Trịnh Luân do dự trong chốc lát, vẫn là đem chân duỗi tới trước mặt Ngô Tư.
Cô rất muốn biết Ngô tư rốt cuộc có phải mẹ ruột của mình hay không.
Ở Trịnh gia nhiều năm như vậy, cô kỳ thật cũng rất ít khi nghĩ sẽ đi tìm
lại thân thế thật của mình, bởi vì cô quá hạnh phúc cho nên mới quên
Trịnh Khải Nam và Bùi Tín Hoa không phải cha mẹ ruột của mình.
Ấn tượng của cio với vợ chồng Cổ tị vẫn luôn rất tốt, Cổ Anh Kiệt cô chỉ
mới gặo qua hai lần. Nhưng Ngô Tư thì đã thấy qua rất nhiều lần, còn ăn
qua các loạn điểm tâm ngin tuyệt do bà làm.
Nếy Ngô Tư là mẹ ruột của cô, như vậy có phải quá hạnh phúc hay không?
Cô có thể có một ngườu mẹ tốt như vậy sao?
Ngô Tư ôm cái chân nhỏ trắng nõn của con gái, trong lòng cảm khái vạn ngàn, bà không nghĩ tới một ngày bà có thể chạm vào con gái mình một lần nữa, bộ dáng của con gái hồi nhỏ bà vẫn luôn nhớ rõ ràng dành mạch như cũ.
Ngô Tư đem chân của Trịnh Luân hướng tới chỗ của Trịnh Luân và Bùi Tín Hoa, sau đó dùng ngón cái hơi hơi dùng sức ấn vàng gang bàn chân trắng nõn
của cô, ấn rất nhiều lần thì gan bàn chân của cô liền xuất hiện một khối bớt trong tròn màu hồng nhạt
Mặc dù có chút mơ hồ, nhưng là bớt không thể nghi ngờ.
Trịnh Luân có chút kinh ngạc: “Thế mà thật sự có bớt!”
Ngô Tư nhìn cái bớt hồng nhợt nhạt kia dần biến mất, thần sắc ôn nhu nhẹ
giọng nói: “Cái bớt này lúc con mới sinh ra nhìn rất rõ, nhưng sau này
khi con lớn lên thì nó càng ngày càng mờ nhạt, ẩn sâu tring lố da, mỗi
lần ta dùng sức nhấn một cái, bớt sẽ hiện ra. Ta tìm con nhiều năm như
thế cũng đều là dùng loại phương pháp này phân rõ.”
Bùi Tín Hoa cảm thấy rất thần kỳ, quả nhiên là mẹ ruột a! Việc cơ mật như vậy cũng biết, thật gióng phim điện ảnh!
Bất quá chẳng sợ trên người Trịnh Luân không có cái bớt gì, thì vẫn là con
gái của Ngô Tue, kết quả giám định DNA rõ,ràng ở kia. Trịnh Kinh chắc
chắn sẽ không để Trịnh luân nhận người thân tùy tiện.
Trịnh Luân
hiện tại đã tin tưởng Ngô Tư chính là mẹ đẻ của mình, chỉ là tin tưởng
là một chuyện, tiếp nhận lại là một chuyện khác.
Để cô mở miệng kêu mẹ, vẫn là có chút khó khăn.
Hơn nữa, cô cảm thấy gọi người khác là mẹ, sẽ làm cho Bùi Tín Hoa khổ sở.
Ngô Tư cũng không bức bách Trịnh Luân, bà cùng Trịnh Luân tiếp xúc rất
nhiều lần, biết cô thoạt nhìn tựa như rất dễ nói chuyện, nhưng lại là
người không dễ dàng đi vào nội tâm.
Khóc một hồi, Ngô Tư và Bùi
Tín Hoa rốt cuộc cũng bình tĩnh trở lại, ngồi cùng nhau, giống như chị
em thân thiết nói chuyện với nhau
Hai người phụ nữ bởi vì cí
cùng một người con gái nà tình cảm nhanh chóng gia tăng, trong chốc lát
liền nổi lên hứng thú nói lên việc của Trịnh Luân khi còn nhỏ.
Cổ Anh Kiệt đối với việc tìm được con gái cũng rất kích động. Ông và Ngô
Tư sinh ra Trịnh Luân, không có thêm cib, sau đó mặc dù là nhận nuôi Cổ
Thiên Việt, thì trong lòng cũng vẫn rất vắng vẻ.
Bọn họ đối xử vớu Cổ Thiên Việt cực kì tốt, vạn hảo, lại cảm thấy con trai vẫn còn một lớp ngăn cách
Ông và Ngô Tư không ngừng nghi ngờ tuổi tác của Cổ Thiên Việt, đứa trẻ bảy
tuổi bình thường không có khả năng có nội tâm giống như Cổ Thiên Việt.
Hai vợ chồng bọn họ mặc kệ nỗ lực như thế nào, đều không có biện pháp đi vào trong lòng Cổ Thiên Việt.
Hai người mất mát một khoảng thời gian, nhưng lại không rối rắm chuyện này
nữa, bọn họ rốt cuộc cũng không phải cha mẹ ruột, con trai không mở lòng với bọn họ, cũng là bình thường.
Hiện tại rốt cuộc cũng tìm được con gái ruột của chính mình, nhưng con gái cũng không mở lòng với bọn
họ, việc này làm cho lòng Cổ Anh Kiệt có chút hụt hẫng.
