Thượng Quan Ngưng không biết ý của đoàn người Mẫn
Phong, mà cho dù có biết thì cô cũng không để ý đến bọn họ, cơ hội mai
sau có gặp lại cũng rất ít, cô chỉ không mềm không cứng nói hai câu liền đem việc này ném sau đầu.
Nhưng thật ra Cảnh Dật Thần đều ghi tạc bọn họ vào trong lòng.
Mẫn Phong làm đại tá ở trường X nhiều năm như vậy, có lẽ đã tới lúc nên thay đổi người rồi
Cảnh Dật Thần biết rõ đoàn người của Mẫn Phong rõ
ràng không tồn tại trong lòng vợ anh, anh bắt đầu suy tư, nếu không, để
Thượng Quan Ngưng làm hiệu trưởng?
Nhưng cô có thể quá mệt mỏi, bằng không dựa theo
phong cách nghiêm túc làm việc của cô, khi làm công việc hiệu trưởng
khẳng định sẽ rất tận tâm tận lực làm tốt.
Đúng rồi, Triệu An An không phải vẫn luôn nhàn rỗi
sao, dứt khoát kêu An An làm là được, vừa lúc có thể thúc đẩy một chút,
làm cho bớt bớt tính cách náo loạn một chút.
Cảnh Dật Thần một chút cũng không suy xét, Triệu An An náo loạn như vậy, về sau sẽ biến trường họcthành cái dạng gì!
Vợ chồng hai người cùng nhau vào nhà ăn, bọn họ vận khí không tồi, không gian lãng mạn vẫn còn trống, chưa có ai đặt.
Tiệm cơm Tây này Triệu An An đã sớm thuê một người về làm giám đốc xử lý mọi việc, bằng không với tính cách của cô ấy thì
tiệm Victorian đã sớm đóng cửa.
Giám đốc và phục vụ nhà ăn không quen biết Cảnh Dật
Thần, nhưng tất cả đều biết Thượng Quan Ngưng, biết cô là bạn tốt của bà chủ, bởi vậy nên rất là khách khí, chẳng những đánh chiết khấu cho cô,
còn tặng kèm vài món điểm tâm ngọt.
Thượng Quan Ngưng tươi cười sáng lạn, chờ người phục vụ đi ra ngoài, mới đắc ý dào dạt nói: “Xem đi, em cũng hoành tráng đi.”
Cảnh Dật Thần khẽ lắc đầu, trên mặt tất cả đều là ý cười: “Ân, tới chỗ này em to hơn cả anh."
Hai người nhìn nhau cười, trong lòng tất cả đều là sự sung sướng.
Phòng ăn trang nhã không có biến hóa, vẫn là màu rượu đỏ châu Âu cổ điển như cũ, ghế và bàn ăn hình chữ nhật trắng tinh, trên bàn có cắm đóa hoa bách hợp, lần trước cô tới cũng có nến, đương nhiên
lần này nến đã được đổi mới.
Lúc bọn họ ăn cơm cũng giống như lần trước, thật ra
cũng không phải vì hoài niệm kí ức lần đầu tiên gặp nhau của hai người,
mà là do hai người đều thích ăn bò bít tết sa lãng ở đây.
Thượng Quan Ngưng có một thói quen, bình thường cô
cảm thấy có thứ gì đó ăn ngon, thì sẽ ăn rất nhiều, nhà ai mở cửa hàng
ngon thì cô cũng ăn, trong nhà hàng có đồ gì ngon cô cũng ăn qua.
Cô thích ăn bít tết sa lãng, việc này đã duy trì rất
nhiều năm, đi đến tiệm cơm Tây nào ăn cơm, thì cô cũng chỉ gọi bít tết
sa lãng chứ không hay ăn đồ khác.
Cảnh Dật Thần đã sớm phát hiện cái thói quen này của
cô, anh còn cười nói, đây là trùng hộ, cảm tình bọn họ sau này cũng sẽ
rất lâu dài.
Lại một lần nữa đi vào nơi này, suy nghĩ của hai người đều cuồn cuộn trở về.
Lần đầu tiên bọn gặp nhau, sao mà coa thể nghĩ tới sẽ có ngày kết hôn, sẽ,trở thành một đôi vợ chồng thân mật hạnh phúc nhất.
“Triệu An An đời này cũng chưa từng làm việc gì đáng
tin cậy, chỉ có việc đem em giới thiệu cho anh là việc nó làm đứng đắn
và tốt nhất."
Cảnh Dật Thần cầm tay Thượng Quan Ngưng, đặt ở bên
môi nhẹ nhàng hôn hôn, thanh âm trầm thấp, như là tiếng dương cầm du
dương mà thâm nhập vào đáy lòng.
Thượng Quan Ngưng từ khóe mắt đến đuôi lông mày đều
mang theo ý cười nhàn nhạt: “Cho nên lúc trước anh bị cô ấy lừa bán cũng vui hả! Bất quá, lúc trước nhìn dáng vẻ của anh thì chắc hẳn cũng là bị cô ấy buộc tới xem mắt em.”
Cảnh Dật Thần cười cười, nhẹ giọng nói: “Bởi vì trong nhà có hai người già và còn có dì vẫn luôn vì hôn nhân của anh mà nhọc
lòng, hơn ba mươi tuổi mà còn chưa có bạn gái, mọi người đều cho rằng
thân thể anh có vấn đề, có khả năng không thích phụ nữ, cho nên luôn là
tìm mọi cách thử anh, ngay cả lúc anh ở nước ngoài mà cũng tìm mấy người phụ nữ ném lên giường anh."
