối với anh ấy mà nói là 1 nỗi dày vò.
Chỉ là, anh ấy tin tưởng, con trai mình nhất định sẽ tỉnh lại, đây là động lực lớn nhất cho sự cố gắng của anh ấy.
Trong số những người thừa kế của Cảnh gia, rất ít người thất bại lửa đường,
ít nhất trong 5 thế hệ gần đây, 1 người cũng không có, tất cả đều trải
qua các thử thách sinh tử rồi mới sống trở lại.
Cảnh Dật Thần không tin con mình sẽ xảy ra việc ngoài ý muốn.
Cảnh Quan Ngưng lại không hề có lòng tin như Cảnh Dật Thần, cô ấy cơ bản
không biết tình hình hiện tại của Cảnh Duệ rốt cuộc là như thế nào, chỉ
biết rằng tình hình vô cùng gay go.
Cô ấy tức giận dùng lực tát
Cảnh Dật Thần, vừa khóc vừa oán giận anh ấy: “sao anh lại có thể như
vậy, em là mẹ của con mình, nó xảy ra chuyện gì sao anh lại không nói
cho em biết! Ít nhất em cũng phải ở bên cạnh chăm sóc cho con,anh thật
là đáng ghét, buổi sáng ra khỏi nhà 1 câu cũng không nói, buổi trưa em
gọi điện cho anh, anh cũng nói gì, chuyện gì cũng giấu em!”
Đôi
mắt của Cảnh Dật Thần cũng dần đỏ lên, anh ôm Thượng Quan Ngưng, giọng
nhỏ nhẹ xin lỗi cô ấy: “ em yêu, xin lỗi em, là lỗi của anh, lần này anh sai thật rồi, em muốn đánh muốn mắng anh thì em cứ đánh cứ mắng, đừng
cố chịu đựng.”
Thương Quan Ngưng dựa vào ngực anh ấy khóc, khóc đến nỗi hai mắt đều sưng lên, phải qua một lúc lâu cô ấy mới ngừng khóc.
Cô ây cố gắng kiềm chế nỗi sợ hãi, hỏi Cảnh Dật Thần: “con sao rồi? em không thể vào thăm con được à?”
"Mộc lão gia đang ở bên trong, sức khoẻ Duệ Duệ ổn định rồi, bây giờ e khoan hẵng vào, đợi sức khoẻ con chuyển biến tốt thì em vào thăm con, được
không?"
Thượng Quan Ngưng sợ bây giờ mà tuỳ ý đi vào sẽ làm phiền công việc chữa trị của Mộc Vấn Sinh, mặc dụ rất muốn vào thăm con nhưng cô ấy lại do dự, cuối cùng cô quyết định không vào.
Cô ấy rất có lòng tin đối với Mộc Vấn Sinh, mỗi lần có người đang cận kề với cái
chết thì anh ta luôn cứu được người đó sống lại.
Mặc dù bây giờ
Cảnh Duệ vẫn trong tình trạng nguy cấp, nhưng Mộc Vấn Sinh đã tiếp xúc
với loại vi rút này rất nhiều thời gian rồi vì vậy nhất định sẽ có cách.
Hai vợ chồng ở bên ngoài tròn một đêm, Cảnh Dật Nhiên cũng đưa Cảnh Trí đến thăm rất nhiều lần.
Cảnh Trí dần nhận thức được, Cảnh Duệ đang ở trong phòng phẫu thuật vẫn luôn đóng kín cửa là do lỗi của anh ấy.
Anh ấy cảm thấy, mấy người vẫn luôn thích anh ấy thì bây giờ luôn lảng tránh anh ấy.
Mộc Sâm và Mộc Đoá từ trước đến nay vẫn luôn chơi cùng anh ấy, nhưng bây giờ thì không chơi với anh ấy nữa.
Anh ấy còn định tặng hoa hồng cho hai đứa em song sinh, nhưng mà giờ đây
anh đã bị cấm không được bước vào phòng bệnh của hai chị em đó nữa.
Mọi người đều không gặp anh ấy nữa, cũng không khen khuôn mặt nhỏ nhắn của anh ấy xinh nữa.
"Bố ơi, tại sao bọn học không nói chuyện với con? Ngày trước bọn họ đều cho con rất nhiều đồ ăn ngon, nhưng sao hôm nay lại không cho con vậy? Đoá
Đoá nói, con bị bệnh, sau này sẽ không chơi với con nữa. Bố ơi, con bị
bệnh gì vậy?"Cảnh Dật Nhiên nghe xong những lời nói non trẻ của con, thương con chút nữa thì rơi nước mắt.
"Nói năng linh tinh, con làm gì có bệnh! Con rất khoẻ mạnh, là bọn họ có
bệnh, con không cần quan tâm, bọn họ đều là những con người ngu xuẩn,
con mới là thiên tài, bọn họ gato với con, sau này chúng ta không chơi
với bọn họ nữa.”
