Mộc Thanh không để bụng, rồi đi chuẩn bị trà và hoa quả đi.
Trịnh Luân nhìn cách Mộc Thanh đối xử với Triệu An An tốt như vậy, vẫn luôn
nhường cô, không khỏi có chút cực kỳ hâm mộ, theo bản năng nói: “An An,
bác sĩ Mộc đối xử với cô thật tốt, hai người về sau nhất định sẽ rất
hạnh phúc.”
Trịnh Luân không biết Triệu An An bị bệnh, cũng không biết bọn họ hiện tại thoạt nhìn khá tốt, nhưng trên thực tế có rất
nhiều tai hoạ ngầm.
Triệu An An chỉ là hơi hơi trầm mặc trong chốc lát, liền cười nói: “Cô cũng sẽ hạnh phúc!”
Trịnh Luân lắc đầu, trong đầu hiện lên hình ảnh anh trai bộ dáng cao lớn oai
hùng, trong lòng có chút mất mát cũng có chút ngọt ngào.
“Qua mấy ngày, mọi người có rảnh, thì đến nhà tôi làm khách đi! Tôi đã đi qua
nhà A Ngưng, cũng đã tới nhà cô, mẹ tôi coa nói, bạn tốt là phải đưa về
nhà chơi! Ta chỉ có hai cô là bạn tốt, mà còn chưa mời hai người ăn cơm
nhà bao giờ!"
Thượng Quan Ngưng và Triệu An An đồng thời cười gật đầu: “Được, nhất định phải đi!”
Ba người phụ nữ tính cách khác biệt, vừa đánh bài vừa nói chuyện phiếm,
quan hệ cũng càng ngày càng gần, Trịnh Luân đã không còn câu nệ như mới
gặp, hiện giờ cô rất cởi mở hoạt bát.
Tới lúc chạng vạng, người hầu Triệu gia lại tới đưa nguyên liệu nấu ăn, chẳng qua, lần này có cả đầu bếp cũng tới.
Triệu An An là cố ý kêu đầu bếp tới, chuẩn bị mang theo hai người chị em tốt, cùng nhau vào bếp họ nấu ăn với đầu bếp Triệu gia!
Cho nên, chờ đến khi Cảnh Dật Thần và Trịnh Kinh trở về, liền phát hiện,
trên bàn có một nửa đồ ăn là sắc thái mùi hương đều toàn vẹn, vừa đẹp
lại vừa ngon, mà một nửa kia thì…… Chỉ có thể dùng từ "hảm không nỡ
nhìn" để hình dung.
Hai người đồng thời nhìn về phía Mộc Thanh,
chỉ thấy Mộc Thanh vẻ mặt bất đắc dĩ gật gật đầu, ý tứ là: Đối, các cậu
đoán không sai, những cái đó liền đều là làm từ nguyên vật liệu ra thành đồ ăn đen xì, là kiệt tác của ba vị nữ sĩ!
Cảnh Dật Thần và Trịnh Kinh liếc nhau, cuối cùng cũng ngồi xuống ăn cơm.
Ăn được một nửa, Cảnh Dật Thần bỗng nhiên mở miệng nói: “A Ngưng, về sau em không cần nấu cơm.”
Thượng Quan Ngưng nhìn tôm nhỏ bơc vỏ xào đen thui do chính mình làm kia cũng
cảm tay nghề của mình không tốt, lãng phí nguyên liệu nấu ăn, liền nghe
lời gật đầu cười: “Ân, em cũng thấy như vậy!”
Cô không thích hợp để nấu cơm, Triệu An An muốn cô làm, cái này không phải là rất mất mặt đi?
So với Cảnh Dật Thần nói trực tiếp, Trịnh Kinh lại sợ tổn thương đến em
gái yếu ớt, dùng ngữ khí uyển chuyển nhất nói: “Luân luân, em hôm nay
vất vả rồi, bất quá về sau những loại việc vất vả này thì em vẫn nên
giao cho anh mới thỏa đáng.”
Nào biết cô em gái luôn nghe lời hắn nói thần sắc hưng phấn nói: “Không vất vả không vất vả, em rất thích
làm, anh nếm thử đi, em cảm thấy em làm hương vị cũng không tồi a!”
Mộc Thanh nghe bọn họ nói chuyện, nhịn không được muốn cười, cậu cũng không khuyên Triệu An An, một mồm to ăn một miệng đồ ăn Triệu An An làm.
Triệu An An thoạt nhìn tùy tiện, tựa hồ cũng không có nhàn nhã như Thượng
Quan Ngưng, cũng không ôn nhu như nước như Trịnh Luân, nhưng cô nấu ăn
thật sự có vài phần thiên phú, tuy rằng làm bán tương chẳng ra gì, nhưng vẫn ăn được —— ít nhất không quá lửa, dầu muối cũng không có cho quá
nhiều.
Không biết vì cái gì, trong ba người cô là người học nghiêm túc nhất.
Cơm nước xong, sáu người náo nhiệt trong chốc lát, cũng đã hơn mười một
giờ, Thượng Quan Ngưng cùng Cảnh Dật Thần muốn về nhà, Triệu An An lại
ngăn bọn họ, sống chết không cho đi.“Hôm nay là sinh nhật tôi, ai cũng không được đi, đêm nay đều phải ở chỗ này ngủ!”