Thượng Quan Ngưng nghe đến đó, không hề ghen, ngược lại nhịn không được nở nụ cười.
Phỏng chừng lúc đó Cảnh Dật Thần đã sớm bị làm phiền
đến điên, cô rất rõ, Cảnh Dật Thần không thích người khác chạm vào, cũng không thích cùng người khác dây dưa, quấy rầy anh làm việc.
“Anh vừa mới vừa về nước, trong nhà cũng đã chọn được vài người phụ nữ, tìm đối tượng cho anh làm quen, nhưng tất cả anh đều
không gặp, chỉ khi thấy em, đây chắc chắn là ý trời, không chỉ đơn giản
là do An An uy hiếp.”
Trước nay Cảnh Dật Thần đều tin vào chính mình, nếu
có một ngày anh nói là ý trời, thì sẽ làm cho những người biết anh sợ
rớt cằm.
Cảnh gia giáo dục luôn luôn là khẳng định tin vào
chính mình, là người thừa kế ưu tú của Cảnh gia, Cảnh Dật Thần cũng chưa bao giờ tin vào số mệnh, mà không tin vào trời, chẳng qua anh chỉ tin
tưởng chính bản thân mình.
Chỉ là Thượng Quan Ngưng là người ngoại lệ.
Anh cảm thấy bản thân mình gặp được Thượng Quan Ngưng là do trời định.
Nếu không có Triệu An An giới thiệu, quả thật bọn họ
sẽ vẫn như cũ, bởi vì Thượng Quan Ngưng bị Hoàng Lập Hàm đề cử cho Cảnh
Trung Tu, sau đó Cảnh Trung Tu liền đem cô đẩy đến bên người Cảnh Dật
Thần.
Thượng Quan Ngưng vẫn luôn tương đối tin tưởng đến
việc duyên phận mờ mịt này, phụ,nữ thường tin vào cảm tính hơn đàn ông,
càng dễ dàng tin tưởng vào thần linh.
Mùa đông năm trước, lần đầu tiên bọn họ gặp mặt ở ở
chỗ này, bây giờ lại lần nữa trở lại nơi này, và giờ trong bụng cô cũng
đã có một tiểu sinh mệnh của bọn họ.
Thượng Quan Ngưng hạnh phúc nở nụ cười: “Ân, anh chỉ
gặp em một lần, rồi sau đó liền cùng em kết hôn, hiện tại chúng ta chính là một nhà ba người!”
Hai vợ chồng đều đắm chìm ở hồi ức quá khứ, cho đến khi bò bít tết được bưng lên, bọn họ còn đang cười kể về lúc quá khứ.
Cuộc sống đơn giản, có người hạnh phúc ngọt ngào, có người thống khổ phẫn nộ.
Ở khu biệt thự phía bắc của thành phố A, Thượng Quan Nhu Tuyết bị Dương Mộc Yên gắt gao đạp dưới chân.
Dung nhan kiều mỹ mà Thượng Quan Nhu Tuyết luôn lấy
làm tự hào đã hoàn toàn bị Dương Mộc Yên làm hỏng, nhưng việc này cũng
không làm giảm đi hận ý và sự phẫn nộ của Dương Mộc Yên.
Hai chân Dương Mộc Yên đứng ở trên người Thượng Quan
Nhu Tuyết, dưới chân dùng sức, sau đó trong biệt thự trống vắng yên tĩnh liền phát ra tiếng xương cốt đứt gãy “Răng rắc”.
Thượng Quan Nhu Tuyết ngay lập tức thê lương kêu lên, cô ta muốn cầu xin tha thứ, nhưng Dương Mộc Yên căn bản không cho cô ta có cơ hội cầu xin tha thứ, giày cao gót dùng hết toàn bộ sức lực trên
người dẫm đạp.
“Cô cho rằng, cô tránh ở Tạ gia, thì tôi sẽ tìm không ra cô sao? Ha ha ha, Thượng Quan Nhu Tuyết, cô có trốn xuống âm tào địa phủ, tôi cũng có thể tìm được cô, sau đó đem cô nhốt vào đánh cô xuống
mười tám tầng địa ngục! Lực lượng của tôi còn cường đại hơn trong tưởng
tượng của cô nhiều!”
Trên khuôn mặt luôn luôn tái nhợt của Dương Mộc Yên
giờ phút này trở nên đỏ ửng kì dị, mặt đầy dữ tợn, con ngươi đen như
mực, tất cả đều là không hòa tan được sự oán hận và tàn nhẫn, âm thanh
cô ta khàn khàn thô kệch, giống như một con quỷ lệ.
Rõ ràng là ban ngày, nhưng cô ta lại khiến cho người khác cảm nhận được sự u tối dưới vực sâu, tràn ngập hương vị tử vong.
Thượng Quan Nhu Tuyết cho đến bây giờ cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cô ta chỉ biết là, mình ngủ một giấc dậy, liền xuất hiện ở khu biệt thự này, sau đó liền bị Dương Mộc Yên cha tấn như một kẻ điên, không ngừng tát tai cô, mãi cho đến khi đem mặt cô
đánh,xưng vù thành một cái đầu heo, mới chậm rãi ngừng lại.