Trong lúc, Thượng Quan Nhu Tuyết cầu xin tha thứ giả vờ đáng thương đều
vô dụng, Dương Mộc Yên thậm chí không sợ đau tay, một lần lại một lần
tát cô.
Thượng Quan Nhu Tuyết cho rằng Dương Mộc Yên không đánh
nữa thì ác mộng sẽ kết thúc, không nghĩ tới đây mới là sự bắt đầu của ác mộng!
Dương Mộc Yên lấy ra một con dao nhỏ sắc bén, ở trên mặt cô cắt từng nhát một.
Máu tươi chảy xuống, máu thịt lẫn lộn, vết thương như vậy kể cả bác sĩ phẩu thuật chỉnh hình giỏi nhất toàn thế giới cũng không thể nào chữa trị
được.
Thượng Quan Nhu Tuyết liều mạng giãy giụa, lại căn bản không tránh được, chỉ khiến Dương Mộc Yên xuống tay ác độc hơn hơn.
Vừa mới bắt đầu Thượng Quan Nhu Tuyết còn liên tục gọi chị họ, sau đó trực
tiếp gọi cả tên họ, giọng nói thê lương, khiến người nghe thấy trong
lòng run sợ.
“Dương Mộc Yên, cô là đồ điên! Chính cô lớn lên xấu
xí, còn muốn phá hủy mặt tôi! Cô chết không được tử tế, tất cả người
Dương gia đều chết không được tử tế!”
Dương Mộc Yên bởi vì tát Thượng Quan Nhu Tuyết mà hai lòng bàn tay đều đỏ bừng bắt đầu sưng vù lên.
Nhưng mà cô ta dường như không cảm thấy gì, chỉ dùng ánh mắt hung ác nham
hiểm nhìn chằm chằm bộ mặt Thượng Quan Nhu Tuyết hoàn toàn thay đổi,
giọng nói khàn khàn mở miệng: “Cả nhà Dương gia đều đã chết sạch, cũng
xác thật là chết không được tử tế, nhưng đây là bởi vì ai?! Tất cả đều
hai tiện nhân là cô và mẹ cô gây họa! Người nhà cô thì chết tử tế sao?
Ha ha ha, nói thật cho cô biết, cha cô Thượng Quan Chinh là do người của tôi giết! Cô vẫn luôn nghĩ do Thượng Quan Ngưng giết đúng không?”
Thượng Quan Nhu Tuyết xác thật cho rằng Thượng Quan Chinh là do Thượng Quan
Ngưng giết, bởi vì người mà Dương Mộc Yên phái đi bảo vệ hai người Dương Văn Xu, một người chết ở Thượng Quan gia, một người khác trốn trở về,
lời thề son sắt nói, Thượng Quan Ngưng bức tử Dương Văn Xu sau đó giết
Thượng Quan Chinh.
“Còn có, tiện nhân Dương Văn Xu kia, hại Dương gia chúng tôi, lợi dụng thế lực của Dương gia đi đối phó Cảnh Dật Thần
cùng Thượng Quan Ngưng, Dương gia bị diệt tộc, bà ta lại một mình ở nước ngoài sống tiêu dao tự tại! Cho nên, tôi giúp Cảnh gia một phen, nếu
không, bọn họ làm sao sẽ nhanh như vậy liền tìm thấy bà ta, đưa bà ta về trong nước?”
Giọng nói khàn khàn khó nghe của Dương Mộc Yên
quanh quẩn trong biệt thự, rất nhiều sự thật mà Thượng Quan Nhu Tuyết
không biết hiện lên trước mắt cô, làm hận ý trong lòng cô gia tăng.
“Thượng Quan Ngưng h cũng cho rằng, người mẹ đáng chết của cô là do cô ta bức
tử, ha ha ha, buồn cười, người chân chính bức tử bà ta là tôi! Tôi đã
sớm thu mua người hầu trong nhà cô, để bọn họ làm nhục Dương Văn Xu ba
ngày, cho nên mới khiến bà ta tự sát, Thượng Quan Ngưng chỉ là cho bà ta một con dao mà thôi!”
“Toàn bộ Dương gia đều bị giết chết, bà ta mới chịu chút khổ sở đã chết đi, quá lợi cho bà ta! Nếu không phải
Thượng Quan Ngưng nhúng tay vào, tôi sẽ khiến bà ta muốn chết không được muốn sống không xong! Đương nhiên, bà ta đã chết cũng không sao, không
phải cô còn chưa chết sao?”
Trên mặt Thượng Quan Nhu Tuyết đầy máu, xương cốt cả người cô giống như bị đánh nát, đau đến mức khiến cô hô hấp cũng khó khắn.
Cô phun ra một ngụm máu tươi, trong ánh mắt đều là hận ý: “Dương Mộc Yên,
có gan thì cô giết tôi đi! Nếu cô không giết tôi, tôi nhất định sẽ giết
cô!”
Dương Mộc Yên nhìn cô, lộ ra ý cười đẫm máu: “Cô muốn chết?
Cô yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không để cô chết, cô mà chết thì tôi biết
tra tấn ai? Ai trả lại cho tôi mười mấy năm đau đớn?”
“Cô có ý tứ gì?!”
