Người đàn ông Soái khí như ánh mặt trời cùng với người phụ nữ quyến rũ
kiều mị, ngồi trên sô pha ở sát cửa sổ màu trắng, ánh mặt trời chiếu vào người bọn họ, tăng thêm một tầng vàng sáng nhu mì, bọn họ khi thì dùng
ngón tay mơn trớn, khi thì vong tình hôn môi, hình ảnh ấm áp lại lãng
mạn, ngọt ngào lại lửa nóng.
Đương nhiên, việc này chỉ là do Triệu An An tự mình tưởng tượng!
Hai người mà Triệu An An nghĩ đến chính là Mễ Hiểu Hiểu và Mộc Thanh, cũng chỉ là tưởng tượng mà thôi.
Nhưng sự tưởng tượng của Triệu An An thật là phong phú a, cô ở trên giường
lăn qua lăn lại, luôn cảm thấy hai người bọn họ sẽ thuê phòng ở khách
sạn xa hoa để lăn qua lăn lại!
Cô ghen ghét dữ dội, hận không thể lập tức đứng dậy đem hai người kia từ khách sạn bắt được!
Sau đó đúng lý hợp tình nói cho con hồ ly tinh kia rằng người đàn ông này là của tôi, cô, cút đi!
Nhưng cô căn bản không biết hai người họ ở khách sạn nào, mà cho dù có biết cũng không dám đi bắt gian!
Cô không có lập trường!
“A a a! Tôi bị các ngươi bức điên rồi! Làm sao bây giờ làm sao bây giờ!”
Triệu An An một mình ở trong phòng thét chói tai không ngừng, làm cho Tiền dì tới xem qua cô vài lần, xác định là quả thật cô không có việc gì thì
mới mặc cho cô ở một mình thét chói tai, lầm bầm lầu bầu.
“A! Không nên không nên, tôi muốn đem Mộc Thanh cướp về! Anh ấy là của tôi! Tôi tôi tôi!!”
“Ai, thôi bỏ đi, cũng chia tay với người ta rồi, bà ngoại còn cố ý tìm Mộc
gia để nhận lỗi, từ nay về sau mình không được chậm chễ cuộc đời anh ta
nữa...."
“Mộc Thanh, cái tên hỗn đản này! Vì cái gì mà còn chưa
tới tìm tôi? Vì cái gì mà muốn cùng cái con hồ ly tinh kia thân cận, tôi muốn thiến anh!”
“Ô ô ô…… Người phụ nữ kia có cái gì tốt, không
phải là mặt cô ta so với tôi đẹp hơn một chút đi. chân dài hơn tôi nhiều đi, tính tình tốt hơn tôi một chút thôi sao?! Tôi cũng khá tốt a, đánh
thắng được Tiểu Cường, đấu với lưu manh, tính cách hoạt bát như vậy, anh mắt mù sao?”
“Ai da, mau cho tôi chết đi, tôi không muốn sống nữa, cái bệnh ung thư kia, mau phát tác đi!"
……
Triệu An An ở trong phòng lẩm nhẩm lầm nhầm một mình, chốc lát lại khóc trong chốc lát lại cười, trong chốc lát mắng chửi người, trong chốc lát lại
mắng chính mình, dì Tiền lặng lẽ tránh ở ngoài cửa, nghe thấy biểu tình
đều vặn vẹo.
Người không biết, nghe xong Triệu An An nói chuyện khẳng định sẽ cảm thấy cô có bệnh, hơn nữa là tinh thần phân liệt loại cuồng!
“Không đúng, cái con kia hồ ly tinh kia thoạt nhìn liền không giống như người
tốt đẹp gì, hôm nào tôi phải cho người theo dõi cô ta! Bắt được chứng cứ cô ta là người phụ nữ không tốt, rồi sau đó ném đến chỗ cái tên Mộc
Thanh ngu ngốc kia! Tôi không thể gả cho anh ta, nhưng cũng không thể để những người phụ nữ hư hỏng đó gả cho hắn, nhỡ đâu lại huỷ hoại cả đời
của hắn!”
Triệu An An nói thầm nửa ngày, rốt cuộc cũng tìm được
một cái lý do thực tốt để thuyết phục chính mình, sau đó nàng An An liền ngủ.
……
Ở Cảnh Lệ tiểu khu, trong nhà Thượng Quan Ngưng lúc này đang rất náo nhiệt.
Bà ngoại Triệu, Triệu Chiêu, Trịnh Kinh, Trịnh Luân, Mộc Thanh, còn có Cảnh Dật Thần vẫn luôn ôm Cảnh Duệ đứng bên cạnh cô.
Trong nhà khó được có lúc náo nhiệt như vậy, Thượng Quan Ngưng rất vui vẻ, Cảnh Dật Thần lại không vui.
Anh không thích nhiều người, càng không thích nhiều người đến bá chiếm thời gian ở bên Thượng Quan Ngưng như vậy, làm cho cô không thể cùng hắn
thân thiết!
Cũng may con trai nguyện ý nằm trong tay anh, hơn nữa thỉnh thoảng lại nhìn anh rồi ngây ngô cười, Cảnh Dật Thần lúc này mới
cảm thấy trong lòng thoải mái hơn rất nhiều.
