Trịnh Kinh có chút kinh ngạc, hắn bước đến bên người Cảnh Dật Thần, cúi đầu nhìn, quả nhiên thấy sách y trong tay Cảnh Dật Thần.
Hắn tùy ý tìm ghế dựa ngồi xuống, cười nói: “Chuyện tốt a, về sau cậu có
vấn đề khó nào, tìm Cảnh thiếu là được! Ngay cả bát cơm của cậu, mất thì cứ mất thôi, dù sao rõ ràng cậu có thể dựa vào khuôn mặt để kiếm cơm,
không phải dựa vào tài năng làm bác sĩ, tớ cũng nhìn không được.”
Vốn dĩ Mộc Thanh nghe hắn nói rất cao hứng, anh em tốt đang khen hắn lớn lên đẹp trai!
Nhưng mà vừa quay đầu thấy sườn mặt hoàn mỹ giống nam diễn viên hạng nhất của Cảnh Dật Thần, tức khắc héo rũ.
“Người anh em, cậu đừng trêu tớ được không?” Viện trưởng Mộc hậm hực không
vui, duỗi tay chỉ chỉ Cảnh Dật Thần, vô cùng đau đớn nói: “Rõ ràng có
thể dựa vào mặt để kiếm cơm, không thể dựa vào tài hoa hơn người là cậu
ấy a! Thật là không có đường sống, lớn lên đẹp trai hơn tớ, chỉ số thông minh cao hơn tớ còn chưa tính, hiện tại cố gắng hơn tớ lại còn cố gắng
trước mặt tớ, đây không phải buộc tớ mổ bụng tự sát sao?”
Trịnh Kinh có thể lý giải sự đau lòng của Mộc Thanh, bởi vì hắn cũng giống vậy a!
Trước kia lúc ở trong trường quân đội, Cảnh Dật Thần chính là nhân vật thần
thoại trong trường học, nắm giữ các kỉ lục mà người khác không thể phá
vỡ, đem mình so sánh với hắn, đó là tự mình tìm ngược đãi.
Hắn
cười ha ha: “Được rồi, đừng lải nhải, cậu ấy không phải người, cậu không cần cùng cậu ấy so đo, ai kêu cậu chỉ là người thôi. Kiếp sau đầu thai
nhớ rõ phải trở thành yêu ma quỷ quái, đừng chọn làm người, bằng không
cả đời đều phải bị Cảnh thiếu đàn áp.”
Mộc Thanh không được sự an ủi từ anh em tốt, bực mình tu ừng ực cốc nước đang đầy đến hết sạch,
dáng vẻ thoạt nhìn rất giống uống rượu giải sầu.
“Ồ, cậu là muốn đến đón bạn gái xuất viện?”
“Cô ấy hiện tại không phải bạn gái của tớ.”
“A?” Mộc Thanh sửng sốt, ngay sau đó liền không có ý tốt cười nói: “Nha,
không nghĩ tới tốc độ thay bạn gái của cậu nhanh như vậy! Lúc này mới có mấy ngày, liền đá người ta, khi nào đem bạn gái mới của cậu đến cho bọn tớ nhìn xem?”
Trịnh Kinh lắc đầu, cười nói: “Chia tay hòa bình
mà thôi, hai chúng tớ giống như anh em, ở cùng một chỗ với cô ấy liền có cảm giác không giống người yêu, nhìn cô ấy căn bản không thể làm gì
được, nếu không lại cảm thấy giống như đang thân thiết với cậu!”
Mộc Thanh bị so sánh của Trịnh Kinh làm cho ghê tởm.
“Uy uy uy, cậu thật đúng là không đứng đắn, mơ tưởng cái gì vậy, tớ mới
không hôn môi cậu! Đây cách so sánh gì vậy, ngữ văn của cậu là do thầy
thể dục dạy sao?”
“Tớ chỉ đang so sánh thôi, giải thích quan hệ
giống như anh em tốt của tớ và Chu Nhược Đồng, không phải thật sự muốn
thân thiết với cậu, cậu gấp cái gì! Xu hướng giới tính của tớ rất bình
thường, tớ thích phụ nữ, sẽ không thích tiểu bạch kiểm như cậu!”
“Tớ cũng không thích cậu! Cậu mới là tiểu bạch kiểm, không, cậu là tiểu hắc kiểm!”
Cảnh Dật Thần bị hai người bọn họ ồn ào làm cho đau đầu, lạnh lùng nhìn hai
người liếc mắt một cái, mở miệng nói: “Hai người các cậu hiện tại càng
ngày càng không có tiền đồ, giống như cặp tình nhân cãi nhau vậy, muốn
ồn ào thì đi ra ngoài, không cần ở chỗ này làm ồn.”
Mộc Thanh cùng Trịnh Kinh vừa nghe Cảnh Dật Thần mở miệng, lập tức ăn ý ngậm miệng lại.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ trong chốc lát, Mộc Thanh bỗng nhiên vỗ trán mình, nằm trên bàn nhỏ giọng nói: “Ai nha, tớ đã quên, bạn gái cậu hôm
nay xuất viện!”
