Cảnh Trung Tu
tức giận bừng bừng, cả người đang trong tình trạng phẫn nỗ, gân xanh nổi đầy trán, thời điểm đánh Cảnh Dật Nhiên không chút nhẹ tay. Ông đã từng đánh Cảnh Dật Thần rất nhiều lần bởi rất nhiều nguyên nhân, nhưng vì
Cảnh Dật Nhiên không cần kế thừa gia nghiệp, đối với cậu ta luôn có một
chút phóng túng riêng, vẫn chưa từng đánh cậu ta một lần nào.
Hiện tại ông thật sự vô cùng tức giận, hận không thể tát cậu ta hai bạt tai!
Cảnh Dật Nhiên là do Mạc Lan nuôi từ nhỏ đến lớn, bà đặt rất nhiều tâm huyết vào cậu ta, cậu ấy cũng rất thương bà nội!
Đây là mẹ Cảnh Trung Tu, mặc dù sau khi Triệu Tình chết quan hệ hai mẹ con
lạnh nhạt dần, nhưng bà vĩnh viễn là người mẹ sinh ra và nuôi dưỡng ông, ngoài trừ chuyện về Chương Dung bà làm sai, còn lại những thời điểm
khác ông rất yêu thương bà, cả đời nhọc lòng vì Cảnh gia, là người mà
ông kính trọng nhất!
Ông không cho phép bất kì kẻ nào tổn thương bà!
Bà sống 79 tuổi, đã khi nào chịu tổn thương đến vậy?! Ngay cả lão gia tử
cũng chưa bao giờ chạm đến một sợi tóc của bà, hễ là ai dám tổn thương
bà, hai cha con bọn họ sẽ cho kẻ đó sớm biến mất trên thế giới này!
Cảnh Dật Nhiên bị Cảnh Trung Tu một chân đạp ngã trên mặt đất, cả người rơi
vào chồng chén đĩa bị cậu ta đập nát vụn, đau như bị kim đâm, xương tựa
hồ cũng muốn nứt ra, một lúc lâu sau cũng không bò dậy.
Mạc Lan
sợ con trai tiếp tục tức giận, không quan tâm đến đau đớn trên người,
cuống quít đỡ quản gia đứng lên ngăn ông lại: “Trung Tu, con đừng đánh!
Thằng bé hôm nay trong lòng khổ sở, lỡ tay đẩy ngã mẹ, không phải cố ý!”
Cảnh Trung Tu nhìn mẹ mình đầu đầy tóc bạc cầu xin ông, nhìn đầu gối mẹ trầy xướt vươn vài vết máu, chân mày nhíu chặt.
Ông chặn ngang mẹ ôm lên, đi đến bên sofa, đặt bà xuống, nghe tin bác sĩ
đến rồi lạnh lùng nói: “Nhanh chóng xử lí tốt, sau đó kiểm tra toàn
diện, không được để xảy ra việc gì!”
Lúc này Cảnh Dật Nhiên mới từ sàn nhà bò dậy, khóe miệng dính máu, trên người cũng loang lỗ máu tươi, cả người thật sự chật vật.
Cậu ta lảo đảo đi đến bên cạnh Mạc Lan, rầm một tiếng quỳ xuống, giọng nói
khàn khàn: “Bà nội, con xin lỗi! Là cháu trai bất hiếu, làm nội bị
thương, người đánh con đi!”
Cậu ta nói, hai mắt đỏ bừng, hốc mắt tràn ra giọt khóc.
Cảnh Dật Nhiên biết, toàn bộ Cảnh gia, yêu thương cậu ta nhất không thể nghi ngờ là Mạc Lan, ngay cả khi Chương Dung đã chết cũng không chăm sóc
nuôi nấng cậu ta cẩn thận bằng bà, làm bà bị thương, thâm tâm cậu ta
cũng hối hận vô cùng, nhưng là vừa rồi cậu ta bị nỗi đau thương và phẫn
hận trong lòng vùi lấp, gần như không biết bản thân đang làm cái gì!
Mạc Lan nhìn cháu trai chìm trong thống khổ, đau lòng không hết, nhanh
chóng kéo cậu ta vào trong ngực mình, khóc lóc nói: “Đứa bé ngoan, bà
nội không sao, bà nội biết trong lòng con không dễ chịu, không phải cố
ý! Bác sĩ, nhanh nhanh nhìn xem, sao thằng bé chảy nhiều máu như vậy!”
Cảnh Trung Tu nhìn Cảnh Dật Nhiên quỳ xuống xin lỗi lão thái thái, tức giận
trong lòng rốt cuộc cũng tiêu tan vài phần, chờ bác sĩ xác nhận mẹ không có trở ngại, ông mới mặt lạnh xoay người lên phòng ngủ trên tầng.
Ba ngày sau, Cảnh Dật Thần cũng điều tra xong sự cố tai nạn của Chương Dung.
Ngày thường Chương Dung hiếm khi ra ngoài, hơn nữa từ sau khi bà ta đến sống trong Cảnh gia, dường như cắt đứt quan hệ bạn bè với những người trước
đây, phần lớn bạn bè bà ta đều là những người nghèo túng, căn bản không
theo kịp bước chân bà, nhìn bà ta được gả vào gia đình hào môn không nể
nang mà phỉ nhổ cùng khinh bỉ, ngoài ra những người bạn đó còn vô cùng
ngứa mắt bà, mặc dù biết bà được gả vào gia đình hào môn, những mãi vẫn
không biết bà ta được gả cho ai, hơn nữa còn biết bà ta căn bản không có danh phận ở gia đình hào môn kia.
