Thượng Quan Ngưng bối rối lắc đầu: “Không có chuyện gì!”
Cảnh Dật Thần ngồi dậy, từ phía sau tạo ra một vòng ôm, sau đó anh chống cằm lên trên cổ, rồi ở bên cạnh thổi hơi vào tai cô: “Vợ, tối hôm qua anh cái
gì cũng chưa làm, em đã không có sức lực rồi?”
Gương mặt trắng
nõn của Thượng Quan Ngưng trong nháy mắt đỏ tợn, nhưng lại có cảm giác
trên người càng lúc càng thêm không có sức lực rồi.
Không nghĩ
đến Cảnh Dật Thần ngày thường bộ dạng nghiêm túc, lạnh lùng không dính
khói lửa phàm tục, trên thực tế lại là một người cả bụng đều ngập ý nghĩ xấu xa, một giây nói ra có thể làm cô chết vì xấu hổ.
Cô đẩy anh ra bên hông mình, bàn tay to đang không ngừng vuốt ve, giống như chạy trối chết xuống giường vào toilet.
Cảnh Dật Thần một mình nằm ở trên giường, nhìn gương mặt đang ngượng ngùng
đỏ lên của cô, tâm trạng như mặt trời mới mọc, thật tốt.
Anh đứng dậy xuống giường, ngày hôm qua người làm chuẩn bị cho cô một tủ quần
áo, chọn chọn lựa lựa một hồi, cuối cùng cũng tìm ra một cái váy dây
Bohemian.
“Ừm, mặc cái này đi!”
Loại phong cách váy dài,
mặc lên dáng người Thượng Quan Ngưng nhất định sẽ rất đẹp, quan trọng
nhất là, váy này đủ dài, sẽ không bị lộ ra đôi chân thon dài khiến những gã đàn ông kia thèm nhỏ dãi đôi chân xinh đẹp của cô.
Hai người chuẩn bị xong, Thượng Quan Ngưng để cho anh chọn váy giúp cô.
Cô rất thích kiểu váy dài này, thứ nhất có thể phô ra vóc người thon gầy
ưu thế của cô, thứ hai không cần lo lắng váy sẽ bị gió thổi quật lên lúc đi đứng.
Cô cảm thấy mắt thẩm mĩ của anh không tệ, tâm trạng vui vẻ đứng trước gương, nắm góc váy xoay một vòng, nghiêng đầu cười hỏi:
“Nhìn đẹp không?”
Cảnh Dật Thần tựa vào tường đứng bên cạnh cô, con ngươi đen lánh hiện lên một tia ngạc nhiên, nghe vậy nhàn nhạt gật đầu: “Đẹp.”
Thượng Quan Ngưng mất hứng, bĩu môi nó thầm: “Không có lòng chút nào, hừ...”
Hiếm thây bộ dạng trẻ con của cô, Cảnh Dật Thần không khỏi bật cười: “Ngốc!”
Mặc kệ em mặc cái gì, trong lòng anh cũng là cô gái đẹp nhất.
Anh nắm lấy cánh tay mềm mại nhỏ bé của cô, dắt cô cùng nhau đi xuống dưới tầng ăn điểm tâm.
Đi đến đại sảnh yên tĩnh xa hoa, liền nghe được tiếng có người tranh chấp cái gì.
Thượng Quan Ngưng theo bản năng nhìn sang, sau đó cơ thể có chút cứng đờ.
Là một nhóm sáu người Thượng Quan Nhu Tuyết.
Cảnh Dật Thần cảm nhận được cơ thể cứng ngắc của Thượng Quan Ngưng, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.
Thượng Quan Ngưng nhìn anh mỉm cười không linh hoạt, sau đó cùng anh đi về hướng phòng ăn.
Trong phòng ăn không có nhiều người, hai người tìm một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, gọi món ăn, Cảnh Dật Thần mới chậm rãi nói: “Không thích bọn
họ?”
Thượng Quan Ngưng ngẩng đầu, vẻ mặt đã trở nên lạnh nhạt
bình tĩnh, cô lẳng lặng nói: “Không có việc gì, không phải em có anh
sao?”
Cảnh Dật Thần hơi sửng sốt, sau đó khóe môi mang theo nụ
cười mà nói: “Có muốn biết tại sao bọn họ sáng sớm đã đứng trước đại
sảnh cãi vả.”
Trong ánh mắt Thượng Quan Ngưng mang theo một tia nghi ngờ, tiếp lời nói: “Tại sao?”Cô thật sự không biết vì sao sáu người đó sáng sớm đã cùng nhân viên khách sạn phát sinh tranh chấp, chuyện này không hợp với tác phong cua bọn họ - sáu người này rất sĩ diện, rất biết giả vờ làm người tốt, ra khỏi cửa sẽ không tùy ý cùng với người bên ngoài nảy sinh xung đột, để tránh hạ
thấp thân phận của mình.
“Khách sạn này thuộc Cảnh Thịnh.” Cảnh Dật Thần thản nhiên phun ra mấy chữ, vẻ mặt không có nửa điểm biến hóa.
“Cho nên?” Thượng Quan Ngưng dù không đoán ra khách sạn năm sao cao cấp này
là của Cảnh Thịnh, nhưng nghĩ đến những quyền lợi đặc biệt, tất cả đều
thoải mái.
“Cho nên tổng giám đốc muốn cho ai ở sẽ được ở, muốn không cho ai ở, thì phải cút đi rồi!”