Ở chỗ này ngủ thì không có vấn đề, mấu chốt là trong nhà Triệu An An chỉ có ba phòng ngủ!
Thượng Quan Ngưng nhìn thoáng qua Trịnh Luân, nghĩ thầm, không thể để Trịnh
Luân và Trịnh Kinh ngủ cùng nhau? Tuy rằng là anh, nhưng cũng đều trưởng thành hết rồi, Trịnh Luân lại có cảm tình với Trịnh Kinh như vậy, ngủ
cùng nhau thật sự không có vấn đề gì sao?
Triệu An An tựa như muốn làm cái gì đó?
Hiển nhiên tất cả mọi người đều phát hiện vấn đề này, Trịnh Kinh cười nói:
“Được, hôm nay đều ở chỗ này, tôi ngủ cùng Mộc Thanh, An An cô ngủ cùng
em gái tôi.”
“Như vậy sao được!”
Mộc Thanh và Triệu An An trăm miệng một lời hô lên mấy chữ này, rồi sau đó đều kinh ngạc nhìn liếc mắt đối phương một cái.
Mộc Thanh không nghĩ tới Triệu An An hôm nay lại tích cực muốn ngủ cùng cậu như vậy, ngày thường không phải đều yêu cầu dùng mọi chiêu số mới buộc
được cô ngủ cùng sao?
Triệu An An cũng mặc kệ cậu nghĩ như thế
nào, cười tủm tỉm nói: “Trịnh Kinh, anh đêm nay chịu ủy khuất một chút,
ngủ cùng luân luân đi, dù sao hai ngươi cũng là anh em, khi còn nhỏ cũng hay ngủ cùng nhau mà!”
Trịnh Kinh có chút khó xử, Mộc Thanh
không chịu cùng hắn ngủ, mà Cảnh Dật Thần, càng tuyệt đối không có khả
năng cùng người khác ngủ cùng nhau, nếu như ngủ cùng Cảnh Dật Thần thì
ngày phỏng trừng sẽ không thấy được mặt trời ngày!
Nhưng là ngủ cùng em gái..… Đây cũng là một vấn đề!
Triệu An An nói xong, cũng mặc kệ bọn họ có đồng ý hay không, liền đem Trịnh
Kinh Trịnh Luân đẩy mạnh một cái phòng vào ngủ, sau đó chỉ chỉ vào gian
phòng lần trước Thượng Quan Ngưng ngủ: “A Ngưng, gian phòng kia là của
hai người, hai người ngủ ngon.”
Cô vừa nói, vừa lôi kéo Mộc Thanh vào một gian phòng ngủ khác.
Thượng Quan Ngưng nhìn thấy nụ cười đắc ý trên khóe môi Triệu An An, cô cười
lắc đầu, rốt cuộc cũngg biết cô là vì tạo cơ hội cho Trịnh Luân.
Chính cô cảm thấy, việc của Trịnh Luân thật sự là không có khả năng, bọn họ
là anh em, kết hôn…… Căn bản là không thể thực hiện được.
Cảnh
Dật Thần đối với những việc này từ trước đến nay đều không để bụng, có
thể làm hắn để bụng chỉ có một mình Thượng Quan Ngưng, đến nỗi người
khác có cảm tình như thế nào, anh cũng chưa bao giờ quan tâm, hắn trước
kia còn mặc kệ người em gái duy nhất Triệu An An, huống chi là người
khác.
Thượng Quan Ngưng đi theo Cảnh Dật Thần vào phòng ngủ, hai
người thay áo ngủ rồi nằm ở trên giường, cô mới nhẹ giọng mở miệng: “
việc của Thẩm gia thế nào rồi?”
Cô hôm nay quả thật vẫn luôn nhớ đến chuyện này, chỉ là không khí tốt như vậy, cô không thể để đề tài này làm trầm xuống.
Cảnh Dật Thần đem cô kéo vào lồng ngực của chính mình, bàn tay to đặt ở bên
hông mềm dẻo của cô, nhàn nhạt nói: “Việc bên Thẩm gia không có vấn đề
gì, Thẩm Tiến Quân là một người vì đại cục người, ông ấy sẽ không bởi vì đứa con đã chết mà cùng Cảnh gia quyết liệt, huống chi Thẩm Lăng Băng
không phải do Cảnh Dật Nhiên giết chết. Cảnh Dật Nhiên xác thật có hạ
thuốc cô ấy nhưng lại không nguy hiểm đến tính mạng, làm cô ta tử vong
là do dùng thuốc quá liều nên trúng độc tử vong.”
“Người hạ độc
rất cẩn thận, cố ý sử dụng thuốc giống thuốc của Cảnh Dật Nhiên, nhưng
lượng thuốc tăng hơn mười lần. Hơn nữa, quả thật mười ngày trước Cảnh
Dật Nhiên cũng đã bắt đầu ha thuốc Thẩm Lăng Băng, bởi vì lượng thuốc
quá ít nên phải nửa tháng mới có thể có tác dụng, hắn chỉ muốn cho cả
người Thẩm Lăng Băng vô lực, như vậy sẽ không thể tham gia lễ đính hôn.
Mà người khác hạ thuốc lại đột nhiên tăng lượng thuốc lớn, lúc này mới
làm cho Thẩm Lăng Băng lập tức tử vong.”
Thượng Quan Ngưng nghe một mạng người sống như vậy thoáng chốc liền chết, trong lòng cô cũng có chút hụt hẫng.