Hiện tại những người có liên
lạc với Chương Dung, cũng chỉ có những người phụ nữ có địa vị tương
đương, mấy người phụ nữ này là tình nhân của những người đàn ông nắm
quyền lớn trong gia tộc, cũng có người sinh con, cũng có người không
sinh, nhưng có một điểm không bao giờ sai khác, chính là cuộc sống đều
sung sướng giàu có, nhưng lại không thỏa mãn với địa vị bản thân đang
có, muốn dựa vào sắc đẹp hoặc là vị trí của con trai. Một vài người
trong đám Chương Dung, có địa vị lãnh đạo tuyệt đối.
Đêm Chương Dung xảy ra chuyện, chính là nhận được điện thoại cầu cứu của một người trong đám đó, mới lái xe ra ngoài.
Mặc dù sau khi bà xảy ra tai nạn người phụ nữ kia đã tự tử, nhưng Cảnh
Dật Thần vẫn tra ra được cô ta bị người khác uy hiếp gọi điện thoại cho
Chương Dung.
Mà chiếc xe va vào Chương Dung dẫn đến tai nạn, ban
đầu đã phục kích hoàn hảo ở đó, chờ đến khi bà vòng qua khúc cong trên
đường cao tốc, cố ý đi đằng sau, cùng bà đồng quy vu tận.
Tất cả
những sắp xếp của đối phương, quả thật có thể nói là hoàn mỹ, thậm chí
còn cố ý để lại manh mối, mà manh mối này chõ vào anh, Cảnh Dật Thần!
Nhìn tình hình trước mắt, Cảnh Dật Nhiên đã hoàn toàn tin vào manh mối
đó, mỗi ngày đều cố tình quấy rối thế lực Cảnh Dật Thần.
Rõ ràng, mục đích của đối phương là lợi dụng khoảng cách giữa Cảnh Dật Nhiên và
Cảnh Dật Thần, khiến hai anh em họ triệt để trở mặt thành thù, sau đó
giết hại lẫn nhau, làm cho nội bộ Cảnh gia tan rã!
Nếu chỉ có
một người thì sẽ không có cách nào hoàn thành chuyện này, kết quả Cảnh
Dật Thần điều tra hết thảy cả bốn gia tộc đều tham gia, nhưng duy nhất
Dương gia anh vẫn luôn nghi ngờ lại không có!
Hiện tại tất cả
những người thuộc Dương gia đều ẩn trốn, hoặc là thay tên đổi họ, hoặc
là thay đổi hình dáng, giấu mình ở nơi tối tăm, quan sát thời cơ mà
hành động.
Cảnh Dật Thần không lo lắng, những chuyện này Cảnh gia luôn thường xuyên gặp phải, những thế lực âm thầm ngòm nghoe Cảnh gia
không phải ít, thừa ra một Dương gia cũng không nhiều, vả lại hiện tại
Dương gia đã sụp đổ, thời kì hưng thịnh của Dương gia còn chưa là đối
thủ của Cảnh gia, nói gì đến lúc này đã bị hủy diệt, nên căn bản không
có bản lĩnh vặn đảo Cảnh gia.
Tham gia vào cái chết của Chương
Dung có bốn gia tộc, ngày xưa đều có quan hệ rất lớn với Cảnh gia, căn
nguyên oán hận Cảnh gia đã lâu, lần này bị Cảnh Dật Thần trực tiếp tận
diệt, trong một đêm cả bốn gia tộc nhỏ nhoi đều phá sản, người vào tù
thì phải vào tù, người tự sát thì cũng tự sát, chạy trốn cũng đã chạy
trốn, kiểu như sét đáng chưa kịp che tai đã tan rã!
Thành phố A một lần nữa xảy ra những biến động kinh hoàn, bầu không khí ngột ngạt có chút sóng quỷ vân quyệt(*).
(*) chỉ những thay đổi bất ngờ.
Cơn giận dữ của Cảnh Dật Thần càng được một lượng lớn người phóng đại, lúc này nghiễm nhiên đã trở thành đại danh từ Sát Thần!
Mà vị “Sát Thần” lãnh khốc huyền bí này, bây giờ đang mặt mày ôn nhu rửa chân cho cô vợ nhỏ của mình.
Thượng Quan Ngưng đến ngày dì cả viếng thăm, không muốn tắm rửa, Cảnh Dật Thần liền mang một chậu nước ấm, cho vào trong đó một bọc thuốc thảo dược
Mộc Thanh đã điều phối tốt, giúp cô rửa ấm chân.
“Bụng còn đau không?”
Thượng Quan Ngưng dựa vào sofa, nét mặt sung sướng lắc đầu: “Không đau, thuốc
của bác sĩ Mộc dùng rất tốt, lần sau anh giúp em cảm ơn anh ấy.”
Trước đây mỗi lần đến kì, cô đều bị tra tấn không nhẹ, bụng dưới luôn đau đớn khó nhịn, cần phải uống thuốc giảm đâu mới hết, nhưng ba tháng trước
dùng thảo dược Mộc Thanh phối chế ngâm chân, cô không còn đau! Cô thật
muốn khen Mộc Thanh một câu “Thần y.”
Một mặt Cảnh Dật Thần mát xa lòng bàn chân cho cô, một mặt thản nhiên nói: “Cảm ơn cái gì, đây là việc cậu ta nên làm.”
Anh đầu tư vào bệnh viện Mộc thị hơn mấy ngàn vạn, Mộc Thanh điều chế thuốc cho vợ anh là việc hiển nhiên.
“À, đúng rồi, ngày mai An An về nước, chúng ta cùng nhau đến đón cô ấy, có cần em gọi thêm Mộc bác sĩ?”