Cảnh Trí ôm một quả táo to, đã bổ ra lâu ngày
không ăn đến, anh ta suy nghĩ ủ rũ chán nản: “ nhưng con muốn chơi cùng
Đóa Đóa, ngày trước cô ấy đối với con rất tốt, thường lấy trộm đồ ăn
ngon của mẹ đem cho con, con không thích cái thai song sinh kia, con
thích Đóa Đóa. Cô ấy đã đồng ý gả cho con rồi, nhưng bấy giờ cô ấy lại
không quan tâm con.”
Nếu như có thể thay đổi được thời gian, nghe lời đứa con trai, Đóa Đóa sẽ gả cho nó, thì bây giờ Cảnh Dật Nhiên đã
cười thật to, sau đó cổ vũ con trai mình theo đuổi tiểu nha đầu kia rồi.
Nhưng bây giờ Cảnh Dật Nhiên chỉ cảm thấy vô cùng đau lòng.
Cuối cùng Cảnh Trí vẫn là bị người khác bài xích, tuổi thơ của anh ta đã
định trước có nhiều khó khăn và nước mắt, dần dần anh ta sẽ phát hiện
ra, bản thân mình không giống với người bình thường, thậm chí anh ấy sẽ
biết dòng máu của anh ấy có thể giết chết người.
Vốn dĩ trên mọi
mặt con trai đã vượt xa người bình thường, Cảnh Dật Nhiên vẫn cảm thấy
rất vui mừng, cảm thấy Cảnh Trí sau này sẽ không bị người khác ức hiếp,
khi lớn lên chỉ có anh ta đánh được người khác chứ không có ai địch nổi
anh ta, ngay cả Cảnh Duệ cũng không phải là đối thủ của anh ta.
Nhưng mà, anh ta vui mừng quá sớm rồi.
Cảnh Dật Nhiên ôm con trai đứng ngoài hành lang dài, nhìn đứa con trai với
dáng vẻ thất vọng ngỡ ngàng, trong lòng cảm thấy đau như dao cắt.
“ Không sao, sau này con phải cố gắng nhiều hơn, chúng ta nhất định sẽ
cưới được một người đẹp hơn Đóa Đóa, cô ta sau này nhất định sau này
cũng hối hận, con sẽ là một nam tử hán đội trời đạp đất giỏi nhất thế
giới này.”
Anh ta có chút tức giận, cảm thấy người khác đã quá ức hiếp con trai mình.
Trong người của Cảnh Trí có độc tố, anh chỉ cần làm hại người khác khiến cho độc tố xâm nhập vào người họ thì anh ta sẽ an toàn.
Đứng cạnh nhau để nói chuyện nhưng sẽ không có những cái ôm cái hôn thân thiết.
Hàng ngày anh ta đều ôm con trai mình nhưng cũng không thấy độc tố trong người truyền nhiễm.
Phía đông hiện ra ánh nắng ban mai, mẳ trời dần dần hiện ra, của phòng phẫu
thuật mở ra, Mộc Vấn Sinh và Cảnh Thiên Viễn từ bên trong đi ra.
Cảnh Dật Nhiên vô thức bế con đi qua, anh ta muốn biết Cảnh Duệ bây giờ như thế nào rồi.
Anh ta thương con trai mình như vậy, Cảnh Dật Nhiên và Thượng Quan Ngưng
cũng rất thương Cảnh Duệ, anh ta hi vọng Cảnh Duệ sẽ nhanh chóng khỏi
bệnh.
Nhưng mà, Mộc Vấn Sinh và Cảnh Thiên Viễn vẻ mặt ngoài sự mệt mỏi vô lực ra thì không lộ ra một chút dáng vẻ thư giãn nào.
Thượng Quan Ngưng toàn thân như đổ nát, mắt đỏ hoe cô hỏi: “Mộc lão gia, Duệ Duệ sao rồi?”
Mộc Vấn Sinh ngưng lại rồi nói: “ vẫn còn trong tình trạng nguy hiểm, thằng bé quá nhỏ, tôi không dám đổi máu giống như Tiểu Lộc, không thể bơm máu đến cực hạn, nên tiến độ rất chậm, có điều độc tố không di chuyển đến
các tế bào khác của anh ấy, bây giò thì có thể tạm thời khống chế được.
Tôi đi nghỉ ngơi một chút, Mộc Thanh sẽ trực ở bên trong, hai giờ sau
tôi sẽ quay lại tiếp tục bơm máu cho cậu ấy, đến lúc đó tình hình có lẽ
sẽ tốt hơn.”
Trái tim Thượng Quan Ngưng nặng nề bất thường, nhưng sau khi nghe Mộc Vấn Sinh nói thì cô lại có hi vọng hơn.
Vi rút có thể kiểm soát được là tốt, cô rất sợ vi rút không thể khống chế
được, khi đó sợ rằng sẽ lây lan sang các tế bào khác của Cảnh Duệ.
“ tôi có thể vào thăm cậu ấy một chút không? Chỉ một chút thôi,để tôi vào thăm cậu ấy.”
Mộc Vấn Sinh nhìn vào ánh mắt của Cảnh Thiên Viễn và Cảnh Dật Thần, nhifnt
hấy sự đồng ý của hai người họ, liền gật đầu và nói: “ đi đi, đừng ở lại quá lâu!”