Thượng Quan Ngưng ngây cả người, Cảnh Dật Thần ở trước mặt cô luôn lãnh đạm
cao quý, không giống như lúc này kiêu căng ngạo mạn. Anh như thế làm cô
có chút không thích nghi, nhưng lại có cảm giác rất tốt!
Cô đúng là điên rồi nhỉ?
Chỉ là, có thể không cần mỗi ngày ở khách sạn, ở bờ biển nhìn thấy bọn họ,
cô thật sự rất vui vẻ. Mỗi lần nhìn thấy bọn họ, cuộc sống an yên bình
tĩnh của cô sẽ vô tình bị đánh vỡ, cô hi vọng mãi mãi sẽ không phải gặp
bọn họ.
Đôi mắt sạch sẽ bên trong là con ngươi trong suốt lấp
lánh của cô, cô nghiêng đầu nhìn chằm chằm Cảnh Dật Thần, dùng vẻ mặt có chút sùng bái nói: “Thì ra em đã gả cho một người chồng đẳng cấp phi
thường!”
Nét mặt cùng lời nói của cô, cực đại lấy lòng Cảnh Dật
Thần, khóe môi anh nở một nụ cười không làm sao che giấu được, đem một
gương mặt đẹp trai đi đến bên môi Thượng Quan Ngưng, “Vậy em có nên cho
người chồng đẳng cấp phi thường ấy một phần thưởng?”
Thượng Quan
Ngưng nhìn gương mặt đẹp trai của anh gần ngay trước mắt, cắn cắn môi,
sau đó rất nhanh rất nhanh hôn lên mặt anh một cái.
Hôn xong cô còn chột dạ nhìn xung quanh nữa cơ, thấy không có ai chú ý đến hành động của cô, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô và con thỏ đang sợ hãi thật giống nhau, chột dạ níu lấy khăn ăn, khiến cho đáy lòng anh một mảnh mềm mại.
Anh thật lưu luyến cánh môi ngọt ngào cùng hương thơm thuộc về cô, nhưng
khống chế bản thân không chọc cô nữa, thấy phục vụ mang bữa sáng lên,
hai người cùng nhau yên tĩnh ăn điểm tâm xong rời khỏi.
Thời gian này trong đại sảnh khách sạn, quản lí khách sạn rõ ràng đang mang gương mặt mỉm cười cùng tức giận giải thích với sáu người kia: “Thật sự xin
lỗi mọi người, tất cả các căn phòng mọi người ở đều bị thấm nước cả,
đang sửa chữa, những ngày gần đây không cách nào vào ở, khách sạn chúng
tôi đã hoàn tiền lại cho mọi người, cũng theo luật mà bồi thường.”
Quản lí khách sạn là một phụ nữ xinh đẹp thanh tú, váy công sở màu đen phô
ra ôm trọn không bỏ sót dáng người hoàn hảo, bộc lộ khí chất giỏi giang
khôn khéo.
Cô ta nói vô cùng khách sáo, nhưng ý tứ rõ ràng là khách sạn bọn họ không cho ở.
Dương Văn Xu vừa tức vừa vội, ra sức muốn duy trì hình tượng tao nhã của bản thân, nhưng căn bản làm không được.
“Mới vừa rồi còn rất tốt, làm sao bây giờ lại thấm nước rồi? Khách sạn năm
sao cao cấp trình độ phục vụ chính là như vậy sao? Hơn nữa cũng trùng
hợp quá nhỉ, làm sao những phòng khác cũng không thấm nước, chỉ thấm
nước ba căn phòng của mấy người chúng tôi?”
Bà thật vất vả mới
lay chuyển Thượng Quan Chinh thừa dịp nghỉ phép ăn Tết đi nghỉ lễ cùng
nhau, khách sạn như thế nào nói không cho ở là không cho ở? Đây không
phải là rõ ràng là xem thường người khác sao?!
Những người khác
dĩ nhiên nhìn ra khách sạn cố ý không cho bọn họ ở, cha Tạ Trác Quân là
Tạ Đông Phong chân mày hơi nhíu lại, rất không vui nói với quản lí: “Nếu mấy căn phòng đó bị thấm nước, cho chúng tôi đổi sang những phòng khác
không bị thấm!”
Quản lí khách sạn mỉm cười không thay đổi, dùng
âm thanh không nhanh không chậm nói: “Thật không đúng với quý khách rồi, khách sạn chúng tôi đã nhiều khách, không còn căn phòng nào trống. Hay
là mọi người đến những khách sạn xem một chút đi, khách sạn năm sao
trong thành phố không phải chỉ có mỗi của chúng tôi, phục vụ không chu
đáo, mong mọi người bỏ qua.”
Cô nói năng vẫn như cũ hết sức khách sáo, nhưng trong ánh mắt có chút không kiên nhẫn.
Mấy người này đã ở lobby tranh chấp từ sáng sớm, làm hại cô từ sáng sớm đến giờ vẫn chưa uống được một cốc nước vẫn phải ở đây ứng phó với bọn họ.
Thật là, một đám người quê mùa, làm mất lòng khách sạn cao tầng còn không tự biết, còn dùng giọng nói ngồi tít trên cao mà nói với cô, giống như cô
thiếu sáu người bọn họ mấy ngàn vạn, cô thật muốn đem mấy người này từng bước từng bước đạp ra ngoài.
“Người quản lí này muốn như thế nào, gọi Tổng giám đốc các người đến đây, chúng tôi muốn khiếu nại!”