Chạng vạng ngày hôm sau, Cảnh Dật Nhiên liền tỉnh lại.
Tố chất
thân thể hắn không tồi, lúc này trừ việc cảm thấy cả người không có sức
lực, đầu óc choáng váng ở cũng không có gì gọi là quá sức.
Tiểu
Lộc thấy hắn tỉnh, nhìn vào đôi mắt hắn, có chút nghiêm túc nói: “Lần
sau anh không cần làm như vậy, một lần rưt quá nhiều máu, đối với thân
thể anh không tốt.”
“Anh không có việc gì, rất nhanh sẽ khôi phục lại.”
Cảnh Dật Nhiên vốn không nghĩ sẽ để Tiểu Lộc biết việc hắn hiến máu cho cô,
kết quả vẫn là để cho cô biết được, hắn không khỏi có chút ngại.
“Em chừng nào thì thay máu?”
“mấy ngày nữa.”
“Để anh đưa em đi!”
Tiểu Lộc lẳng lặng nhìn hắn, nhẹ giọng nói: “Không cần, em tự mình đi là được, anh ở nhà nghỉ ngơi cho tốt đi.”
“Anh đưa em đi, nếu không vạn nhất ngày mai em lại đổi tính?”
“Sẽ không, vào lúc virus bùng nổ, rất ít khả năng biến đổi, trừ phi em tinh lực hao tổn nghiêm trọng, nếu không trong khoảng thời gian này sẽ không bị biến đổi gì, vẫn luôn là em.”
Cảnh Dật Nhiên ngẩn ra, hắn không nghĩ tới virus này còn có cái tác dụng này.
Nhưng hắn vẫn kiên trì như cũ: “Anh vẫn phải đi cùng em!”
Tiểu Lộc nói không nổi hắn, hai ngày sau, Cảnh Dật Nhiên đưa cô đi tới bệnh viện Mộc thị.
Hai người bọn họ đi vào lúc đêm khuya, hơn nữa có cải trang giả dạng, bởi vì sợ bị người của Dương Mộc Yên phát hiện.
Ở bệnh viện Mộc thị, bác sĩ Mộc và Mộc Thanh đều đã chờ ở nơi đó.
Thân thể của Tiểu Lộc cất dấu một cơ mật thật lớn, nếu bị người khác biết
trong thân thể cô có loại virut cường đại như vậy, có thể từ trên căn
bản mà hoàn thiện mọi loại gien, cô sẽ bị rất nhiều thế lực theo dõi,
cho nên cái việc thay máu giải phẫu này, chỉ có hai ông cháu Mộc Vấn
Sinh và Mộc Thanh.
Cảnh Dật Thần không có tới, Tiểu Lộc đã đổi
qua rất nhiều lần máu, tuy rằng loại này giải phẫu tồn tại sự nguy hiểm, nhưng Mộc Vấn Sinh chưa từng có sảy ra sự sai lầm gì, cho nên việc này
cũng không đáng để Cảnh Dật Thần chú ý lắm.
Mộc Vấn Sinh đã sớm
biết việc từ chỗ Cảnh Thiên Viễn, Cảnh Dật Nhiên không chết, bởi vậy
hiện tại nhìn thấy hắn cũng hoàn toàn không kinh ngạc, ông chỉ là rất tò mò về việc Cảnh Dật Nhiên thay máu cho Tiểu Lộc,cho đến lúc Mộc Thanh
nói thầm bên tai ông vài câu, thì ông mới bừng tỉnh đại ngộ.
“Không nghĩ tới tiểu tử thúi này cư nhiên cũng thông suốt, ngô, hai người các người thật ra rất xứng đôi!”
Cảnh Dật Nhiên kinh ngạc khi nghe Mộc Vấn Sinh nói là hắn rất xứng đôi với Tiểu Lộc!
Chính hắn còn cảm thấy hắn và Tiểu Lộc ở cùng nhau sẽ có vẻ rất là quái dị,
lời này thật sự là không giống như là khen người khác, hơn nữa Mộc Vấn
Sinh căn bản là sẽ không khen người khác, ngay cả chính cháu trai của
ông ta, cũng đều bị đánh chửi giáo dục, chưa bao giờ nhận được sự hoà
nhã!
Quả nhiên, ngay sau đó hắn liền nghe Mộc Vấn Sinh nói: “Một đứa quái thai, một đứa biến thái, vào một đôi rất hay!”
Cảnh Dật Nhiên gắt gao nhắm miệng, không nói một lời.
Hắn đã sớm lĩnh giáo qua sự lợi hại của lão già này, ngay cả khi Cảnh Trung Tu và Cảnh Dật Thần còm ở trước mặt ông còn phải thành thành thật thật, hắn càng nên biểu hiện vô cùng ngoan ngoãn, nếu không liền chờ khi nào
lão nhân mưa rền gió dữ đi!
Tiểu Lộc cũng không để ý đến Mộc Vấn
Sinh, tính cáchcoo trời sinh quái gở, lời nói luôn luôn không nhiều lắm, Mộc Vấn Sinh tuy rằng nói chuyện rất khó nghe, nhưng lại là người cứu
mạng cô, từ trong tâm cô rất bội phục ông.
Phải biết rằng, loại
tình huống của thân thể cô, người chú chuyên môn nghiên cứu loại virus
này còn phải bó tay không có biện pháp, mà Mộc Vấn Sinh sau khi nghiên
cứu tình trạng thân thể của cô lại lớn mật đưa ra phương án thay máu,
loại phương án này tuy rằng cũng không thể trị tận gốc virus, nhưng lại
trì hoãn cực kì sự tử vong của cô.
