Khuôn mặt của Dương Văn Xu mấy ngày nay đã có chuyển biến tốt, nhưng
hiện tại lại có một mảng máu đỏ tụ lại mơ hồ, không chỉ thế còn lan ra
đến cánh tay, hiện tại tất cả đều trở nên đáng sợ, giống như đã dính độc không còn thuốc chữa
Bà thét chói tai, bắt đầu dùng sức cào trên người bản thân, nơi nào bị bà cào qua đều chảy ra vệt máu tươi, bà tiếp tục gãi rồi gầm rú như người điên.
Thượng Quan Chinh cuống quít
nghe điện thoại nói: “Nhị thiếu, phiền cậu mau gọi bác sĩ tới xem bệnh
cho vợ tôi! Không biết bà ấy bị Cảnh đại thiếu hạ độc gì, cả người đều
có hắc tuyến như vết máu tụ, ngứa vô cùng, bà ấy đã gãi đến tóe máu ra!"
Cảnh Dật Nhiên nghe anh nói xong, lại không để ý chút nào nói: “Không chết
được là được, tìm cho bà ta một bác sĩ chỉnh hình giúp bà ấy khôi phục
dung mạo, vản công tử không thích mua,vui cho người khác, cũng không
phải người làm từ thiện, muốn tôi hỗ trợ tôi cũng đã làm, tôi giúp các
người nhiều như vậy mà đến bây giờ còn chưa nhận được tí thành ý báo đáp nào, cho nên bản công tử đây đành phải buông tay mặc kệ, đến lúc đó
ngươi bị mất chức thị trưởng cũng không thể trách ta! Bản công tử là
người làm ăn, từ trước tới nay chưa từng làm ăn lỗ vốn!”
Thượng
Quan Chinh vội vàng không ngừng gật đầu đáp ứng: “Tôi biết nhị thiếu
muốn cái gì, tôi sẽ kêu con gái của tôi về nhà, khiến nó gả cho cậu! Nó
từ nhỏ đến lớn đều nghe tôi nói, lần này nó cũng sẽ tuyệt đối không dám
vi phạm, nhị thiếu yên tâm!”
“Nga, không không không, bản công tử một chút cũng không yên tâm, con gái của ông quả thực là một con cọp.
Cả người đều mang ý châm biếm người khác không nói, còn động cái là cắn
người, còn dám hành hung cả tôi! Bản công tử muốn cho cô ta ngoan ngoãn
nghe lời! Ông chỉ cần lừa cô ta về nhà là được, việc còn lại để tôi! Tôi hôm nay nhất định phải cùng kết hôn với cô ta, tôi sẽ biến cô,ta thành
người phụ nữ của Cảnh Dật Nhiên."
Cảnh Dật Nhiên nằm ở trên
giường, trên đầu còn đang băng bó một lớp băng gạc dày, khuôn mặt tái
nhợt nhưng vì hưng phấn mà hơi đỏ, đôi mắt hẹp dài xinh đẹp mang theo sự hưng phấn.
Chỉ cần đề cập đến Thượng Quan Ngưng, hắn sẽ vô duyên vô cớ mà hưng phấn, luôn có một cảm giác máu sôi trào!
Trước kia hắn có thắng được Cảnh Dật Thền một lần cũng không hưng phấn như bây giờ.
Cảnh Dật Nhiên ngắt điện thoại ngồi dậy, rồi sau đó duỗi tay sờ sờ trái tim
của mình, rõ ràng cảm nhận được nhịp tin của chính mình đập nhanh không
bình thường, không khỏi cảm thấy rất mới lạ.
Tại sao lại như vậy?
Hắn lúc đầu có hứng thú với Thượng Quan Ngưng hoàn toàn là bởi vì Cảnh Dật
Thần, hắn chỉ là muốn nhìn một chút, Cảnh Dật Thần rốt cuộc là thích
dạng phụ nữ nào, chỉ muốn hủy diệt người phụ nữ của Cảnh Dật Thần.
Nhưng hiện tại hắn không nghĩ muốn đem cô hủy diệt! Người phụ nữ này không
giống người thường, nhất cử nhất động của cô đều không giống người khác, cô có thể gợi lên hứng thú cực lớn của hắn.
Cô tàn nhẫn như vậy, không chỉ có lời nói lạnh nhạt thần thái cao ngạo mà cự tuyệt hắn, thậm chí đối xử với hắn không chút khách khí mà ra tay đánh, cô đơn thuần
như vậy, dễ dàng bị chọc giận, dễ dàng bị người thân cận nhất lừa, dễ
dàng tin tưởng người khác mà trợ giúp.
Thiện lương, thanh nhã,
không sợ điều gì, như là một đó hóa hồng màu trắng lớn lên trong gió
mưa, đơn thuần trong trắng sạch sẽ, lại mang gai bén nhọn tự bảo vệ bản
thân.
Hắn kinh ngạc phát hiện, hắn đi đâu cũng nghĩ đến cô, lúc ăn cơm sẽ nghĩ đến cô, lúc ngủ cũng sẽ nghĩ đến cô!
Hắn là bị cô đập bình hoa vào đầu nên choáng váng sao?