Đều là do Triệu An
An, tự mình nửa sống nửa chết, còn muốn làm khổ người khác cùng, Thượng
Quan Ngưng mấy ngày nay đều vì nó mà rầu thúi ruột, Thượng Quan Ngưng
nói, cô nuôi dưỡng Cảnh Duệ cũng không tốn nhiều tâm huyết như vậy!
Trong nhà trừ Cảnh Dật Thần lạnh mặt ở ngoài, thì khuôn mặt của Trịnh Kinh và Mộc Thanh cũng không đẹp chút nào!
Chỉ có Thượng Quan Ngưng rất là hưng phấn, bởi vì kế hoạch đều ở trong phạm vi khống chế của cô, cô hiểu quá rõ Triệu An An, hơn nữa cái kế hoạch
này bắt đầu từ lúc Triệu An An mất tích thì cô đã bắt đầu chuẩn bị, cô
đã chuẩn bị hơn nửa năm, Thượng Quan Ngưng đem tất cả mọi việc có thể
xảy ra suy xét hết rồi, chỉ chờ cho Triệu An An sa lưới.
Bà ngoại Triệu và Triệu Chiêu là ủng hộ Thượng Quan Ngưng, hai người cũng hiểu
biết tính cách của Triệu An An, cô ấy là thuộc họ lừa, chết quật, không
bức cô ấy là không được.
Bà ngoại Triệu chỉ có một chút lo lắng: “A Ngưng a, con bé đi gặp mặt với Mộc Thanh có bạn trai rồi đúng không?”
Thượng Quan Ngưng lập tức liền biết hai người đang lo lắng cái gì, cười nói:
“Bà ngoại, yên tâm đi, cô ấy đã có bạn trai! Cô ấy cũng là bạn tốt của
con, con hiểu tính cách của cô ấy, cô ấy làm việc rất đúng mực, bằng
không con cũng không dám nhờ cô ấy giúp việc này! Hơn nữa, bà và dì nhỏ
tặng cho cô ấy món quà quý như vậy, cô ấy nào dám có tâm tư gì khác a!”
Bà ngoại Triệu cùng Triệu Chiêu khi chọn lễ vật, cố ý chọn một đồ vật thật quý, mục đích chính là vì cho người ta quà đủ chỗ tốt, không thì cô ấy
lại đánh chủ ý lên Mộc Thanh, phải biết rằng, Mộc Thanh chính là một ngư đàn ông hoàng kim của thành phố A, người lớn lên tốt, gia thế tốt, tính tình tốt, lại là một bác sĩ, bị các cô gái khác coi trọng là quá bình
thường!
Hai người không hiểu biết Mễ Hiểu Hiểu, sợ ăn trộm gà
không thành còn mất nắm gạo, quay đầu Triệu An An và Mộc Thanh không
thành, kết quả Mễ Hiểu Hiểu cùng Mộc Thanh lại thành, đến lúc đó khóc
cũng không kịp!
Hiện tại nghe được lời Thượng Quan Ngưng cam đoan, hai người cuối cùng cũng an tâm.
Mộc Thanh ở một bên nghe cười khổ không thôi.
Cho dù Mễ Hiểu Hiểu có ý tứ với cậu, thì cậu cũng không có hứng thú với Mễ
Hiểu Hiểu! Vấn đề này căn bản là không cần lo lắng không phải sao? Thật
không tín nhiệm cậu!
Bất quá, cậu cũng có thể cảm giác được, Mễ
Hiểu Hiểu đối với cậu thật sự không có tâm tư gì, cô thuần túy chính là
bị Thượng Quan Ngưng ép buộc đi diễn kịch, kích thích Triệu An An.
Một đám người vây quanh cái bàn cùng nhau ăn cơm trưa, may mắn nhà ăn của
Cảnh Dật Thần cũng đủ lớn, nếu không thật đúng là không chứa nổi nhiều
người như vậy.
Ngày thường Cảnh Dật Thần và Thượng Quan Ngưng ăn
cơm, vẫn cảm thấy nhà ăn rất trống rỗng, hiện tại ngồi nhiều người như
vậy, thế nhưng lại có vẻ nhà ăn có chút nhỏ.
Triệu lão thái thái
và Triệu Chiêu ăn xong cơm trưa rồi lại thảo luân với Thượng Quan Ngưng
một chút kế hoạch và bước đi kế tiếp, rồi sau đó liền vội vã rời đi.
Hai người đều có chút lo lắng cho Triệu An An, sợ cô ấy hôm nay bị kích
thích, lại có cái gì luẩn quẩn trong lòng, chỉ muốn mau về nhà xem.
Thượng Quan Ngưng quả thật trong lòng cũng có chút lo lắng, lúc Triệu Chiêu
đi, cô còn cố ý nói: “Dì, sau khi về nhà, nhớ báo cho con phản ứng của
An An, đừng đem cô ấy kích thích hỏng rồi!”
Triệu Chiêu biết cô
cũng lo lắng, cười an ủi cô nói: “Yên tâm đi, nha đầu kia không sao,
chắc cũng chỉ tức giận trong chốc lát, khẳng định nó sẽ ha ha rồi uống
rượu! Ta muốn về xem xem nó có kích động đốt nhà không!"
Hai mẹ
con Triệu thị đi rồi, Mộc Thanh đi đến trước mặt Thượng Quan Ngưng, cười nói: “” chị dâu, em muốn cùng chị nói chuyện riêng, có thể chứ?
Thượng Quan Ngưng biết, cậu ta khẳng định lại dao động.