“Ý tứ chính là, cô đã hạ độc tôi, làm trên mặt tôi mười mấy năm qua đều
nổi mụn bọc tanh tưởi, làm hại tôi không dám gặp ai, tôi đã biết tất
cả!”
Kể cả Thượng Quan Nhu Tuyết đau đến sắp mất đi ý thức, vẫn
theo bản năng phản bác cô ta: “Không liên quan đến tôi! Là do cô bị
bệnh, trị không hết, trước nay tôi đều không hạ độc cô!”
Dương
Mộc Yên dẫm lên ngón tay non mịn của Thượng Quan Nhu Tuyết, ở trên sàn
nhà nghiền áp, chờ đến khi tay cô trở nên huyết nhục mơ hồ, sự ác ý
trong lòng cô ta mới bớt đi một chút.
“Mười bảy năm, suốt mười
bảy năm! Tiện nhân nhà cô, làm hại tôi sống như ma quỷ mười bảy năm! Bắt đầu từ năm mười ba tuổi, tôi liền không thấy gương mặt bình thường của
mình! Nếu không phải Dương gia bị hủy, tôi bất đắc dĩ từ mật đạo chạy
thoát, đi đến nơi này, mặt tôi cũng sẽ không khôi phục như cũ!”
Dương Mộc Yên nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tinh tế bóng loáng của cô ta, sau
khi cô ta rời khỏi Dương gia, mụn mủ trên mặt dần dần biến mất, cô ta
vui vẻ phát hiện, cô ta càng ngày càng đẹp, làn da càng ngày càng tốt!
Đây là việc duy nhất khiến cô ta vui vẻ sau khi cả nhà Dương gia bị hủy diệt!
Ngày hôm qua, cô ta nhận được một phong thư, chữ viết bên trên xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng lại nói ra một bí mật khiến cô ta tức giân: Gương mặt mười
bảy năm qua của cô ta, không phải giống như bác sĩ nói thể chất quá yếu, nội tiết mất cân đối, mà là bởi vì bị người khác hàng năm hạ độc gây
ra!
Cái gì cũng không giải thích, chỉ có mấy chữ ít ỏi, có chút khô cằn, Dương Mộc Yên lại tin tưởng không nghi ngờ.
Cô ta là một cô gái thông minh, chỉ số thông minh, tâm cơ, mọi thứ đều
xuất chúng, những việc trên bức thư, cô ta chỉ hơi suy nghĩ một chút,
liền biết người viết thư căn bản không nói dối.
Đến việc ai đưa tin cho cô ta, cũng không quan trọng, quan trọng là, người hạ độc là Thượng Quan Nhu Tuyết và Dương Văn Xu.
“Thượng Quan Nhu tuyết, cô không biết tự lượng sức mình muốn đấu với tôi! Về
sau, cô sẽ mang một khuôn mặt xấu xí sống hết đời, tôi muốn cô mất đi
tất cả, cuộc sống không bằng một con chó! Về phần Tạ gia che chở cô, ha
hả, bọn họ ngay cả bản thân cũng không bảo vệ được, còn có thể trở thành ăn mày!”
Dương Mộc Yên thấy Thượng Quan Nhu Tuyết dùng ánh mắt
oán độc nhìn chằm chằm cô ta, giống như muốn giết cô ta, cô ta không
chút nào để ý, dùng giọng trào phúng, khàn khàn lạnh lùng nói: “Muốn trả thù sao? Vậy tới đây, ha ha ha, còn phải cảm ơn cô, hiện tại Dương gia
chỉ còn một mình tôi, tôi không có chỗ nào phải cố kỵ, tôi là một người
liều mạng! Mỗi giây mỗi phút mà tôi sống, đều là vì báo thù!”
Lúc Quý Bác về nhà, nhìn thấy tình cảnh đầm đia máu tươi, cả người Thượng
Quan Nhu Tuyết toàn máu nằm trên mặt đất, vẻ mặt Dương Mộc Yên dữ tợn
điên cuồng cười không ngừng, trong tay cô ta còn cầm một con dao, mũi
dao chậm rãi nhỏ máu.
Quý Bác đã từng chỉnh chết không ít người,
nhưng mà hắn chưa từng tự mình động thủ, càng không có nhìn thấy tình
cảnh máu me như bây giờ —— hắn tiếp thu sự giáo dục chính thống của quý
tộc, tam quan bình thường, không cực đoan, trừ bỏ lúc đối mặt với Cảnh
Dật Thần hắn sẽ bị kích thích mất khống chế, đa số những thời điểm còn
lại, hắn đều dịu dàng như ngọc quân tử khiêm tốn, mặt ngoài như thế, nội tâm cũng an bình vững vàng.
Tâm lý hắn vẫn tương đối mạnh mẽ,
hắn cũng sẽ dùng một ít thủ đoạn, sẽ dùng âm mưu quỷ kế, nhưng sẽ không
coi tra tấn người khác là thú vui, càng sẽ không giống như Dương Mộc
Yên, bởi vì thời gian dài bị hủy dung mà tâm lý vặn vẹo.
Cho nên vừa vào cửa nhìn thấy tình cảnh máu me như vậy, sắc mặt Quý Bác xoát một cái trở nên tái nhợt vô cùng, lập tức buồn nôn.