Trịnh Kinh chán nản, đồng dạng hạ giọng nói: “Chuyện quan trọng như vậy cậu cũng có thể quên! Cậu là đầu heo sao?”
“Cái này đâu phải chuyện quan trọng gì, ngày hôm qua ở bên này rất hỗn loạn, An An nhà tớ thiếu chút nữa mất mạng, làm tớ sợ muốn chết! Tớ còn có
tâm tư nào đi lo bạn gái cậu!”
“Đã nói cô ấy không phải bạn gái tớ! Lỗ tai cậu là để trang trí à?”
Trịnh Kinh nói xong, liền duỗi tay túm lỗ tai hắn.
Mộc Thanh “Ai da” một tiếng, lập tức duỗi tay túm lỗ tai Trịnh Kinh, hắn
xuống tay so với Trịnh Kinh còn tàn nhẫn hơn, làm Trịnh Kinh đau đến “A” một tiếng.
Lúc Triệu An An đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy Mộc Thanh cùng Trịnh Kinh hai người thân mật mặt ghé vào trên bàn, túm lỗ tai đối phương “Liếc mắt đưa tình”.
Cổ của cô bị thương, liền bị Mộc
Thanh băng bó kín mít, cúi đầu quay đầu đều cực kì khó khăn, lúc này đi
đường cũng giống như cương thi, thẳng tắp đi đến bên cạnh cái bàn, trừng lớn đôi mắt nhìn Mộc Thanh, lại chuyển động tròng mắt nhìn Trịnh Kinh,
kinh ngạc nói: “Hóa ra hai người yêu nhau! Nếu không hai người di dân
đi, trong nước không cho phép kết hôn đồng tính!”
Mộc Thanh cùng Trịnh Kinh lập tức đồng thời buông tay, trăm miệng một lời nói: “Tôi không thích hắn!”
Mộc Thanh nói xong lại bỏ thêm một câu: “ Anh chỉ thích em, em mới là tình yêu của anh!”
Triệu An An muốn gật đầu, lại bất đắc dĩ phát hiện chính mình hiện tại căn
bản làm không được động tác “Yêu cầu cao độ” này, đành phải từ bỏ, mở
miệng nói: “Ừ, em hiểu được, anh là song tính luyến!”
Mộc Thanh
tức giận, còn muốn giải thích thì Triệu An An đã không thèm để ý tới
hắn, đi đến trước mặt Cảnh Dật Thần nói: “Anh, em muốn đến xem Đường
Vận, anh nói bọn họ mở cửa cho em, bọn họ không nghe em nói, canh giữ ở
ngoài cửa giống như môn thần, em vào không được!”
Lực chú ý của
Cảnh Dật Thần vẫn ở trên quyển sách, nghe vậy đầu cũng không nâng, nhàn
nhạt nói: “Em nếu cảm thấy mình sống quá lâu, có thể trực tiếp từ cửa sổ nhảy xuống, như vậy chết sẽ nhanh hơn một chút, bằng không lấy chỉ số
thông minh của Đường Vận, em muốn chết ở trong tay cô ta, chỉ sợ sẽ chịu không ít tra tấn.”
Triệu An An tức giận dậm chân: “Em đã nói,
ngày hôm qua chỉ là nhất thời sơ ý, em không trói chặt Thượng Quan Nhu
Tuyết mà thôi, về sau tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa! Thù
này em còn chưa trả đâu, Đường Vận ngày đó muốn mạng của em a, hơn nữa
còn muốn mạng của con anh, anh một chút cũng không tức giận sao?”
Triệu An An nói đến đoàn này, tức khắc bừng tỉnh đại ngộ, duỗi tay chỉ vào
Cảnh Dật Thần nói: “Úc, em đã biết! Anh, anh vẫn còn tình cảm với Đường
Vận, đúng hay không! Anh luyến tiếc để em tra tấn cô ta! Hừ, anh có A
Ngưng còn chưa đủ, hiện tại còn nhớ thương người phụ nữ khác! Em hiện
tại liền đi tìm A Ngưng, đem chuyện này nói cho cô ấy biết, em muốn cô
ấy và anh ly hôn!”
Cảnh Dật Thần đột nhiên ngẩng đầu, lạnh lùng
nói: “Câm miệng! Suốt ngày chỉ biết nói linh tinh làm xằng làm bậy, sớm
muộn gì cũng giày vò chính mình đến chết!”
Hắn tuy nói như vậy,
lại vẫn là đứng dậy, nhàn nhạt nói: “Anh vừa lúc có việc muốn hỏi Đường
Vận, em đi theo đi, nhưng mà em nếu dám ở trước mặt A Ngưng nói lung
tung rối loạn, ảnh hưởng tâm trạng cô ấy, em liền bị cấm túc, vĩnh viễn ở trong nhà, đời này đừng nghĩ được ra khỏi cửa!”
Triệu An An lập
tức thay đổi một bộ dáng lấy lòng, đầy mặt tươi cười nói: “Vâng vâng
vâng, em nhất định nghe lời anh, tuyệt đối sẽ không nói bậy! Anh và chị
dâu là do trời đất tạo thành, Đường Vận tính là cái gì, anh làm sao có
thể nhớ thương cô ta!”