Vì cái gì mà hắn càng ngày càng muốn đem cô vĩnh viễn ở bên người chính mình!
Cảnh Dật Nhiên càng nghĩ càng cảm thấy hưng phấn khó nhịn, khiến Thượng Quan Ngưng gả cho hắn, quả thực là một công đôi việc!
Hắn không những có thể ôm được mỹ nhân về, hơn nữa có thể hung hăng đả kích Cảnh Dật Thần một chút!
Nếu có thể làm anh không gượng dậy nổi thì quá tốt, anh coi trong Thượng
Quan Ngưng như vậy, nếu phát hiện hắn người phụ nữ của anh ly hôn với
anh, nhất định sẽ phải chịu đả kích lớn!
Cảnh Dật Nhiên đã từng thấy Cảnh Dật Thần nổi trận lôi đình, cả người hưng phấn cười ha ha lên.
Hắn không màng miệng vết thương trên đầu chính mình còn chưa khép lại,
không màng tới cảm giác khó chịu ở não, một tay đem băng gạc trên đầu
tháo xuống, rồi sau đó thay quần áo rồi lén ra ngoài.
Cảnh Trung
Tu tuy rằng đem hắn cấm túc, nhưng chỉ cần không phải ông tự mình canh
gác thì Cảnh Dật Nhiên luôn có biện pháp trốn đi. Hắn từ nhỏ đến lớn
không biết bị cấm túc quá lâu, mỗi lần đều có biện pháp chạy thoát.
Thượng Quan Ngưng buổi sáng vừa đến công ty, còn chưa kịp ngồi ổn định, liền nhận được điện thoại Thượng Quan Chinh.
Thượng Quan Ngưng đối với ông đã không còn tình cảm cha con gì, ông ta đã sớm
bị quyền làm cho mê muội, trong mắt căn bản là không có người con gái
như cô.
Di động vẫn luôn không ngừng đổ chuông, tựa như cô không tiếp thì Thượng Quan Chinh sẽ không từ bỏ.
Không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, làm ngư luôn luôn không có kiên nhẫn như Thượng Quan Chinh lại kiên trì như vậy.
Thượng Quan Ngưng chung quy vẫn là không đủ nhẫn tâm, sợ ông có chuyện gì, vẫn là nghe điện thoại.
Trong điện thoại truyền ra tiếng người hầu của Thượng Quan gia, âm thanh có
vẻ nôn nóng: “Đại tiểu thư, cô nhanh mau trở về nhìn xem, lão gia bị
bệnh, phu nhân với nhị tiểu thư đều không ở nhà, cô mau tới đưa lão gia
đến bệnh viện đi!”
Thượng Quan Ngưng trong lòng lập tức hoảng lên: "Sao đột nhiên lại bị bệnh, không phải ông ấy luôn luôn khỏe mạnh sao?”
“Đại tiểu thư, tôi cũng không rõ lắm, nhưng là hình như là bởi vì lão gia
lại không thành thị trưởng, cho nên bệnh phát tác, từ buổi sáng tới giờ
ông ấy đã ngất xỉu đi hai lần! Chính lão gia không cho chúng tôi đưa ông ấy đi bệnh viện, nói là nếu để cho người khác biết thân thể ông không
tốt, sẽ càng không cho ông làm thị trưởng! Cô mau tới khuyên nhủ ông ấy
đi!”
Việc này quả thật đúng là phong cách của Thượng Quan Chinh,
trước kia khi ông sinh bệnh cũng không chịu đi khám, chỉ sợ người khác
biết ông nhiều tuổi nên thân thể không đủ sức khỏe, không thể đảm nhiệm
chức thị trưởng.
Hơn nữa, Cảnh Dật Thần còn cố ý đã nói với cô,
chỉ trong hai ngày anh sẽ đem Thượng Quan Chinh rời khỏi chức thị
trưởng, chẳng lẽ, Thượng Quan Chinh lại bởi vì không thể làm thị trưởng
mà bị bệnh?
Mặc kệ thế nào, Thượng Quan Ngưng cũng không thể bỏ mặc.
Thượng Quan Chinh tuy rằng trước nay không coi cô như con gái, nhưng cô lại
không thể mặc kệ người sinh ra mình bị bệnh chết tại nhà.
“Được
rồi, chờ chút, tôi sẽ trở về!” Thượng Quan Ngưng ngắt điện thoại, ngay
lập tức liền cầm lấy túi cùng chìa khóa xe đi xuống lầu, có chút sốt
ruột lái xe chạy đến nhà.
Nhưng khi cô bước chân vào nhà, cửa sau lưng đột nhiên bị khóa lại, người hầu vừa nãy gọi điện thoại giờ đang
mang vẻ mặt xấu hổ đứng một bên tựa như có lý do gì đó khó nói, mà người bệnh Thượng Quan Chinh ngay lúc này lại khỏe mạnh đứng ở đó, trong ánh
mắt lộ ra sự mong đợi.
Thượng Quan Ngưng trong lòng “Lộp bộp” một chút, ý thức được bản thân mình bị lừa!
“Cha, không phải cha bị bệnh sao? Đây là có chuyện gì! Chẳng lẽ……ônh gạt tôi! Cảnh Dật Nhiên đang ở đâu?!”