Thay máu nghe rất đơn giản,
nhưng thật ra quá trình thì rất rườm rà phức tạp, việc này yêu cầu phải
không ngừng rút ra máu mang virus trong người Tiểu Lộc ra, rót vào máu
kháng virus mới, trong lúc này, se, không có khả năng đem toàn bộ máu
trong người Tiểu Lộc thay hết, phải trải qua mấy chục lần thay máu thì
mới có thể đem virus trong máu Tiểu Lộc giảm bớt.
Virus trong cơ
thể cô đã chiếp lấy từng tế bào trong cơ thể cô, cho nên cho dù là đổi
máu thì trong vòng nửa năm số máu đó liền chuyển hóa thành hồng cầu mang theo virus.
Cho nên cô mới yêu cầu cách nửa năm lại thay máu một lần.
Tiểu Lộc không có một tia xấu hổ đem quần áo cởi ra, chỉ mặc mỗi quần lót
nội y, lưu loát nằm tới bàn tay phẫu thuật trên đài, nhìn Cảnh Dật Nhiên mở lớn tròng mắt nhìn!
Mà Mộc Vấn Sinh và Mộc Thanh một chút
biểu tình biến hóa cũng không có, Mộc Thanh thuần thục đem các loại dụng cụ máy móc cài lên người Tiểu Lộc, trên đùi và trên bụng nhỏ, liên tiếp có dụng cụ cài lên, rậm rạp một đống lớn, ngay cả trên chân cũng có.
Lúc sau, mọi dụng cụ trong phòng giải phẫu đều sáng lên, biểu hiện là thân thể Tiểu Lộc mỗi hạng nhất trị số.
Cảnh Dật Nhiên rối rắm trong chốc lát, liền không hề rối rắm.
Tuy rằng hắn cũng không nguyện ý cho Tiểu Lộc cở quần áo trước mặt đàn ông
khác, nhưng hai người này đều là bác sĩ, khẳng định đã xớm nhìn quen
Tiểu Lộc như vậy. Hơn nữa, đây là vì để cam đoan sự an toàn trong quá
trình phẫu thuật, hắn có để ý cũng vô dụng.
Quá trình thay máu,
giằng co vài giờ, trong lúc Tiểu Lộc hôn mê, bởi vì máu mới đưa vào đều
là máu kháng virus, sẽ sảy ra sự xung đột với máu virus cũ, làm cho cô
xuất hiện hiện tượng cơn sốc tạm thời.
Mộc Vấn Sinh và Mộc Thanh
thay phiên nghỉ ngơi, mặc dù là như vậy, hai người cũng đầy mặt mỏi mệt, trong ánh mắt tất cả đều là tơ máu hồng.
Mộc Thanh còn tốt một
chút, cậu tuổi còn trẻ, Mộc Vấn Sinh lại không được, ông cần phải nghỉ
ngơi rất lâu, mới có thể tiếp tục giải phẫu.
Cảnh Dật Nhiên mấy
ngày nay cũng cơ hồ không đi đâu, hắn vẫn luôn canh giữ ở bên người Tiểu Lộc, việ này làm cho Tiểu Lộc cảm thấy rất ấm áp, cô thậm chí còn vươn
lạnh lẽo tay, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tuấn mỹ của Cảnh Dật Nhiên.
“Anh mọc râu.”
“Không thích sao?”
Cảnh Dật Nhiên nửa ngồi xổm trước bàn giải phẫu, đau lòng nhìn sắc mặt tái
nhợt của Tiểu Lộc, bàn tay to cầm bàn tay nhỏ của cô, muốn cho cô một
chút ấm áp.
Tiểu Lộc nhìn kỹ anh trong chốc lát, sắc mặt lộ ra sự tươi cười nhàn nhạt:“Thích, càng đẹp trai.”
Thân thể của cô được thay máu, tình cảm tựa như trở nên phong phú một ít, đã không còn sự lạnh nhạt từ trong xương cốt một chút.
Cảnh Dật Nhiên kém chút là rơi lệ, hắn cố nén nỗi đau trong lòng, lộ ra một
nụ cười yêu mị khuynh đảo chúng sinh: “Em thích là tốt rồi, về sau anh
sẽ càng đẹp trai, chỉ cho một mình em xem!”
Mộc Thanh ở một bên thay máu mới, còn muốn kiểm tra số liệu giờ đang trợn trắng mắt nhìn bọn họ.
“Uy uy uy, hai người các người có thể không vào lúc này mà ân ân ái ái chứ! Bên cạnh hai người còn có một người sống sò sờ đây này, hai người cũng
không đạo đức, tôi đều đã mệt chết, cũng không thấy có người tới quan
tâm một chút! Lại còn ân ái, lão tử bỏ gánh không làm nữa!”
Cảnh
Dật Nhiên làm lơ Mộc Thanh rít gào, duy trì một cái tư thế, mỉm cười
nhìn chăm chú Tiểu Lộc, hắn thích Tiểu Lộc có mùi vị nhân tình như bây
giờ, việc này là cho hắn cảm thấy trong lòng rất ấm áp.
Tiểu Lộc cũng cô Mộc Thanh như không khí, nhẹ giọng nói: Anh đều luôn ở đây với em sao, về, sau vẫn sẽ ở đây với em sao?”