Nhưng ông chung quy vẫn là đàn ông, cảm tình không bộc lộ ra ngòai như Ngô Tư, cho nên lúc này thoạt nhìn rất bình tĩnh.Về sau yêu thương Trịnh Luân, để cô có thể mở lòng
Cổ Anh Kiệt mới thấy qua Trịnh Khải Nam một lần, hai người ngày thường
từng gặo nhau quanh vòng luẩn quẩn, chỉ là nỗi người đều có việc của
mình, quan hệ cũng không thân cận.
Hiện tại lại cảm thấy như là người một nhà, bởi vì Trịnh Luân muốn gọi hai người bọn họ là cha.
Hai người ngồi ở cách đó không xa, thấp giọng nói chuyện với nhau, Trịnh
Khải Nam còn gọi Trịnh Kinh qua, kêu hắn toi chào hỏi Cổ Anh Kiệt.
Trịnh Kinh biểu hiện tốt nhất, rất nhanh liền chiếm được sự tán thưởng của Cổ Anh Kiệt.
Nam nhân thông thường đều thích mạnh mẽ, chính trực, đặc biệt là Trịnh Kinh có xuất thân là người đứng đầu ở trường quân đội toàn cầu, hiện tại lại là cảnh sát hình sự ưu tú nhất ở toàn thành phố A, phá được vô số vụ
án, đã từng được thị trưởng và trưởng tỉnh khen ngợi, Cổ Anh Kiệt vừa
lòng đến không thể vừa lòng hơn!
Trịnh Kinh nhìn thấy Cổ Anh Kiệt vừa lòng vớu mình, không khỏi vui vẻ.
Hắn đương nhiên muốn để lại ấn tượng tốt với cha vợ trong tương lai, bằng
không sai có thể làm Cổ Anh Kiệt yên tâm đem Trịnh Luân giao cho hắn!
Trịnh Khải Nam hiểu rõ tính toán của con trai, trong lòng ông đối với sự xum
xoe của con trai với Cổ Thiên Việt rất khinh bỉ, loại nhiệt tình này,
ông là cha ruột mà còn chưa được hưởng thụ qua!
Hừ, thật là có vợ đã quên cha, chỉ ra sức biểy hiện trước mặt cha vợ, cũng không biết châm trà cho ông uống!
Cổ Anh Kiệt hoàn toàn không biết Trịnh Kinh có ý này với Trịnh Luân, ông
chỉ cảm thấy, Trịnh Luân mấy năm nay ở Trịnh gia sống tốt như vậy,
khoing lo cơm áo, Trịnh Kinh rất yêu quý em gái, e gái muốn gì thì nua
cái đó, cho nên ông rất vừa lòng với Trịnh Kinh.
Bên này không khí vừa lúc đi lên, lại vì một câu của Ngô tư mà lâu vào yên tĩnh.
“Lúc trước không phải nói Luân Luân đi tớu nước Đức thăm bạn sao? Sao lại nằm viện? Có nơi nào không thoải mái sao?”
Trịnh Luân hiện tại trừ bỏ sắc mặt có chút tái nhợt, giọng nói có chút khàn
khàn, nhìn không ra có cái gì không ổn, Ngô Tư còn tưởng rằng cô chỉ là
bị cảm, nhưng là vừa rồi nhìn thấy Trịnh Luân ho khan, thế nhưng lại
phun ra máu!
Rồi sau đó bà mới chú ý tới cái thùng rác nhỏ ở mép giường, trong đó toàn là khăn giấy dính loang lổ vết máu!
Đây là bệnh gì?!
Trịnh Kinh bên kia nghe thấy Ngô Tư hỏi chuyện, bọn họ nói chuyện cũng ngừng lại.
Trịnh Kinh đứng lên, đi đến bên người Ngô Tư, dùng ngữ khí nghiêm trọng nói:
“Dì Ngô, Luân Luân không phải sinh bệnh, cô ấy trúng độc!”
“Cái gì? Trúng độc?!”
“Đúng vậy, hơn nữa người hạ độc chính là Cổ Thiên Việt, hắn ta muốn giết Luân Luân.”
Ngô Tư lập tức đứng lên từ trên ghế, sắc mặt tái nhợt vô cùng: “Chuyện này không có khả năng! Nó không phải người như vậy!”
Trên mặt Cổ Anh Kiệt tất cả đều là sự khiếp sợ, bước nhanh đến trước mặt
Trịnh Kinh, sắc mặt cũng có chút khó coi: “A kinh, cậu có chứng cứ sao?”
Trịnh Kinh do dự một lát, lại vẫn lắc đầu: “Không có chứng cứ, mọi chứng cứ đều đã bị Cổ Thiên Việt tiêu hủy.”
“Không có chứng cứ thì sao lại có thể đổ cho nó hạ độc Luân Luân? Có phải có
hiểu lầm gì không? Thằng bé là do hai vợ chồng chúng tôi một tay nuôi
lớn, tính cách nó tuy rằng không quá rộng rãi, nhưng lại là đứa con
ngoan, tâm địa thiện lương, thích nuôi động vật, không phải là người có
thể hại người khác a.”
Ngô Tư hoàn toàn không có cách nào tin
tưởng việc đứa con mình nuôi hai mươi năm sẽ hạ độc hại Trịnh Luân, ở
trong ấn tượng của bà, Cổ Thiên Việt lá gan rất, sao có thể giết người!